Yi Seon một hơi khuân hết những đống đồ lên một chiếc xe chở hàng đổ rạp tại ký túc xá, nó vơ vội giọt mồ hôi chưa kịp chảy dài. Bất cẩn, một thùng đồ vì quá nặng nên vô tình khiến nó mất thăng bằng và xém ngã xuống. May mắn có một bàn tay đỡ lấy.
" Cảm ơn."
Nó nói nhưng vẫn không ngước mặt nhìn xem là ai, đến lúc nhìn, thì đôi gò má phút chốc ửng đỏ, tay chân không tự chủ mà run rẩy.
" Anh... "
Jungkook cười, anh khoanh tay nhìn vào đống đồ đã xếp gọn gàng bên trong xe.
" Em định tản cư à? Không thích ở ký túc xá nữa sao? "
" à, dạ không phải, em đem đồ đến một nơi! "
" Ở đâu, anh giúp được không? "
" không, không cần đâu anh, không phải anh, bận lắm hả!?"
" Có chứ, tối nay anh có một show diễn, nhưng giờ anh muốn thư giãn một chút..., anh có thể, đi cùng em được không? "
Đồng tử Yi Seon như mở to ra, nó hoàn toàn không tin đây là sự thật. JungKook muốn đi với nó??
Trên xe, bầu không khí vô cùng tĩnh mịch, lâu lâu vang lên giọng hát vu vơ của anh. Chú tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, pha trò:"Yi Seon, hôm nay cháu đi cùng ai đó? "
"Dạ??? "_Yi Seon đang không biết trả lời ra sao, thì anh nhanh miệng, tay lại đẩy khẩu trang lên cao hơn:"Cháu là bạn của Yi Seon ạ! "
" Bạn trai à?? "_Chú tài xế hỏi vẻ mặt bỡn cợt.
" Dạ??? Kh...không, không phải đâu, bác nói gì kì vậy?? "
Yi Seon phát hoảng, mặt nóng bừng, khẩn trương phủ nhận, điều này làm anh bật cười, nói khẽ:"Em đâu cần phải bối rối như vậy, em như thế chú tài xế lại tưởng thật hơn ấy! "
" Thế, thế ạ?? "
Nhìn vẻ mặt thấp thỏm ngộ ra của nó khiến anh vừa thấy buồn cười lại vừa thấy đáng yêu. Cô gái này thật đơn giản.
....
Nơi cả hai dừng chân là một trại trẻ mồ côi, tuy không lớn nhưng phải nói rất rộng.
Anh còn ngơ ngác thì Yi Seon khèo tay:" anh sao thế?? "
" à, không có gì! "
" nếu anh thấy nơi này không thể giúp anh thư giãn, em có thể nhờ bác Kim đưa anh về lại thành phố! Em thật sự xin lỗi! "
Jung Kook cũng làm ra vẻ thất vọng, anh nhìn thẳng vào đôi mắt như hối lỗi của người đối diện: " anh sẽ chấp nhận lời xin lỗi này của em nhưng là vì lí do, tại sao em không đưa anh đến nơi này sớm hơn! "
Dứt lời, anh vội bưng hộ thùng đồ lỉnh khỉnh trên tay Yi Seon mà nhanh chân đi vào trước.
Nó phấn khởi, tươi còn hơn mùa xuân:" thật đúng là idol của mình, không chọn nhầm người mà! "
Vừa thấy bóng dáng Yi Seon, lũ trẻ liền nhao nhao chạy tới.
Anh kinh ngạc nhìn vào số lượng bọn trẻ:" Tất cả, đều là trẻ mồ côi sao? "
" vâng, bọn chúng được sư cô ở đây đem về nuôi đấy ạ! "
Đôi mắt anh vô thức đỏ hoe, cảm nhận được sự đáng thương của những đứa bé đang còn ở lứa tuổi quá nhỏ mà lại thiếu vắng đi tình thương của người thân.
" anh ở đây nha, em vào chào sư cô một tiếng! "
" ừ, em đi đi! "
Sau khi bóng nó đi khuất, JungKook lại bên giao lưu cùng đám trẻ.
" anh là ai ạ? "_Đứa trẻ lớn nhất hỏi.
" anh là bạn của chị Yi Seon! "
" là bạn trai ạ?”
" hả? Thế em hiểu nghĩa bạn trai là gì không?? "
" là người yêu đúng không ạ? "_Bé gái lớn xen vào.
"hahaha! "
" không được, chị Yi Seon là của em! "_thằng bé lớn nhất kia tỏ ra vẻ mặt phẫn nộ với anh.
Anh chỉ biết cười trừ với hoàn cảnh "nam tử hán" đòi quyền sở hữu kia.
" anh đẹp trai, anh tên gì vậy ạ? "_bé nhỏ cười tít mắt.
" anh là Jung Kook, Jeon JungKook! "
Một lúc lâu sau, Yi Seon quay lại đã thấy anh trên tay một cây đàn ghi ta, vừa đàn vừa ca, xung quanh là lũ trẻ với cặp mắt háo hức, có vẻ anh rất được yêu mến.
Đây là lần đầu tiên Yi Seon được nhìn thần tượng của mình ca hát ở khoảng cách gần như thế. Làm thế nào bây giờ, lưới tình anh giăng ra kiểu này, nó làm sao thoát được.
Ngày hôm đó anh và nó cùng trải qua thật vui vẻ ở đây. Trông bạn trẻ ngày thường dễ thương, giờ như lũ giặc cỏ, cầm đầu là JungKook, anh t rồi mà cứ như con nít, nhí nha nhí nhố, Yi Seon nghĩ mà cười toe toét.
Sau khi tiệc tan, JungKook và Yi Seon cùng nhau đi dạo quanh khu vườn rộng lớn phía sau nhà tình thương.
Anh đá những hòn sỏi dưới chân:" em đến đây bao lâu rồi? "
" từ khi em mới bước vào cấp , trong một lần hoạt động thực tế, em đã biết, và cũng hay đến đây thường xuyên! "
" những cái thùng mà lúc đi em chuyên chở là gì vậy?? "
" à, là quần áo, sách vở, vật dụng cũ của những người bạn ở ký túc xá của em í, họ biết em đã là thành viên của hội trẻ tình thương nên có gì đã cũ, không dùng nữa, họ đưa cho em, để em quyên góp cho bọn trẻ! "
" nói vậy, em chắc hẳn đến đây rất thường xuyên! "_Nhìn thái độ yêu mến của lũ trẻ đối với Yi Seon anh cũng hiểu.
" cũng không hẳn, nếu không có bài kiểm tra, hay không vướng lịch học thêm, thì em đến đây lần một tuần. "
" nếu lần sau em đến, thông báo với anh một tiếng, anh cũng muốn đến cùng. "
" em sợ anh sẽ bận! "
" không sao, vì đang là thời kì học tập nên công ty giải trí của anh ký nhận rất ít show diễn! "
" nhưng, em sẽ liên lạc với anh bằng cách nào chứ? "
" đưa số điện thoại của em đây! "_anh vừa nói vừa móc điện thoại trong túi ra.
Nó ngỡ ngàng và kỳ thực vô cùng hoang mang, nó sẽ có được số điện thoại của idol sao??
Thấy Yi Seon thất thần, anh lay: " em sao thế? "
" anh, anh đưa số điện thoại của anh...cho em thật sao? "
" anh đã nói rồi mà! "
Dứt lời, anh giựt luôn điện thoại trên tay nó, tự mình lưu số mình vô rồi nhét lại vào tay cô nàng.
" có rồi đó, từ nay có gì thì gọi anh! "
" anh không sợ, sẽ bị lộ sao? "
" anh tin em, em là bạn anh mà! "
Là bạn sao? Câu này đánh vô đầu nó nghe nhức nhói vô cùng. Làm sao đây, nó thật sự muốn nói cho anh biết một chuyện, sự thổn thức bên trong trái tim khiến nó dũng cảm hơn, tiến lại gần anh.
" anh, em có chuyện muốn nói! "
" sao đó?? "_anh nhìn nó.
" em thích..."
ting_Tiếng chuông điện thoại reo lên.
" chờ anh một chút! "
Anh nói xong liền cầm phone ra xa nhấc máy.
Yi Seon ngu ngốc, nó nghĩ mình là ai mà lại định nói ra câu đó. Anh làm sao có thể chấp nhận một đứa tầm thường như nó được. Anh ở trên cao như thế, kiếp này gặp được anh là cả một giấc mơ rồi, lại còn đòi hỏi.
Về phía JungKook, anh áp điện thoại vào tai:" em nghe nè? "
[Kook ở đâu đó? Sao IU gọi mãi mà không nghe?]
" em đang ở ngoại ô thành phố"
[ Làm gì ở xa thế, tối nay có buổi biểu diễn đó, Kook mau quay trở về công ty đi]
" em biết rồi! "
Cúp máy, anh quay lại người con gái vẫn còn đứng đợi. Không biết bỗng chốc một luồng khoảng cách chạy dọc ở cả hai, không thể tự nhiên như lúc nãy. Một người không dám tiến tới, một người mãi chỉ ở phía sau.
" mình về nha! "_Anh nói.
" vâng! "
Trong suốt cả chặng đường trở lại thành phố, hoàn cảnh cũng không tiến triển hơn, anh mãi nhìn ra cửa sổ, chú tâm vào một cái gì đó ngoài kia, xa xăm và không thể lí giải.
....