" đoàng đoàng đoàng" tiếng pháo hoa vang lên hòa lẫn với tiếng reo hò đầy phấn khích của mọi người. Dưới ánh sáng le lói của nó, Bảo đang đứng chôn chân nhìn cô gái bé nhỏ đang nhìn cậu thanh niên chăm chú. Nó vẫn bất động ngồi dưới đất, tóc bết nước, bộ váy trắng điệu đà cũng ướt sũng, môi tê đi vì lạnh, mặt trắng bệch. Quân vẫn ngồi bên cạnh, nhìn nó chăm chú, vẫn là ánh mắt hiền dịu như năm nào. Nhưng... nó chẳng thấy rung cảm vì ánh mắt yêu thương đó, mà bây h lại tràn ngập sự bối rối.
- Anh Quân? - Quang chạy lại - anh về từ bao h thế? sao k nói cho em câu.
- Ừ- Quân mỉm cười nhưng vẫn nhìn nó - Anh vừa về hôm qua, chú đợt này cao lớn phết r nhỉ
Quang cười gãi gãi đầu.
- em có sao không? - Quân đưa tay lên vuốt mái tóc nó - đã biết cái hại của ham chơi trò này chưa? Anh đã nhiều lần bảo em không được chơi rồi.
Nó quay mặt né tránh anh. Miệng vẫn không nói được lời nào. Quân hơi khựng người khi thấy nó né tránh cậu, cậu khẽ nhói trong lòng. Anh Bảo đứng ngay đằng sau nó, thấy nó nhìn cậu thanh niên trước mặt đắm đuối, cậu thanh niên cũng nhìn nó trìu mến. Cô đã chứng kiến tất cả, cô thấy người thân thiết vs nhau nhưng chẳng hiểu sao cô lại thấy khó chịu. Cô bực mình tiến lại gần nó, kéo nó đứng dậy:
- Em có sao không? - Cô cố tình phủi những chỗ mà cậu thanh niên đó đụng vào.
- Em.. em không sao - nó lí nhí, nhìn thấy Bảo, cục nghẹn trong người nó nhưng bùng ra, nước mắt nó đầm đìa rơi xuống.
- Lan...
Quân thấy nó khóc trong lòng không khỏi xót xa, cậu vội chạy đến, nhưng... chưa kịp chạm vào, bàn tay cậu đã bị bàn tay khác hất ra.
- đừng có đụng vào em ấy
Bảo liếc nhìn Quân rồi kéo tay Lan bước đi. Giang vs Quang cũng k hẹn mà cùng chạy theo bỏ lại QUân đứng chôn chân dưới đó với muôn màn rắc rối.
Cậu tức giận khi thấy người khác mang Lan ra đi, nhưng không hiểu sao nhìn ánh mắt của người đó, ánh mắt đen nâu nhưng như nhìn thấu tâm can của cậu, làm cậu không thể bước được. Đó là ai? Người đó có liên quan gì đến Lan của cậu? Đúng vậy, Lan là của cậu, là người cậu không ngần ngại hi sinh để ở cạnh cô ấy. Cậu thừa nhận là trong suốt những tháng qua cậu đã sai lầm khi nói chia tay với nó. Đi du học được nửa năm, bên cạnh nơi đất khách quê người, cậu cô đơn, lạc lõng, không quen khí hậu và con người nơi đây khiến cậu bị áp lực rất nhiều, cậu cũng không có nhiều thời gian rảnh để liên lạc với Lan như trước. Nhưng Lan cũng không hề liên lạc gì với cậu, kể cả câu tin nhắn hỏi thăm cũng không có. Quá cô đơn, cậu đã đi theo nhóm bạn vào quán bar, không ngờ cậu lại bị chuốc rượu say mềm và bị con nhỏ xa lạ chụp ảnh đăng face, rồi còn lừa cậu lên giường với nó. Cậu vốn là trai Châu Á, biết được mình phải có trách nhiệm nên tạm ngừng liên lạc với Lan, đợi khi nào giải quyết ổn thả sẽ giải thích rõ ràng với nó. Nhưng không ngờ Lan lại biết sớm như vậy, nó đã làm loạn lên, còn mắng cậu là kẻ phản bội. Cậu tức giận, cực kì tức giận nên đã nói lời chia tay, và nó cũng đồng ý. Nhưng rồi cậu mới thấy đó là sự bồng bột nhất thời, cậu điên cuồng gọi điện nhưng nó không nhấc máy, lên face thì thấy nó đã nỏ nick, nó đang trốn tránh, không muốn liên lạc với cậu. Cậu đau lòng, nhưng đó cũng là thời gian thi cử, cậu vùi đầu vào đống sách vở. Vừa hay tuần này cậu vừa hoàn thành xong thi cử, cậu vội vàng sắp xếp đồ đạc để hôm qua bay về Việt Nam. Sáng nay cấp tốc chạy đến nhà nó nhưng k có ai ở nhà, cậu lại kiên nhẫn chờ, tối nay đến nhà vừa tạo cho nó bất ngờ cũng tiện rủ nó đi chơi làm lành, nhưng nhà cửa im ắng. Cậu đành thở dài đi chơi mình giải khuây, định bụng mai sẽ đến trường tìm gặp. Nào ngờ nãy đi qua bờ hồ thấy nó gặp nạn nên vội vàng chạy vào cứu. Nhưng nó chỉ nhìn cậu bằng ánh mắt xa lạ đến ngỡ ngàng. Cậu biết cậu là người có lỗi, và cậu sẽ chữa lại cái lỗi sai đó. Rồi nó sẽ hiểu ra và tha thứ cho cậu, nó sẽ nhận ra được tình cảm suốt năm qua là thật lòng.
" rengg rengg " - tiếng chuông báo thức vang lên khiến nó bừng tỉnh giấc. Nhìn xung quanh lúc lâu mới ý thức được mình đã về nhà. Phải rồi, hôm qua sensei đã kéo nó đi khi nó bật khóc, ngồi trên xe, hàng dưới không nói gì, hàng ghế trên cũng không ai nói câu nào. Nó thì vẫn còn choáng váng vì thấy Quân xuất hiện ngay trước mặt. Phải, mặc dù nó đã nhận ra tình cảm trước kia của nó và Quân chỉ là anh em bình thường, nhưng khi gặp Quân nó vẫn còn sự nghẹn đắng đó.
- [ buổi sáng tốt lành, em thấy trong người thế nào? có cần tôi báo nghỉ không?] - một tin nhắn được gửi đến, không có tên trong danh bạ, nhưng nhìn cách nói chuyện là nó biết ngay là sensei. Nó mỉm cười, sensei lần đầu chủ động nhắn tin cho nó. Lòng nó cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nó đưa tay ấn phím lia lịa:
- [ em không sao đâu, lát nữa em sẽ đến trường tận mặt xin lỗi cô]
- [ tôi chờ lời xin lỗi của em đó ^-^]
Nó bật cười rồi vỗ vỗ má cho tỉnh táo, daaaaaa!!!! chuẩn bị sửa soạn đến trường nào.
Anh Bảo ngồi rảnh rỗi trong phòng chờ của giáo viên vừa lôi điện thoại mở những hình ảnh mà hôm qua nhỏ Giao up lên face. Vừa xem vừa phì cười, không ngờ rằng mình lại có thể vô tư trẻ con như vậy. Cô thuận tay bấm nào nick Hồng Lan, là nick của nó rồi bỗng nhiên thắc mắc, tại sao nhỏ Giang tag nick cô cùng nick nó mà nó k kết bạn vs cô. Cô nhìn góc kết bạn bên trên, định ấn thì có tiếng loa phát lên làm cô giật mình:
- Yêu cầu giáo viên Anh Bảo lên Ban giám hiệu nhà trường có chuyện. Xin nhắc lại yêu cầu giáo viên Anh Bảo lên ban giám hiệu có chuyện.
Học sinh trong trường xì xào bàn tán, không biết có chuyện gì mà hiệu trưởng đích thân mời cô Bảo đến văn phòng. Bảo cũng ngạc nhiên không kém, cô tiếc nuối tắt facebook rồi nhét vào túi, đành khi nào lên gặp hiệu trưởng xong thì kết bạn với nó cũng không muộn vậy.
Vừa mới mở cánh cửa phòng hiệu trưởng, luồng không khí căng thẳng xuất hiện khiến Bảo khẽ chột dạ, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu chào hiệu trưởng:
- Hiểu trưởng gọi tôi lên có việc gì vậy?
- Cô Bảo à? - thầy hiệu trưởng buông tờ giấy, đeo cái kính đen đầy quyền lực - mời cô ngồi xuống. Tôi có chuyện quan trọng muốn thông báo với cô.
- um... học sinh lớp tôi làm gì phiền hà đến nhà trường sao? - Bảo ngồi vào ghế khẽ nhíu mày. Học sinh lớp cô không nói quá lên thì cũng là dạng ngoan ngoãn, chưa lần nào vi phạm nội quy của nhà trường đến mức nghiêm trọng.
Hiệu trưởng bước đến đưa cho cô cái tập bao nhỏ, nghiêm mắt nhìn cô:
- Mời cô xem cái này đã.
Bảo tuy không hiểu gì nhưng cũng gật gù bóc ra xem. Vừa rút tập giấy bên trong ra, đồng tử mắt của cô bỗng nhiên thu bé lại, người gần như bất động. Trên tay cô là tập ảnh còn mới cứng, đó là bức ảnh mà cô cùng Giang, Lan và Quang đi chơi hôm qua. Nhưng cái chính là tấm ảnh chụp lúc cô đang kéo Lan khỏi đụng vào gian hàng lúc nó không để ý, tấm kia là chụp lúc nó và cô đang vui vẻ cầm tay nhau đi sau khi xuống khỏi vòng quay khổng lồ. Trông mặt hai người rất vui vẻ, nhìn từ xa không khỏi khiến người ta nghi ngờ.
Như thấy được sự bối rối trên khuân mặt Bảo, thầy hiệu trưởng ngồi nghiêm nghị đối diện nhìn cô, giọng khàn khàn nhưng ẩn chứa sát khí:
- Sáng hôm nay có người đã gửi tấm ảnh này lên cho tôi mặc dù tôi không biết là ai. Nhưng nhân vật trong ảnh thì quá rõ ràng, không thể nhầm lẫn được.
- cái... cái này... - Bảo nhíu mày, bức ảnh này chụp bao h chính cô còn không biết. Càng không phải là Giang vì lúc đó nhỏ cùng Quang đang chơi đạp vịt với nhau. Vậy ai chụp?
- Cô Bảo, tôi biết cô tuy mới về nhưng đã nhanh chóng hòa nhập và thân với các em học sinh, điều đó là điều tốt - hiệu trưởng nói, giọng vẫn đều đều - Nhưng cô đã biết, các em học sinh còn rất nhỏ tuổi, còn non dạ, nhiệm vụ của chúng ta là chỉ bảo các em để sau này các em có thể vững bước vào đời.
- Cái này tôi hiểu...
- Tôi không biết người có quan hệ gì với nhau. Là bạn? là cô trò hoặc tình cảm lớn hơn vậy. Nhưng em Lan đang sang bước ngoặt lớn của cuộc đời, cô nên hiểu cô với em Lan chỉ đơn thuần là tình cảm giữa giáo viên với học sinh.
Bảo nghẹn giọng, tay vẫn cầm chặt tấm hình.
- Đây chỉ là bức ảnh chứ chưa nói lên được điều gì. Tôi sẽ tạm bỏ qua cho chuyện này - hiệu trưởng đứng dậy bước đến chỗ ngồi quen thuộc của mình - nhưng nếu chuyện này còn tiếp tục, tôi e rằng sẽ phải sa thải cô, hoặc là đuổi học em Lan. Hoặc có thể đuổi cả người, vì danh tiếng của trường này.
" cạch " - cánh cửa hiệu trưởng nhẹ nhàng đóng lại, Bảo bước đến phòng giáo viên ngồi sụp xuống ghế, mặt cắt không giọt máu, tay run run đan chặt vào nhau. Đuổi học? Sa thải? Không thể được. Cô có thể bị sa thải, nhưng Lan thì không thể bị đuổi học được. Em ấy có cả tương lai phía trước, không thể để em ấy vì chuyện này mà làm hủy hoại thanh danh được. Vẫn biết thế, nhưng lòng cô chợt đau thắt lại, đau như bị ai bóp nghẹt trái tim, không thể thở được. Cô hít hà hơi sâu rồi xoa xoa ngực. Hình ảnh Lan cứ hiện lên trên đầu cô, từng khoảng khắc khiến lòng cô càng đau hơn. Cô bật cười chua chát, giờ thì cô biết cô đã yêu cô học trò nhỏ bé của mình. Nhưng trớ trêu thay, khi cô vừa nhận ra tình cảm của mình thì cũng là lúc cô phải tự tay giết chết nó.
" Tùng tùng tùng " tiếng trống trường vào tiết vang lên, nó đứng ngồi không yên trong bàn học của mình. Sáng nay vừa mới đến trường thì đã nghe nhỏ Giang nói sensei bị hiểu trưởng triệu tập, nghe có vẻ nghiêm trọng lắm. Mấy đứa trong lớp nó nháo nhào cả lên, và tâm điểm duy nhất là nguyên do cô Bảo bị triệu tập. Bọn con gái thì ôm mặt lo lắng, con trai thì túm lại mặt nặng mặt nhẹ. Nó ngồi ở ghế mà lòng như lửa đốt. Chẳng hiể sao nó có linh cảm không hay.
Phải hơn " sau sensei mới bước vào lớp, vừa thấy cô vào, cả lớp đã nhao nhao hỏi, cô bật cười tươi gãi gãi đầu:
- Không sao không sao, tôi lỡ làm mất tập tài liệu nên bị ông hiệu trưởng gọi lên sạc cho trận thôi à. Ổng đúng là la sát ha, nhìn đã bủn rủn chân tay.
Cả lớp bật cười khanh khách, cô cũng cười. Vậy là nghi vấn tan biến. Nhỏ Giao cười huých tay nó:
- Thế mà tao tưởng chuyện gì quan trọng lắm.
- Ừ - nó gật đầu, nhưng nó biến: đó không phải nụ cười thật sự của cô.
Suốt tiết ngồi mòn mông trong lớp học, vừa trống về vang lên nó đã thu gọn sách vở chạy mạch ra phòng giáo viên. Ngó nghiêng khắp vòng không thấy người cần tìm, nó không chần chừ chạy ra nhà để xe cho giáo viên. Quả nhiên là cô ở ngoài đó, và xung quanh không có ai cả. Nó mỉm cười chạy tung tăng đến vỗ vai cô:
- Hù, ngạc nhiên chưa!
Bảo bị dọa giật mình rơi cả chiều khóa xe xuống đất, quay lên thấy Lan đang cười toe toét nhìn mình, khuôn mặt rạng rỡ như thiên sứ. Cô tính đứng dậy cốc đầu cô học trò nhỏ, nhưng chợt nhớ ra lời hiệu trưởng, cô lại mím môi, nhật chìa khóa lên nhìn nó:
- Muộn rồi sao em còn chưa về, cẩn thận trường đóng cổng đó.
Nó vốn đã chuẩn bị tinh thần để bị cô cốc yêu, nhưng cô không làm gì cả mà chỉ nói với nó như vậy, nó thoáng ngạc nhiên, lòng có chút hụt hẫng nhưng vẫn mỉm cười tươi:
- Chẳng phải sáng nay em đã bảo sẽ ra mặt xin lỗi cô sao~
- Ừm, không cần nữa đâu, dù gì tối qua em cũng có lỗi gì đâu - nói đến tối qua lòng cô lại quặn thắt - thôi em về đi, chiều còn đi học nữa đấy.
Cô nói rồi đội mũ bảo hiểm, leo lên con xe máy quen thuộc. Nó nhíu mày, lòng thật sự hụt hẫng. Nó níu tay cô lại:
- Cô có chuyện gì sao? Sao cô lạnh nhạt với em vậy?
- Không có, tôi vẫn như bình thường mà - Bảo bối rối tránh ánh mắt nó.
- Sáng nay cô gặp hiệu trưởng có chuyện gì sao? Cô nói em biết đi
- không có đâu, em về đi.
Nó hoảng thật sự. Cô đang nói dối nó, mỗi lần cô nói dối mà ánh mắt cô lại lảng tránh nó. Có chuyện gì vậy? Cô có chuyện gì vậy? Sao cô lại lảng tránh nó? Nó đã làm gì để cô không vừa lòng sao? hàng vạn câu hỏi hiện lên khiến nó không biết nên hỏi từ câu nào nữa, nó chỉ có thể níu chặt cô lại. Nó sợ nới lỏng tay ra, cô sẽ bỏ nó mà đi mất.
- Cô! em xin lỗi, em xin lỗi vì tối qua đã phá hỏng việc xem pháo hoa của chúng ta, em xin lỗi vì tối qua không nói với cô lời nào. Người hôm qua là Quân, là bạn trai cũ của em, chúng em đã chia tay nhau rồi, em cũng không còn tình cảm gì với anh đấy - nó nói nhưng không hiểu là nó đang nói cái gì. Nó nói chỉ mong cô có thể ở lại nghe nó
- em nói với tôi chuyện đó để làm gì - Bảo đau lòng hất tay nó ra, giọng lạnh lùng - em nói vậy cũng đâu có liên quan gì đến tôi. Tôi với em có gì với nhau đâu.
Đất dưới chân nó như vụn vỡ. Mắt nó đỏ hoe nhìn sensei đang đứng trước mặt mình, rồi từng giọt nước mắt thi nhau chảy xuống. Có chuyện gì vậy? mới hôm qua nó với cô còn vui vẻ bên nhau, cô với nó còn nắm tay nhau bước đi trên con đường rực rỡ ánh đèn. Cô như nàng hoàng tử sánh vai bước đến bên nó, nó cười với nó, cô quan tâm nó. Nhưng ai đang đứng trước nó đây, vẫn khuân mặt ấy nhưng sao ánh mắt của cô nhìn nó lại khác như vậy?
- là.. là hiệu trưởng bảo gì với cô đúng không? liên quan đến em đúng không? - nó nghẹn ngào, chỉ có thể là thầy ấy.
- không liên quan gì đến em cả - Bảo lạnh nhạt bước qua người nó.
Nó căn chặt môi, tay nắm chặt cảm tưởng như móng tay của nó có thể cắm xuyên qua làn da mỏng ở bàn tay. Nó không can tâm, nó chạy đến ôm chặt lấy tấm lưng cao gầy của cô:
- Sensei! EM YÊU CÔ!! - Nó khóc, giọng nó khàn nhưng vẫn hét lên
Trái tim của Bảo như bị cắt đi thành từng miếng đau nhói. Cố cố nuốt cục nghẹn ở cổ mà gỡ tay nó ra:
- Tôi là giáo viên của em. Tình cảm tôi dành cho em không có gì ngoài tình cảm của giáo viên với học sinh.
- Cô không yêu em cũng được... - nó càng ôm chặt hơn, nước mắt cứ thế tuôn ra - em chỉ cần được ở cạnh cô...
- không được - Bảo nghiêm giọng - Chúng ta sẽ không thành đâu
- Em sẽ bảo vệ cô, chỉ xin cô đừng nói lời phũ phàng vậy với em...
Bảo gỡ tay nó ra, giọng khàn khàn nhưng tim như tan thành từng mảnh vụn:
- Nếu em cứ cố chấp như vậy, tôi sẽ buộc phải nghỉ việc.
Không có gì có thể diễn tả được nôi đau này của nó. Nghỉ việc? Cô nói sẽ nghỉ việc sao? Cô quyết trốn tránh nó như vậy sao? Cô căm ghét nó như vậy sao? Hai tay nó buông thõng, Bảo khẽ gỡ tay nó ra, kiên quyết đi.
- VẬY CÒN NỤ HÔN HỤT LÚC ĐÓ THÌ SAO? - Nó hét lên, chỉ mong cô sẽ quay lại nhìn nó
Bảo khựng bước, giấu nước mắt trong lòng quay lại cười ôn hòa:
- xin lỗi em nhé, do hoàn cảnh mà thôi.
Ánh nắng mặt trời nắng gắp chiếu lên sân trường. Bóng dáng của Bảo dần dần xa nó hơn. Nước mắt nó nhạt nhòa:
- CÔ KHÔNG HỀ YÊU EM, DÙ CHỈ CHÚT THÔI SAO?
- Tôi không yêu con gái
Người nó không còn chút sức lực, nó ngồi sụp xuống đất mặc cho đầu gối đau nhói vì bị xước. Bảo vẫn nhân tâm rời xa nó, không hề ngoái lại nhìn. Cô định bỏ mặc nó thật sao? Bảo nghiến răng chạy thật nhanh ra cổng trường. Yêu em sao? có! Cô yêu nó chứ! Cô yêu nó da diết, cô muốn phát điên vì nó! Chỉ nghĩ đến nó thôi là đầu óc cô như muốn nổ tung! Cô hận cuộc đời tại sao sinh ra cô là con gái? tại sao cô lại là giáo viên của nó? Tại sao số phận lại trớ trêu đến vậy?
Quân vừa đứng vừa ngáp, dựa lưng ở cổng trường nheo nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ trên tay. Đã trễ quá rồi, học sinh đã đi về hết mà sao cậu không thấy Lan ra. Cậu ngó vào trong sân trường, trống trơn. Không biết Lan có việc gì k nhỉ? Bồn chồn lo lắng, cậu đành chạy vào trường, dù gì cậu cũng đã từng rất thân với ông bảo vệ, chắc ông không nghi ngờ gì đâu. Đang ngóc ngác lung tung, cậu đâm sầm vào người, đau điếng:
- Xin lỗi xin lỗi - cậu vội vàng đứng dậy đỡ ng kia dậy - bạn có... ớ
Cậu ngạc nhiên, người trước mặt cậu chính là người đã kéo Lan hôm qua. Bảo nhìn thấy Quân bỗng lườm mắt rồi lồm cồm bò dậy chạy đi mất. Quân ngạc nhiên, nhớ lại vừa nãy có cảm giác mềm mại va chạm vào, cậu đỏ mặt lúng túng, con gái??
Có tiếng khóc òa vang lên, Quân chột dạ chạy theo tiếng khóc ra nhà xe giáo viên. Và cậu vô cùng sửng sốt khi thấy Lan đang ngồi bệt trên nền đất bê tông, vai nấc từng tiếng
- LANNN - Quân chạy đến đỡ cô dậy- Em sao vậy?
Nó vẫn khóc, trước mắt nó chẳng thấy được gì nữa ngoài hình bóng của sensei. Tai nó không nghe được gì ngoài câu nói phũ phàng của cô. Quân tưởng nó khóc vì đau vội vàng phủi bụi trên quần áo nó, lau nước mắt trên mặt nó. Nhưng nước mắt nó vẫn tuôn ra. Lòng cậu thương xót, từ khi yêu nó đến giờ, chưa bao giờ cậu thấy nó khóc như vậy. Cậu ôm chặt nó vào lòng, ép đầu nó lên đôi vai, xoa xoa đầu nó an ủi:
- Ngoan nào, em đau lắm đúng không? Ngoan nào!
Nó vẫn khóc, nó gục mặt lên vai Quân mà khóc. Phải! Nó đau lắm! Tim nó đau lắm! Cô rời xa nó thật rồi.