Từng tiếng sấm sét như đánh vào trong đầu y, từng tiếng nổ ầm ầm như vang vọng vào tim khiến y run lên.
Trình Hạo ôm y vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai y, dịu dàng an ủi: "Không sao đâu, một lúc nữa sẽ qua!"
Nhưng khoảnh khắc tia chớp sáng lên, Trình Hạo thấy rõ tình hình bên ngoài không hề lạc quan.
Ngọn núi ở phía đối diện bị đánh đến trăm ngàn lỗ thủng, sấm sét đánh xuống khiến bắt lửa dẫn đến cháy rừng, dần dần được cơn mưa dập tắt.
Ngọn núi bắt đầu tràn ngập khói ẩm ngùn ngụt, lan dần về phía nơi hai người đang ở.
Sau khi tám đạo sấm đi qua, đến đạo lôi thứ chín không thể tìm thấy mục tiêu của nó, bất ngờ đánh vào tảng đá phía trên hang động.
Trong khoảnh khắc, ngọn núi phát ra một âm thanh nứt vỡ kinh người.
Tiếng đá rơi, tiếng chim kinh hoảng chạy trốn còn có tiếng nhím kêu vang không ngớt.
Cũng may cấu trúc của hang động này tương đối vững chắc, cả hai chỉ cảm thấy rung chuyển, cũng không bị ảnh hưởng lớn, còn khô lôi thì đã chuyển hướng đi nơi khác.
Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, ban đầu chỉ là cơn mưa nhỏ, chưa đến mười phút đã xối xả, bên ngoài động phủ một màn mưa dày đặc, mặt đất ở cửa hang cũng bị ướt.
"Trời đang mưa to, ly hỏa chắc không thể đốt tới đâu." Trình Hạo vừa an ủi Dư Xuyên vừa nói chuyện để phân tán sự chú ý của y.
Không ngờ Dư Xuyên lại ngẩng mặt lên, dưới tia chớp làm nổi bật khuôn mặt y, đôi mắt đen như mực sơn mài có chút kinh hãi, "Nếu có nước chảy vào, khô lôi sẽ cảm ứng được chúng ta!"
Tim Trình Hạo thắt lại, nhìn thấy nước mưa càng ngày càng nhiều ở cửa hang, chỉ cần chưa đầy mười phút là có thể tràn vào, mà khô lôi vẫn còn mười mấy đạo, thời gian đạo lôi tiếp theo chậm hơn rất nhiều so với lúc nước mưa tràn vào.
"Tôi đi tìm cách chắn mưa, anh cẩn thận!" Trình Hạo cởi áo khoác choàng lên đầu Dư Xuyên, "Trùm lên đi, âm thanh sẽ nhỏ hơn một chút." Hắn dứt lời liền bước ra ngoài.
Dư Xuyên ngồi một mình trong hang tối tựa vào tảng đá lạnh lẽo, vốn dĩ rất sợ hãi, nhưng nắm lấy áo khoác của Trình Hạo, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, y lại bình tĩnh không thể giải thích được.
Trình Hạo tìm ba lô hắn để trong góc, rút dù ra, giũ hết quần áo trong ba lô rồi đặt vào nơi có nước mưa đi qua, nhằm thấm bớt nước để không chảy vào quá nhiều.
Sau khi làm xong, Trình Hạo cầm dù đứng canh ở cửa hang.
Cơn gió rít qua chiếc áo mỏng của hắn, tuy hơi lạnh nhưng hắn vẫn có thể cắn răng kiên trì một lúc.
"Trình Hạo! Cậu ở đâu?" Giọng nói lo lắng của Dư Xuyên truyền đến.
"Ở đây, nước mưa bị tôi chặn lại rồi, tạm thời sẽ không tràn vào." Để trấn an y, Trình Hạo vội đáp: "Nhưng bây giờ trời vẫn còn mưa to, tôi phải ở đây đợi một lát."
"Vậy cậu phải cẩn thận..."
"Anh cũng vậy.
Mà này, để tôi dạy cho anh một cách, có thể anh sẽ không sợ sấm nữa đâu."
"Cái gì?" Vừa dứt lời, một tiếng sấm khác đánh xuống, Dư Xuyên nuốt lời kinh ngạc vào, vội vàng che người lại.
Trình Hạo đối mặt với bóng tối, dường như nhìn thấy sự hoảng sợ của Dư Xuyên, hắn nhẹ nhàng nói: "Bởi vì ánh sáng truyền đi nhanh hơn âm thanh, chúng ta đều sẽ nhìn thấy tia chớp trước khi nghe thấy tiếng sấm.
Anh chỉ cần nghĩ như vậy, nhìn thấy tia chớp đã đi qua có nghĩa là tiếng sấm cũng đã qua, cho dù âm thanh lớn đến đâu cũng đều không sao cả."
"Vậy để tôi thử xem..."
"Ừ, không cần sợ.
Hồi nhỏ tôi cũng rất sợ sấm.
Có lần tiếng sấm rất to, có thể so với loại khô lôi này luôn đấy, kết quả tôi bị dọa đến tè ra quần!"
"Ồ..."
Trình Hạo cười hì hì, "Thì cũng không có cách nào mà.
Hình như lúc đó tôi mới bốn, năm tuổi, dì phụ trách tôi đã nói với tôi những lời này.
Sau đó lúc tôi nhìn thấy sét đánh cũng cảm thấy yên tâm hơn, vì dù sao nó cũng không thể đánh trúng tôi!"
Hai người cứ như vậy câu được câu không nói chuyện với nhau, khi có tiếng sét đánh, Dư Xuyên thỉnh thoảng sẽ im lặng, Trình Hạo lại kể cho y nghe vài chuyện xấu hổ của hắn.
Khi còn lại hai tiếng sấm cuối cùng, mưa cuối cùng cũng tạnh.
Trình Hạo cất dù rồi bước vào trong.
Dư Xuyên quấn lấy mình như một quả bóng, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, thấy hắn đi vào còn nguyên vẹn không tổn hại chút nào mới nhỏ giọng thở phào nhẹ nhõm, "Tạnh mưa chưa?"
"Tạnh rồi." Trình Hạo xoa xoa lòng bàn tay lạnh lẽo.
Vừa mới dứt lời, một tia chớp khác giáng xuống ngọn núi cùng với tiếng sấm, rõ ràng là cách hai người bọn họ còn gần hơn so với lần trước.
Trình Hạo ôm lấy Dư Xuyên chờ đợi cơn giông kết thúc.
"Còn bao nhiêu nữa?" Dư Xuyên liếc nhìn ra bên ngoài, bầu trời cuối cùng cũng có một tia sáng.
"Chỉ còn hai đạo thôi." Trình Hạo thầm đếm trong lòng, "sắp kết thúc rồi..."
Đột nhiên bên ngoài hang vang lên tiếng cộc cộc, một con nai đứng ở cửa hang, khắp người nó vết máu loang lổ, dường như bị tiếng sấm đánh dọa hoảng sợ, nhìn thấy có chỗ tránh nạn đành liều lĩnh vọt vào.
Bắt gặp ánh mắt sợ hãi của con nai, nghĩ rằng nó có thể dẫn khô lôi đến đây, Trình Hạo hô một tiếng: "Nguy rồi!" Hắn bế Dư Xuyên chạy ra ngoài, khi đi qua cửa hang hắn nhìn thấy chiếc ba lô trống không, Bảo Kiếm lông xù còn bị buộc trên đó.
Vì vậy, hắn khom lưng xuống sát mặt đất kéo sợi dây, nhanh chóng rút Bảo Kiếm ra nhét nó vào túi của mình.
"Đi tới nơi có ánh sáng!" Dư Xuyên mở một lỗ trên áo khoác che đầu, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lên lại thấy mây mù ảm đạm và đen hơn trước.
Vừa chạy ra khỏi hang, một tiếng sấm đánh xuống sau lưng hai người, hang động nổ tung không thể nhận ra được, cũng không biết nai con có tránh được một kiếp hay không.
"Chỉ còn lại đạo cuối cùng!" Trình Hạo cố hết sức chạy vượt qua đám mây đen.
Đám mây đen mang theo sấm sét nặng nề, vô số điện tích chen vào bên trong, bành trướng, cọ xát, chực chờ nổ tung.
Trình Hạo cõng Dư Xuyên chạy trốn bên trong đống đá đổ nát, đá từ trên núi không ngừng rơi xuống, một cục đá sắc bén rớt xuống cứa vào cánh tay hắn, cắt đứt một mảnh da thịt, nhất thời máu chảy không ngừng.
"Trình Hạo!" Dư Xuyên nằm nhoài trên lưng hắn, nghe thấy nhịp tim của hắn đập như trống, thình thịch thình thịch, thậm chí âm thanh này làm cho y hồi hộp hơn cả tiếng sấm.
"Tôi không sao!" Trình Hạo gắng gượng, vừa lúc hắn nhìn thấy rìa của đám mây đen, chuẩn bị nhảy ra khỏi lớp bao phủ của khô lôi thì dòng điện đã bắt kịp trước tiên.
Lẽ nào bọn họ sẽ bỏ mạng ở đây?
Nếu có thể sống sót trong lần tiếp theo, thật ra kết quả cũng không tính là quá tệ...
Trình Hạo nghiến răng, thả Dư Xuyên ra dùng sức ném y về phía đối diện, sau đó hắn xoay người đón sấm.
Hắn thấy rõ tóc bản thân dựng thẳng lên, sau đó toàn thân tê dại, trong con ngươi giãn ra phản chiếu ra sấm sét màu xanh lam.
Trước khi cơn đau ập đến, Trình Hạo vô thức giơ cánh tay lên chặn, trong nháy mắt một luồng sáng trắng chói lòa bao quanh hắn.
Tiếng sấm cuối cùng nổ tung rồi lại lắng xuống, cả người Trình Hạo ngã xuống đất.
Dư Xuyên trơ mắt nhìn tia chớp và sấm sét trong nháy mắt đánh thẳng vào người Trình Hạo, thật lâu vẫn không thể tin được.
"Trình Hạo!" Dư Xuyên bay tới bên cạnh Trình Hạo, nhìn thấy cánh tay hắn chảy máu không ngừng, khuôn mặt bẩn thỉu, hai mắt nhắm nghiền đã không còn ý thức.
Dư Xuyên vừa hãi vừa sợ, từ bên trong đống đổ nát đẩy người ra, không ngừng kêu lên: "Trình Hạo! Cậu tỉnh lại đi!"
Trình Hạo không đáp lại.
Trong hốc mắt dường như có thứ gì đó đảo quanh, Dư Xuyên ngẩng đầu, nhìn mây mù mờ mịt, bất lực hét lên: "Thường Duật!"
"Khụ khụ...!anh gọi hắn làm gì..." Không nghĩ tới Trình Hạo chật vật ngồi dậy, mặt đen như than, hình ảnh không ngờ lại khiến người ta khiếp sợ.
"Cậu, cậu không sao chứ!" Dư Xuyên rũ giọt nước mắt trên mi, vén quần áo đầy vết rách của hắn lên, phát hiện ngoại trừ vết thương trên da đang chảy máu, không có vết thương nào bị sét đánh.
"Rất kỳ lạ.
Tôi chỉ cảm thấy như được truyền điện vậy, truyền từ đầu đến chân." Trình Hạo đứng lên nhìn hai tay của mình, "Không phải là tôi thức tỉnh kỹ năng kỳ quái gì đó chứ..."
"Tôi thấy cậu bị sét đánh đến choáng rồi!"
Trước khi cả hai có thể nghỉ ngơi, ngọn lửa trên núi do khô lôi gây ra bắt đầu bùng cháy.
Không có mưa, ngọn lửa cuốn theo chiều gió, chẳng bao lâu đã lan rộng khắp Bồng Sơn.
Dư Xuyên nói: "Ly hỏa tới rồi!"
"Vậy chúng ta nhanh chóng tìm vũng nước." Đây là phương nam, sau một trận mưa lớn hẳn là nước vẫn chưa hoàn toàn thấm vào lòng đất, Trình Hạo phán đoán theo kinh nghiệm, "Đi xuống nơi thấp!"
Cả hai men theo thung lũng để tìm vũng nước, nhưng sức chân có hạn, phạm vi của ngọn lửa vượt xa tốc độ di chuyển của họ.
"Trình Hạo, ôm chặt tôi!" Dư Xuyên vòng một tay hắn qua cổ mình.
Trình Hạo chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo lên khỏi mặt đất, rất nhanh đã lao xuống phía dưới núi.
Đó là một hành trình khá dài, vũng nước mà họ mong đợi vẫn chưa xuất hiện, mà cảm giác bỏng rát sau lưng càng lúc càng dữ dội.
Ngọn lửa hừng hực, bầu trời rực lên một thứ ánh sáng kỳ lạ màu đỏ như màu máu.
Môi Trình Hạo bị nóng đến nứt ra, quần áo trên người hắn cảm giác chỉ cần chạm nhẹ một chút là sẽ tan thành tro bụi.
Hắn không biết trước khi tìm được cái hố nước, có thể hai người sẽ bị lửa thiêu sống, hoặc có khi bị ngạt khói trước rồi.
"Dư Xuyên, buông tôi ra!" Trình Hạo cảm giác được y dần dần kiệt sức, "Anh đừng lãng phí linh lực, anh đi trước đi! Mau xuống núi tìm Trương Thiên Sư!"
"Câm miệng!" Hai mắt Dư Xuyên đỏ lên, "Tôi rất lợi hại, cậu phải tin tôi!"
Trình Hạo mắng: "Có phải anh bị ngốc không! Nếu bây giờ rời đi, ít nhất anh có thể báo thù cho tôi! Đừng để Thường Duật chiếm hời mua một tặng một!"
"Cậu mới là đồ ngu! Nếu cậu muốn chết, tôi sẽ đi tìm Thường Duật, không bao giờ nhớ tới cậu nữa!"
"Anh!" Trình Hạo tức giận đến mức khó thở, tự giận mình nói: "Quên đi! Theo tôi chết chung một chỗ, còn hơn lại rơi vào tay tên biến thái kia!"
Một lúc lâu sau, Dư Xuyên dần dần không chịu nổi khi phải đi đường dài còn kéo thêm một người, nên đổi lại thành Trình Hạo kéo y chạy.
Hai người cứ như vậy hỗ trợ nhau, không biết đã qua bao lâu, đầu óc Trình Hạo có chút choáng váng, trong lòng kiên định ý niệm sinh tồn.
Chỉ nghe Dư Xuyên nói: "Đến rồi..."
Cả hai cùng nhau dừng lại.
Hiện ra trước mặt họ là một hồ nước vô tận, mặt nước trong xanh mang theo một sức hút thuần khiết và bí ẩn, không hề bị ảnh hưởng bởi ly hỏa.
Nó nằm yên tĩnh ở trung tâm của núi Bồng Sơn, giống như một viên ngọc quý xinh đẹp..