Ra khỏi phòng tắm, Đỗ Tu Nhiên đầu lưỡi đều đau dữ dội, có thể tức giận bao nhiêu đều tức giận, mặc quần áo xong liền vào bếp, thả mì sợi vào nồi, lại đập thêm trứng gà lên trên.
Đỗ Tu Nhiên bưng ra một tô lớn, Ngô Kình Thương lúc này đã sớm đói bụng, cầm lấy đũa hí hoáy gắp liên hồi, nháy mắt đã húp xong cả bát to đầy, đến nước cũng không chừa lại.
Đỗ Tu Nhiên bên cạnh lắc đầu, thật không ổn, sức ăn của tiểu quỷ hình như càng ngày càng lớn thì phải.
Dạ dày căng no chính là muốn đi ngủ, nhưng khổ người Ngô Kình Thương quá lớn, không còn như hồi bé, cho nên hai người không thể chen chúc trên một giường, chỉ có thể một người thượng giường, một người nằm đất, mà cánh tay Ngô Kình Thương bị thương, Đỗ Tu Nhiên trải chăn mền ngay ngắn trên giường cho cậu, mình thì trải chiếu ra đất chèo chống một đêm.
Thế nhưng Ngô Kình Thương mặc kệ, nằng nặc đòi ôm Đỗ Tu Nhiên lên giường, bản thân thì lăn vèo trên đất, còn nắm lấy phần chăn thừa ra của Đỗ Tu Nhiên mà hít lấy hít để, ngửi xong còn ngẩng đầu nhếch miệng cười với anh.
Trừng mắt một cái, tiểu quỷ này đã đi lính nhiều năm như vậy, thế nhưng thói quen với mùi vị này vẫn là không đổi, Đỗ Tu Nhiên đành nhắm măt, thuận tay tắt đèn ngủ.
Ngô Kình Thương thực sự có chút mệt mỏi, đầu vừa đụng phải gối đã vù vù ngủ, mà Đỗ Tu Nhiên bên kia lại nhất thời không ngủ được, nhờ ánh trăng ngắm nhìn một bên mặt của tiểu quỷ, trong nội tâm cảm thấy bối rối, tiểu quỷ năm nay đã hai mốt tuổi, chính là giai đoạn thanh xuân tình yêu nở rộ, là nam nhân mà dục vọng luôn bị nghẹn trứ như vậy cũng không nên, hẳn là tìm lấy một người bạn gái, sau đó một thời gian dài qua đi, hai người một tờ giấy hôn thú hảo hảo mà sống.
Trong lòng anh, Ngô Kình Thương như một nửa đứa con của mình vậy (sak sao có mùi phụ tử vậy =.=), từ nhỏ đến lớn, anh một mực hy vọng Ngô Kình Thương có thể có cuộc sống như người bình thường, nói thật, tiểu quỷ ngoài móng tay không giống người khác, còn lại đều chẳng khác với người ta là bao, chỉ cần nó sau này không lộ móng tay ra nữa, cuộc sống cứ thế mà bình yên, thẳng đến nốt quãng đời còn lại, nguyện vọng này hoàn toàn có thể thực hiện được, cũng là điều Đỗ Tu Nhiên cho tới nay vẫn canh cánh trong lòng.
Từ khi Ngô Kình Thương vào bộ đội đặc chủng đều đưa hết tiền cho Đỗ Tu Nhiên, anh hoàn toàn không động vào mà chỉ hảo hảo tiết kiệm cho cậu, Đỗ Tu Nhiên tính qua, tiểu quỷ này còn trong bộ đội sáu, bảy năm nữa, hoàn toản góp đủ tiền mua một căn nhà, đến lúc đó có nhà cưới vợ cũng dễ dàng hơn.
Thu vén cho hạnh phúc chung thân của tiểu quỷ là tâm sự lớn nhất trong lòng Đỗ Tu Nhiên, viễn cảnh vẽ ra dường như đều rất tốt đẹp, trong lòng hạ quyết tâm lần nữa, âm thầm nhẹ gật đầu, xoay người nhắm mắt an tâm ngủ.
Hôm sau là cuối tuần, Đỗ Tu Nhiên không có tiết, buổi sáng dẫn Ngô Kình Thương lượn quanh siêu thị một vòng, mua chút thịt cùng thức ăn, bởi Ngô Kình Thương luôn mồm đòi ăn sủi cảo chính tay anh làm.
Đỗ Tu Nhiên sớm biết rõ Ngô Kình Thương thích ăn sủi cảo anh làm, trước kia còn ở chung một chỗ, nó thường xuyên ăn đến một miệng đầy mỡ, cho nên hai năm qua, cứ cách một thời gian anh lại làm sủi cảo cho vào hộp giữ ấm bảo người đem qua cho cậu.
Ngày hôm qua anh không biết Ngô Kình Thương được nghỉ phép, nếu sớm biết vậy anh nhất định chuẩn bị đồ nấu cho nó ăn.
Đem thức ăn về nhà cất, rồi lại dắt Ngô Kình Thương đi mua nội y (aka quần lót), tiểu quỷ này lúc nào về cũng “quên” quần lót, tiêu sái hai tay đút túi, thấy trong siêu thị có bán một bộ quần áo trẻ trung, trông khá ổn, giá cả tuy mắc một chút, nhưng Đỗ Tu Nhiên vẫn cắn răng mua cho Ngô Kình Thương.
Anh biết rõ tiểu quỷ sẽ không tự mình mua quần áo, cũng chưa bao giờ tính đi mua, quần áo trên người nó bây giờ là đồ từ hai năm trước lúc nó nhập ngũ anh mua cho, càng nhìn anh càng cảm thấy xót lòng.
Vậy nên bộ đồ này có đắt đến đâu, anh cũng muốn mua cho tiểu quỷ, lại nói hiện tại nó đã kiếm ra tiền, đại khái là có thể mua sắm quần áo thường xuyên rồi.
Thanh toán xong, cắt bỏ mác, liền bảo Ngô Kình Thương mặc vào, quần áo thay ra thì nhét vào túi.
Khỏi cần bàn, Ngô Kình Thương ngực rộng vai ngang, mặc quần áo vào vừa vặn đứng dáng, phục trang màu đen khoác lên người cậu trông rất có khí chất, vừa trẻ trung lại không quá mức thành thục.
Đỗ Tu Nhiên cùng Ngô Kình Thương đi ra khỏi siêu thị, không ít mỹ nữ trên đường liên tiếp ngoái lại nhìn.
Ngô Kình Thương đạp xe chở Đỗ Tu Nhiên về, một đoạn đường cuồng đạp, tốc độ nhanh chóng mặt lại chẳng may may sóc nảy, Đỗ Tu Nhiên hoàn toàn cảm thấy thoải mái.
Bình thường phải mất hai mươi phút, thế nhưng Ngô Kình Thương chỉ tốn có năm phút, lúc về đến nhà, đã thấy trước cửa có hai người đang đứng, một nam một nữ.
“Ai nha má ơi, Đỗ Tu Nhiên, rốt cuộc cậu cũng trở về, hai người bọn tôi ở đây chờ cả buổi rồi, sắp chết khát đến nơi, nhanh nhanh mở cửa, tớ muốn uống miếng nước cái đã…..” Một nam nhân hơn hai mươi đeo kính hồng (=.=) lưng khoác túi sách chuyên dụng của sinh viên, đứng ở cửa ra vào hô to gọi nhỏ.
“Trữ tiểu béo? (aka Trữ Tiều Bàn) Cậu như thế nào đến cũng không nói một tiếng a?” Đỗ Tu Nhiên vừa xuống xe liền kinh ngạc hỏi, Trữ tiểu béo gần đây đến B thị thực tập, cũng có thường xuyên đến chỗ Đỗ Tu Nhiên ngồi chơi một chút.
Đỗ Tu Nhiên hỏi xong lại nhìn về phía người bên cạnh Trữ tiểu béo, một thân váy ngắn bó sát, mỹ nữ mặt mỉm cười, dáng người nóng bỏng.
“Uy, nói cho cậu biết, đừng gọi tớ là Trữ tiểu béo nữa, người ta đã đổi tên rồi, tớ hiện gọi là Trữ Trí Viễn, thế nào? Văn nhã a? Nghe tên liền biết người, thực xứng a.”
“Rắm thúi!” Đỗ Tu Nhiên móc chìa khóa mở cửa, mời bọn họ vào nhà.
Trữ tiểu béo vội vàng hốc nước, lại nhanh nhảu hỏi: “Đỗ Tu Nhiên, đến, tớ giới thiệu, có nhìn thấy mỹ nữ bên cạnh tớ kia không? Nàng vốn là sư tỷ của tớ, bây giờ lại là giáo viên chuyên nghiệp đào tạo lớp thiết kế quảng cáo, họ Chu, gọi là Chu Diễm.”
Trữ tiểu béo nói xong lại hướng Chu Diễm giới thiệu: “Chu tỷ, đây là đồng học em vẫn hay kể với chị, Đỗ Tu Nhiên, hiện đang là sinh viên đại học XX của B thị, danh tiếng a, tương lại rất có tiền đồ.”
Chu Diễm mỉm cười gật đầu với Đỗ Tu Nhiên, đưa tay ra, Đỗ Tu Nhiên sững sờ, bối rối vươn tay nắm nhẹ nắm lấy nói: “Xin chào Chu tiểu thư, mời ngồi a.” Sau đó liền vào bếp gọt hoa quả chiêu đãi khách.
Lúc này Ngô Kình Thương cất xe xong cũng đi vào, cậu cao đến mét tám tám, dáng người to cao so với căn phòng lại càng như quái vật khổng lồ, Trữ tiểu béo ngẩng đầu nhìn, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng có phần không rõ ràng, nhìn lại lần hai, cảm giác quen thuộc như đã từng gặp ở đâu rồi.
Chu Diễm bên cạnh cũng hướng đên Ngô Kình Thương, vừa nhìn thấy nháy mắt đã ngây dại, sau đó lại tràn ngập kinh diễm, cô yêu mến nhất chính là kiểu nam sinh này, tràn đầy dương cương, mạnh mẽ có thể bảo vệ được người yếu đuối, trước kia cô cũng có tiếp xúc qua một vài người cho mình cảm giác mạnh mẽ, nhưng những người đó không phải lớn lên kém đi thì cũng là cơ thể quá cơ bắp, quần áo xỏ vào người đều không che được, nhìn mà phát ghét; thế nhưng người trước mắt này, thân hình cao lớn, cơ thể vừa vặn, cảm giác không quá thừa lại chẳng thiếu, gương mặt cũng là dạng cô thích, thậm chí loại ánh mắt thâm trầm nội liễm càng làm cô mê muội, người nam nhân này ngoại hình phi thương đạt chuẩn, vô cùng hợp gu của cô.
Đỗ Tu Nhiên bưng đỉã trái cây cắt gọt cẩn thận đi ra, Trữ tiểu béo thì đang ngồi dùng các cây bài ném phi tiêu vào thùng rác, mà vị Chu Diễm kia thì ngồi khẽ ở một bên cười đối diện với Ngô Kình Thương.
Ngô Kình Thương vẻ mặt bất thiện đứng một bên.
“Đến, ăn hoa quả.” Đỗ Tu Nhiên đặt đĩa hoa quả lên mặt bàn, sau đó cầm lên một quả táo đã bỏ vỏ để nguyên xoay người ném cho Ngô Kình Thương, mà Ngô Kình Thương dường như đã biết trước, sớm đưa tay tiếp nhận, cầm lên ngoạm một miếng to.
Động tác này trong mắt Đỗ Tu Nhiên là thô lỗ, tại trong mắt mỹ nữ Chu Diễm lại là cực suất, qủa là có phong vị đàn ông.
Mắt cô sáng ngời, chủ động hỏi Đỗ Tu Nhiên: “Tiểu Đỗ, vị tiên sinh này là người thế nào của cậu a?”
Trữ tiểu bàn bên cạnh đang gặm táo, vừa nghe vội hỏi: “Đúng đúng, vừa rồi tớ cũng muốn hỏi cậu ta là ai a? Nhìn qua rất quen mắt.” Nói xong lại duỗi tay vớ thêm miếng táo trong đĩa.
Đỗ Tu Nhiên quay đầu liếc Ngô Kình Thương một cái, nới với Trữ tiều béo: “Còn nhớ lúc bé có người từng đoạt đồ ăn của cậu không.”
Trữ tiểu béo suýt nữa thì phun táo ra khỏi miệng, nói: “Gì? Đoạt đồ ăn của tớ? Lúc đó người mà dám trấn đồ ăn của ta đây chỉ sợ là còn chưa sinh ra ….” Đột nhiên nghĩ đến điều gì, tay run lên, hoa quả rơi đầy trên mặt đất.
Không dám tin nhìn về phía Ngô Kình Thương, mà Ngô Kình Thương lúc này vẫn đứng nguyên tại chỗ, cầm trong tay quả táo đã gặm gần hết, liếc mắt nhìn Trữ tiểu béo.
Trữ tiểu béo lập tức nuốt nước miếng, chỉ vào Ngô Kình Thương nói: “Đỗ Tu Nhiên, cậu, cậu sẽ không phải là muốn nói với tó, nó nó chính là tiểu quái vật kia a?”
Đỗ Tu Nhiên dài mặt không vui, cầm lấy tay Trữ tiểu béo vuốt vuốt nói: “Quái vật gì? Chuyện lúc bé còn nhắc lại làm gì?”
Trữ tiểu béo rùng mình một cái, rút tay về, có chút e sợ hỏi: “Thật sự là nó?” Đỗ Tu Nhiên gật đầu.
Lúc này Chu Diễm âm nhanh dịu dàng chen vào: “Hóa ra là các cậu đều quen nhau hết?”
Đỗ Tu Nhiên thấy Trữ Tiểu béo không nói gì, liền trả lời: “Đúng vậy, chúng tôi đã từng học chung hồi tiểu học.”
Mỹ nữ Chu Diểm “A” một tiếng, ngẩng đầu nhìn Ngô Kình Thương, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, hướng cậu cười mị hoặc, đáng tiếc Ngô Kình Thương lúc này còn bận chiến đầu hăng say với quả táo cắn dở, không bận tậm với cái nhìn trộm này.
Chu Diễm lại hỏi: “Tu Nhiên a, vị bạn học này của cậu đang công tác chỗ nào a”
Cô gái đẹp này dường như có ý với tiểu quỷ, Đỗ Tu Nhiên quay đầu nhìn Ngô Kình Thương ăn sạch chỉ còn hột táo, trả lời: “Cậu ấy vào bộ đội đặc chủng đã được hai năm.”
Vừa nghe đến bộ đội đặc chủng, ánh mắt Chu Diễm lại càng sáng rỡ, đây rõ ràng là một người đàn ông hiếm có khó gặp a.
“Bộ đội đặc chủng?” Trữ tiểu béo bên cạnh càng sửng sốt, nhịn không được tỉ mỉ quan sát một thân cao mét tám tám của Ngô Kình Thương, toàn thân run rẩy, mẹ ơi, nguyên lai quái vật cũng đã lớn đến như vậy, lại còn quen biết Đỗ Tu Nhiên, sớm biết như vậy có đánh chết hắn cũng không đến, thật bất hạnh.
Trữ tiểu béo đời này sợ nhất một điều, không ai khác chính là Ngô Kình Thương, quái vật kia đã khiến cho hắn một đoạn thời gian thống khổ đen tối, đến nay vẫn không quên nổi.
Ngồi một lát, hắn đã cảm thấy toàn thân không thoải mái, vốn muốn hỏi Đỗ Tu Nhiên tại sao lại quen Ngô Kình Thương, nhưng mỗi lần muốn mở miệng, ánh mắt sắc bén của Ngô Kình Thương lại bắn tới, dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy, thực khó chịu vô cùng.
Rốt cuộc không chịu nổi nữa liền đứng dậy nói phải đi, Chu Diễm có chút không vui, cô thậm chí còn không chưa kịp nói với người dễ nhìn kia hai câu đã phải về?
Nhưng Trữ tiểu béo dù nói gì cũng quyết không ngồi nữa, Chu Diễm chỉ có thể dậm chân thầm mắng đồ béo này vô dụng, để lại số điện thoại liên lạc lưu luyến mà rời đi.
Đỗ Tu Nhiên tiễn Trữ tiểu béo cùng Chu Diễm, trở lại phòng lại thấy Ngô Kình Thương ngồi xổm trên mặt đất, bốc lấy hoa quả trong đĩa mà ăn.
Đỗ Tu Nhiên đi qua vỗ đầu cậu một cái nói: “Uy, cậu vừa rồi có phải đã dọa tiểu mập?”
Ngô Kình Thương ăn xong còn lấy lưỡi liếm đầu tay, mặt buồn bực quay đầu nói: “Ai bảo hắn ăn hoa quả anh gọt.”
Đỗ Tu Nhiên: -_-|