nhờ được đưa đến bệnh viện kịp thời nên không bị ảnh hưởng đến tính mạng nhưng sự việc khi ấy đã để lại bóng ma tâm lí trong lòng Bomi.
Nhờ tài ăn nói và sự đe doạ giành cho Bomi, Soojin trở thành một người vô tôi qua mắt cảnh sát một cách trắng trợn.
“ Này, mày định ngồi đấy mãi đến bao giờ đây hả?” Soojin thiếu kiên nhẫn đi vào phòng Hajoon.
Hajoon im lặng nằm trong chăn sợ hãi một chút cũng không muốn ló đầu ra.
Soojin càng thêm khó chịu lại gần kéo chăn ra.
Hajoon co rúm người vào.
“ Tao cáu rồi đấy.” Soojin nhăn mày.
“ Vậy thì giết tôi luôn đi.”
Soojin đứng hình, Hajoon ngồi dậy ánh mắt chứa đựng sự tức giận, thất vọng xen lẫn sợ hãi.
Làm sao cô có thể chấp nhận khi thấy bạn mình suýt mất mạng trong tay một tên sát nhân, cứ tiếp diễn thế này sẽ còn bao nhiêu người phải chết nữa đây?
“ Cậu dựa vào cái gì mà ra tay tàn nhẫn với Bomi như thế?..Cô ấy rất yêu cậu.” Hajoon từng chút hạ giọng, cô ôm mặt khóc.
Soojin chán ghét ra mặt.
Sự ức chế này đã lên đến tận não rồi.
Cậu không phải là đã thay Hajoon trả thù sao? Thay vì cảm ơn thì đây là cách cô thể hiện với người đã giúp mình sap?
“ Tôi ghét Bomi, nhưng tôi không muốn cô ấy chết.
Tôi thật sự rất sợ nếu cậu bị bắt.
Nếu điều đó thật sự xảy ra thì thả để tôi chết đi cho yên lòng.” Hajoon mếu máo một tay che mặt, cánh tay còn lại níu lấy tay Soojin.
Bản thân đã vô tình đem lại những điều tội tệ cho mọi người.
Cô muộn những người xung quanh mình biến mất dù là sâu thẳm cô căm hận đến tận xương tuỷ.
Bỗng cơ thể vốn lạnh lẽo được chuyền đến một hơi ấm, Hajoon kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Soojin ôm lấy cô một cách đột ngột nhưng thật nhẹ nhàng.
Cái ấm này trước giờ cô chưa từng thấy nó ở cậu.
“ Nếu như…mày có thể đi cùng tao đến cuối cuộc đời.” Soojin giọng trầm trầm rất nhỏ nhưng đủ để cô nghe được.
Hajoon đứng hình, chưa định hình được thì Soojin đã bỏ ra ngoài.
Một lúc sau cô vẫn chưa thể hiểu ý nghĩa của câu nói đó.
Hajoon lặng lẽ lết người ra khỏi phòng, căn nhà sạch sẽ không một dấu vết nhờ vào khả năng xoá dấu vết đáng nể của Soojin, cứ như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
“ Du học?’ Hajoon kinh ngạc suýt không nắm vững ly nước trên tay.
Bomi đã quyét đi du học Úc một cách đột ngột sau biến cố xảy ra.
Chuyện này bất ngờ khiến cô không hề lường tới được.
Chaewon gật gù, bản thân Chaewon cũng sốc vì tin này.
“ Nhưng có người sẽ còn sốc hơn chúng ta cơ.” Chaewon nói rồi hướng mắt về phía Soojin và Sooyoung ở xa.
Không khí giữa hai người họ khá âm u, Soojin khẽ quàng tay qua cổ Sooyoung nói gì đó, có vẻ là an ủi người bạn thân này…Hành động tiếp xúc thân thiết của họ không khỏi khiến Hajoon cảm thấy lo ngại.
Dường như trong đầu cô đã sớm liên tưởng ra điều gì đó.
‘ Thôi nào Hajoon mày đang nghĩ gì vậy.
Tên khốn nạn đó đến trợ giảng của mình còn chẳng tha nữa là…’ Hajoon lắc lắc đầu như muốn đổ hết mấy cái suy nghĩ trong đầu của mình ra ngoài.
Nhận thấy hành động của Hajoon kì lạ, Chaewon chút dè chừng.
Không để lãng phí giờ nghỉ, Chaewon tiếp tục câu chuyện:
“ Cũng may là Soojin đã tống cổ nhỏ Bomi đi.
Chứ lâu tôi cũng thấy ngứa mắt.
Mặc dù không biết cậu ta đã làm thế nào? Cậu có biết không?” Chaewon nghi vấn quay sang Hajoon.
Đối diện với câu hỏi, Hajoon chỉ im lặng rồi đáp lại một câu “ Không biết”.
Nếu biết sự thật Chaewon sẽ không thể ngờ được đâu.
So với Bomi thì Chaewon vẫn còn may mắn chán, ít nhất là vì cô ấy đã chấp nhận từ bỏ sớm.
Còn bản thân cồ thì…bằng một cách nào dó vẫn còn sống yên ổn.
Bỗng một bóng người thấp thoáng ở nơi xa, là Yeomi.
Phải rồi, trong chuyện này người mất mát nhất là Yeomi.
Cho đến cuối cùng cô ấy cũng chỉ là một tấm bia để dựa dẫm tinh thần, sau cùng vẫn bị Bomi bỏ lại ở đất nước này.
Đối với cô Yeomi là một người bạn quạn trọng nhưng cô đã không còn đủ tư cách để làm bạn với cô ấy nữa rồi.
Hajoon xoay người cùng Chaewon đi tiếp.
“ Thật sao? Tớ không biết là có thứ đó.” Hajoon bất ngờ.
“ Cậu đúng là quê mùa thật đấy.
Bộ Soojin đổi gu rồi à?” Chaewon bĩu môi khó hiểu.
“ Đã bảo tớ không phải bán gái của cậu ấy mà.”
Hajoon và Chaewon trên đường về cùng nhau không thôi có những câu chuyện để nói.
Cuộc sống sinh viên này kể mà cứ tiếp diễn như thế này thì thật tốt biết mấy.
Nhưng ông trời chưa bao giờ biết chiều cô.
Hai người lại bặt gặp một đám người ngoại hình côn đồ trông là sắp tới sẽ không thể không có chuyện,.