Sáng sớm hôm sau, Thường Duật rời đi như dự kiến.
Thanh Hư đến tu viện phía sau nói với ba người họ về diễn viên trẻ nổi tiếng đến ngày hôm kia sống trong tòa nhà cho khách quý ở sảnh phụ, nếu không có chuyện gì thì cố gắng đừng đi đến đó, ngoại trừ chiếc đèn hoa sen phía trước tượng Phật không thể chạm vào, những thứ khác có thể tùy ý.
Trình Hạo đồng ý, sau đó hỏi: "Diễn viên Triệu Hưng Lam kia cầu nguyện gì vậy?"
Thanh Hư chỉ cười lắc đầu, "Thí chủ đừng nên hỏi nhiều."
Trương Thiên Sư giơ ngón tay cái lên nói: "Biết quyền riêng tư của khách hàng không thể tiết lộ, dịch vụ này thực sự tốt!"
"Thí chủ nói đùa, nếu không có chuyện gì, Thanh Hư sẽ đi làm việc trước." Thanh Hư chắp hai tay lại bước ra khỏi cửa.
"Tiếp theo nên làm thế nào?" Trương Thiên Sư liếc nhìn hai người, thấy bọn họ không có ý kiến hay, liền đề nghị: "Chúng ta chơi bài đi! Đấu địa chủ, Dư Xuyên, anh biết chơi không?"
Dư Xuyên đáp: "Tôi biết một chút."
"Nhưng không có bài! Ở nơi này là núi sâu rừng già có thể tìm bài ở đâu?" Trình Hạo nhìn bốn phía, cuộc sống chùa Như Ý tràn ngập không khí nguyên thủy, mỗi ngày đều là trống chiều chuông sớm, nghiêm khắc kỷ luật, thậm chí còn không có quầy bán đồ ăn vặt.
"Ai nói không có!" Trương Thiên Sư vỗ vỗ túi sau lưng, "Ra ngoài nhất định phải mang theo!"
Nhìn hắn ta lấy ra hai bộ bài, Trình Hạo có chút hứng thú nói: "Được, chúng ta chơi mấy ván đi."
Trương Thiên Sư lắc đầu, "Đáng tiếc thiếu một người, bốn người mới đủ." Hắn ta nảy ra một ý nghĩ, "Đúng rồi, gọi anh bạn diễn viên đó tới đây! Tôi đoán anh ta cũng khá chán, chơi vài ván bài chắc không sao."
Trình Hạo do dự nói: "Cái này không hay lắm đâu."
"Không sao, cùng lắm thì anh ta không đồng ý, ba người chúng ta có thể tự mình chơi!" Trương Thiên Sư không cho là đúng.
"Vậy ai sẽ tới mời?" Dư Xuyên hỏi điểm mấu chốt.
"Ờm..." Trương Thiên Sư đi tới đi lui, suy nghĩ một lát, "Tôi cảm thấy anh đi là tốt!"
"Tôi?" Dư Xuyên kinh ngạc, "Tại sao?"
"Trình Hạo nhìn có chút hung dữ, tôi cũng không giống người nghiêm túc...!Trong ba người chúng ta chỉ còn lại anh!"
"Không được," Trình Hạo thẳng thừng từ chối, "Dư Xuyên không hiểu giới giải trí hiện nay, nếu người đó hành động ra vẻ như người nổi tiếng, anh ấy sẽ không chịu nổi."
"Được, được, vậy anh đi thay Dư Xuyên đi!" Trương Thiên Sư thấy mưu kế thành công, trực tiếp đẩy hắn ra ngoài.
Trình Hạo quay đầu nhìn ánh mắt mong đợi của hai người, đành phải đi về phía tòa nhà khách quý.
Tòa nhà cho khách quý của chùa Như Ý tuy không lớn nhưng rất sang trọng, thậm chí có cảm giác như một cung điện Đông Nam Á, tòa tháp ba tầng giống như một hoa viên trên không trung, trên sân trồng đầy hoa cỏ.
Trình Hạo đi tới cửa, gõ cánh cửa phủ vàng ngọc, một lúc sau mới có người đi ra.
Triệu Hưng Lam cảnh giác thò đầu ra, nhìn thấy Trình Hạo, anh ta đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Cậu là ai?"
Rõ ràng anh ta vừa mới bò ra khỏi giường, vẫn mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, đầu tóc rối bù.
Ngôi sao nổi tiếng không còn lớp trang điểm giờ đây trông vừa đen vừa gầy, ảm đạm không có chút sức sống.
Trình Hạo cố gắng thân thiện nói: "Chúng tôi đang định chơi bài nhưng thiếu một người, nếu anh cảm thấy chán vậy có muốn tham gia với chúng tôi không?"
"Chơi bài à? Chỉ chơi bài thôi hả? Không có gì bậy bạ cả phải không?"
"Chỉ là chơi vài ván bài bình thường, đấu địa chủ mà thôi."
Triệu Hưng Lam nghĩ nghĩ, hỏi: "Cậu biết tôi là ai không?"
"Có chút giống người nổi tiếng."
Triệu Hưng Lam hỏi: "Cậu sẽ không tiết lộ chuyện này với paparazzi hay tài khoản marketing đúng không?"
Trình Hạo có chút không kiên nhẫn nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười cứng ngắc: "Đương nhiên."
"Được! Đợi tôi!" Triệu Hưng Lam đóng sầm cửa lại, tiếng người đi lên lầu từ bên trong truyền đến.
Trình Hạo đợi nửa giờ, trong thời gian đó hắn trở lại tu viện một lần, lại bị Trương Thiên Sư đuổi ra ngoài, "Người ta đã đồng ý rồi, đừng để mọi nỗ lực của cậu uổng phí!"
Trình Hạo đành phải đi đến toà khách quý lần nữa.
Cuối cùng cánh cửa lại mở ra, một người đàn ông trang điểm bước ra.
Triệu Hưng Lam xịt nước hoa nồng nặc, mặc trang phục lịch sự, hoàn toàn khác với khuôn mặt mộc lúc nãy.
"Đi thôi!" Anh ta lấy từ trong túi ra một cặp kính râm, vừa đi vừa đeo.
"Ngày mây mù như vậy, làm gì có ánh nắng mặt trời?" Trình Hạo hỏi anh ta.
"Tôi là người nổi tiếng! Tôi phải cẩn thận, nếu bị chụp ảnh sẽ không tốt..." Triệu Hưng Lam lén lút liếc nhìn xung quanh, lo lắng hỏi: "Những người bạn đó của cậu có đáng tin không vậy? Cậu sẽ không nói chuyện tôi đến đây ra ngoài đó chứ? Lúc chúng ta đánh bài các cậu không được sử dụng điện thoại di động.
Tốt nhất là từ đầu để điện thoại sang một bên.
Nếu cậu muốn tôi có thể cho cậu chữ ký, nhưng còn chụp ảnh thì không được..."
Anh ta lải nhải nhiều lời, Trình Hạo đều vào tai này ra tai kia, hắn chỉ muốn mau chóng giao củ khoai tây nóng hổi này cho Trương Thiên Sư.
Khi đến nơi, Trương Thiên Sư nồng nhiệt chào đón, đưa tay ra nói: "Anh Triệu, đúng là anh rồi, không ngờ anh thực sự sẽ đến!"
Triệu Hưng Lam tháo kính râm xuống, bắt tay với hắn ta, ngoài cười trong không cười, nói: "Xem ra anh là fan của tôi, đợi lát nữa tôi sẽ ký tặng cho anh, nhưng chuyện tôi đến chùa Như Ý thì đừng nói cho người khác biết."
"Đừng lo, chúng tôi sẽ giữ bí mật." Trương Thiên Sư lắc mạnh tay, "Tôi họ Trương, tên tôi là Trương Thiên Sư.
Đúng như tên gọi, tôi là một thiên sư."
"Ồ? Anh là thiên sư sao?" Triệu Hưng Lam trợn mắt, "Bất kính rồi."
Trương Thiên Sư giới thiệu: "Người đi cùng anh là Trình Hạo, còn đây là Dư Xuyên."
Ánh mắt Triệu Hưng Lam nhìn theo hướng ngón tay của Trương Thiên Sư, dừng lại trên người Dư Xuyên, khi nhìn thấy khuôn mặt của y, anh ta sửng sốt: "Anh cũng là người giới giải trí à?"
Dư Xuyên lắc đầu.
"Da của anh sao đẹp vậy? Anh dùng mỹ phẩm dưỡng da của hãng nào?" Triệu Hưng Lam vừa hâm mộ vừa ghen tị xoay quanh Dư Xuyên hỏi tới.
Thừa dịp lúc này, Trình Hạo kéo Trương Thiên Sư sang một bên, hỏi hắn ta: "Anh đang làm gì vậy?"
"Đây không phải là cách tôi mở rộng kinh doanh sao? Tiền của người nổi tiếng sẽ không dễ kiếm nếu không rõ ràng đâu!"
Trình Hạo tức giận trừng mắt hắn ta, quay đầu nhìn thấy Triệu Hưng Lam đang muốn sờ mặt Dư Xuyên, lập tức kéo Dư Xuyên lại: "Không phải muốn chơi bài hả? Bắt đầu đi!"
Bốn người ngồi quanh một chiếc bàn gỗ, Dư Xuyên ngồi giữa Trình Hạo và Trương Thiên Sư.
Triệu Hưng Lam nhìn thấy Trương Thiên Sư bắt đầu xáo bài một cách khéo léo, hỏi: "Mọi người chơi gì vậy? Đấu địa chủ? Thắng thua tính thế nào?"
"Ai thua cởi một lớp áo thì thế nào?" Trương Thiên Thạch không đáng tin cậy nói
Ba người còn lại nhìn hắn ta với ánh mắt ghét bỏ.
"Thật hay thách thì sao," Triệu Hưng Lam nói, "Nhưng tôi nói trước nếu hỏi về chuyện riêng tư cá nhân, tôi sẽ không nói cho các cậu biết!"
"Được rồi, bắt đầu thôi!"
Dư Xuyên ghé vào tai Trình Hạo hỏi: "Thật hay thách là sao vậy?"
Trình Hạo trầm giọng trả lời: "Nói thật chính là hỏi anh một câu hỏi ngẫu nhiên, anh nhất định phải thành thật trả lời.
Còn nếu anh chọn thách, người khác yêu cầu anh làm việc gì thì anh phải hoàn thành."
Triệu Hưng Lam cau mày: "Hai người đang thì thầm gì đó? Không phải đang bàn luận về tôi đấy chứ?"
Trình Hạo thầm nghĩ, người đàn ông này thật sự tự luyến, khóe miệng giật giật: "Không có, bắt đầu rồi, rút bài đi."
"Gọi địa chủ!" Trương Thiên Sư cướp được quyền chủ động.
Theo thứ tự ngược chiều kim đồng hồ, đến lượt Triệu Hưng Lam nói: "Cướp địa chủ."
"Không cướp."
"Không cướp."
Trình Hạo âm thầm nháy mắt với Dư Xuyên, muốn xem bài của y nhưng lại bị Trương Thiên Sư phát hiện: "Không được tán tỉnh nhau ở trên bàn chơi bài!"
Trình Hạo không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc, lo lắng Dư Xuyên sẽ không chơi thả bài của Trương Thiên Sư.
Triệu Hưng Lam chia bài, mỉm cười tự tin: "Ra bài đi!"
"Sảnh!"
"Tôi muốn!"
Mấy người cố gắng hết sức để chặn bài của địa chủ, cuối cùng Trương Thiên Sư tỏ ra suy sụp khi trong tay chỉ còn lại hai lá bài, hắn ta bị Triệu Hưng Lam đè bẹp không có cơ hội vượt lên.
"Thật là sai lầm!" Trương Thiên Sư nhìn thấy bọn họ còn sót lại bài, tự gõ đầu, "Tôi bị Dư Xuyên lừa gạt! Thì ra trong tay anh ta không có đôi!"
Trình Hạo lén lút chọc vào tay Dư Xuyên, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Ba chọi một, ý nghĩa Trương Thiên Sư phải bị trừng phạt ba lần, xem ra địa chủ không dễ làm như vậy!
Triệu Hưng Lam hỏi trước: "Thật hay thách?"
Trương Thiên Sư không chút do dự nói: "Nói thật!"
"Anh cảm thấy ai đẹp hơn, tôi hay cậu ấy?" Triệu Hưng Lam chỉ vào Dư Xuyên.
Vấn đề gì thế này? Chuyện này cần phải so sánh nữa hả? Nhưng nếu nói thật, chẳng phải là không cho người nổi tiếng mặt mũi sao? Trương Thiên Sư do dự một lúc mới trả lời: "Đẹp như nhau!"
Trình Hạo cười lạnh.
Triệu Hưng Lam cũng không rối rắm trong việc phải nói ra tên ai, hài lòng buông tha hắn ta.
Đến lượt Trình Hạo, Trương Thiên Sư vẫn lựa chọn nói thật.
Trình Hạo hỏi: "Anh tổng cộng thu phục được bao nhiêu quỷ rồi?"
"Hơn ba mươi, phần lớn là thu phục lúc đang giúp ông chủ dọn dẹp nhà."
Triệu Hưng Lam ngắt lời, hỏi: "Trên đời này thật sự có ma quỷ sao?"
"Thật chứ, nếu anh muốn xem tôi có thể triệu hoán một cái." Trương Thiên Sư nói.
"Không cần, không cần!" Triệu Hưng Lam liên tục xua tay, trên mặt lộ ra vẻ kính sợ: "Mọi người tiếp tục đi!"
Dư Xuyên cũng hỏi một câu: "Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
Đây không phải là một câu hỏi khó trả lời, Trương Thiên Sư buột miệng nói: "Hai mươi hai."
Trình Hạo sửng sốt: "Mới hai mươi hai thôi á? Tôi còn tưởng cậu đã hơn ba mươi!"
"Cái gì? Tôi chỉ là trông trưởng thành hơn thôi, sao lại ngạc nhiên đến thế?" Trương Thiên Sư không vui.
Trình Hạo lắc đầu, "Cậu căn bản không thể coi là trưởng thành, rõ ràng là trông cậu già!"
Sau khi một ván kết thúc, ván thứ hai cũng nhanh chóng bắt đầu, trùng hợp đến lượt Dư Xuyên gọi địa chủ.
Vốn dĩ y không muốn kêu lên, nhưng Trình Hạo và những người khác không tranh đoạt với y, cho nên Dư Xuyên đành phải tiếp tục đánh, quả nhiên y nhanh chóng thua.
Trương Thiên Sư xoa tay hầm hè: "Thật hay thách?"
"Thách đi." Dư Xuyên muốn thử cách chơi mới.
"Vậy giữa chúng tôi anh chọn một người, rồi nói với họ ba chữ!" Trương Thiên Sư cười he he.
Dư Xuyên hỏi: "Ba chữ gì?"
"Gì cũng được, anh muốn nói cái gì thì cứ nói!"
Dư Xuyên gật đầu, nhìn chung quanh mấy người, cuối cùng quay đầu nhìn Trình Hạo nói: "Chỉ vậy hả!"
Trình Hào cười nói: "Sao anh còn nhớ hay vậy?"
"Không phải cậu dạy tôi à?"
Trương Thiên Sư ôm bụng cười, thúc giục Triệu Hưng Lam: "Tới lượt anh!"
Triệu Hưng Lam không để ý đến lựa chọn của Dư Xuyên mà hỏi thẳng: "Cậu đã từng phẫu thuật thẩm mỹ khuôn mặt chưa?"
"Không có, phẫu thuật cái gì?" Dư Xuyên chớp chớp đôi mắt ngấn nước.
Triệu Hưng Lam bị ánh mắt của y làm cho rung động, anh ta ôm ngực thầm nói: Tại sao mình chăm sóc bản thân tốt vậy lại không thể so với một người bình thường? Ông trời thật bất công!
Trình Hạo ho khan hỏi: "Anh cảm thấy Trương Thiên Sư thế nào?"
"Ừm, rất tốt." Dư Xuyên thành thật trả lời.
Trương Thiên Sư cảm thấy hài lòng tự vỗ tay khen mình: "Ánh mắt Dư Xuyên tốt đấy!"
Một ván nữa lại kết thúc, nhưng lần này người thua là Triệu Hưng Lam.
Anh ta căng thẳng nhìn ba người, "Tôi chọn nói thật, nhưng mà phải chú ý đó.
Nếu hỏi quá đáng, tôi có quyền từ chối trả lời!"
Trình Hạo hỏi: "Anh cảm thấy anh giỏi nhất cái gì?"
Triệu Hưng Lam nói: "Tôi là một nghệ sĩ toàn diện trong lĩnh vực điện ảnh, truyền hình, âm nhạc và có thể làm được mọi thứ!"
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ nhưng chỉ mỉm cười, không phản bác anh ta.
Dư Xuyên không biết rõ người này, nghĩ đến câu trước đó anh ta hỏi mình, thuận miệng hỏi: "Anh đã sửa mặt rồi à?"
Không ngờ, sắc mặt Triệu Hưng Lam thay đổi: "Chuyện riêng tư, tôi từ chối trả lời!"
Anh ta là một người điển hình cho câu lạy ông tôi ở bụi này, nhưng cho dù anh ta nói không sửa thì mọi người cũng có thể nhìn ra.
Trương Thiên Sư hỏi tiếp: "Anh đến chùa Như Ý bao nhiêu lần rồi?"
"Lần...! lần thứ ba, sao vậy? Tôi thích đến bái Phật không được à?" Anh ta vẫn chưa biết, nhưng bọn họ đã biết rõ nguồn gốc của đèn hoa sen trước tượng Phật.
Trương Thiên Sư nháy mắt ra hiệu với Trình Hạo, điều đó có nghĩa là Triệu Hưng Lam đã trao đổi ba bộ phận cơ thể của mình để lấy thứ anh ta muốn.
"Nào, tiếp tục." Đại khái Trình Hạo đã biết Trương Thiên Sư muốn làm gì, vì thế xáo bài, bắt đầu tích cực hợp tác với hắn ta..