~ Duyên phận giữa hai con người, không thể dễ dàng mà chạm tay được tới nhau. Bạn tìm, nó chẳng buồn xuất hiện. Khi bạn ngừng tìm, có lẽ, một ngày nào đó, nó sẽ tự tìm đến bạn ~
Mới tiếng trước tôi còn ở sân bay Nội Bài giờ đã sang tới Đức, cụ thể là ở bang Baden-Wurttemberg. Tôi cùng một cô gái cùng tuổi xách đồ về kí túc xá"Mai, tí nữa tập trung ở đâu nhỉ?" - tôi hỏi cô bạn
- "Thầy nói tập trung ở cổng trường"
Tôi ậm ừ, sau đó lại im lặng soạn đồ.
Ngẫm nghĩ, tôi chỉ biết hắn ở nước Đức này, còn tên trường hắn học tôi chẳng mảy may biết gì hết. Tôi tìm hắn ở đâu bây giờ?
Điện thoại bàn kêu, tôi tiến tới nhấc máy nghe: "Alo?"
Đầu dây bên kia hỏi: "Có ai tên Phạm Bảo An ở đây không?"
Tôi nhận ngay ra giọng cậu tôi: "Chào cậu, cháu An đây"
- "Cậu nghe tin cháu sang, đi dò tìm tin tức mới biết cháu ở Heidelburg. Cậu đang ở cổng trường, cháu ra gặp nhé"
Tôi vui vẻ khoác vội chiếc áo rồi chạy ra phía cửa, không quên bỏ lại một câu: "Mai, tớ đi ra ngoài một lát rồi về nhé"
Tôi có hai người cậu, đây là cậu thứ hai của tôi, định cư ở đây được năm rồi, mợ tôi là người Việt gốc Đức.
- "Cậu Thành, cháu đây!"
Cậu quay lại, cười đưa cho tôi hai túi to bự: "Quà nhé! Tí về rồi mở ra cũng được. Thế nào, bao giờ nhập học?"
Tội nhận lấy, trả lời: "Mai cháu học luôn, một tháng, sau đó về nước. Bé Bum đâu rồi? Chắc đang đi học à?"
Cậu gật đầu, nói chuyện thêm một chút nữa tôi mới về phòng. Quà thì có bộ quần áo, đôi giày, đồ ăn vặt và một phong bì chứa euro (khoảng DEM Đức).
Tiếp đó là đi tập trung, ra canteen ăn tối rồi tham quan trường, đến h là giờ giới nghiêm để trở lại phòng nghỉ.
Nằm trên giường, tôi lẩm nhẩm: "Mai phải bận rồi"
_______________________________________________
Tôi dậy từ h sáng, đi bộ thể dục lòng vòng quanh kí túc xá rồi quay về phòng nấu ăn, vừa nấu tôi vừa nghĩ xem làm thế nào để tìm Nam.
"Vô vọng nhất là lúc chẳng biết mình muốn gì, chẳng biết mình cần ai. Vô vọng nhất cũng là khi, biết mình đang rất mong mỏi nhưng chẳng biết phải tìm kiếm ở đâu. Đó còn là khi, biết nó ở đâu, nhưng chẳng thể với tay mà chạm đến"
- "Mai, tớ muốn tìm một người, cậu biết cách nào dễ nhất không nhỉ?"
Cậu ta vừa ngáp ngủ vừa đáp: "Đến đại sứ quán, chắc được thôi. Dễ nhất là đi tới đó mới mong nhanh nhanh tìm được"
Tôi cảm ơn, thầm nghĩ sẽ đi vào thời gian sớm nhất...
Buổi học kéo dài tiếng, từ h đến h, gồm tiết diễn giảng của giáo sư khác nhau. Tôi còn chưa quen hẳn với phong cách học mặc dù đã xem rất nhiều buổi diễn thuyết trên internet trước khi đi. Nhưng cái tốt là tôi hiểu khá sâu. Theo thời khóa biểu thì buổi chiều sẽ học ở thư viện và tiết tổng hợp Toán-Lí
Xem ra tôi vẫn chưa thể đi tìm Nam được rôi.
Tôi cầm điện thoại lên, bấm mộ dãy số, bên kia lên tiếng: "Cho hỏi ai vậy?"
- "Cậu Thành, cháu An đây, cháu muốn nhờ cậu một việc"
Bên kia im lặng, tỏ ý nghe: "Cháu muốn tìm người..."
Tôi chưa kịp nói xong, cậu đã cắt lời tôi: "Vũ Nhật Nam hả? Cậu biết trước nên đang nhờ người tìm hộ rồi. Cháu yên tâm đi"
Tôi cười cười xấu hổ: "Vậy lúc nào xong cậu gọi cháu nhé!"
Aizzz, xem ra tình cảm của tôi dành cho hắn biểu hiện quá rõ ràng rồi!
Thở dài một hơi, tôi tiếp tục giở cuốn Đại cương Hóa học ra xem tiếp.
_______________________________________________
Hai tuần sau...
Bên phía cậu vẫn chưa có động tĩnh gì, tôi đã đi phát tờ rơi và dán ở khắp nơi nhưng cũng chẳng khá hơn là bao. May mắn, sáng nay lớp Hóa hữu cơ mở muộn tiếng nên tôi có ngần đó thời gian đi đến đại sứ quán.
Đến nơi, tôi bước vào hỏi tiếp tân: "Chào cô, cháu muốn tìm một người Việt kiều. Cô giúp cháu được không ạ?"
- "Cháu thử đọc tên xem sao. Có địa chỉ và số điện thoại càng tốt"
Tôi mừng rỡ nói: "Dạ, Vũ Nhật Nam, số điện thoại Việt Nam +"
- "Đây rồi! Vũ Nhật Nam, tuổi, đang học ở khoa Kinh doanh đại học Heilbronn"
Tôi cảm ơn rồi quay trở về lớp học, lên kế hoạch đi tìm.
Cả ngày hôm đó, tôi lâng lâng một niềm vui khó diễn tả thành lời. Đến nỗi, hôm sau Mai kể với tôi rằng đêm qua tôi vừa ngủ vừa cười!
Tôi muốn đi tìm Nam ngay lập tức nhưng lại không thể đi được vì mỗi ngày học ca tới mệt lử để làm bài test năng lực. Nếu làm tốt, tôi sẽ được chuyển sang lớp nâng cao, đào tạo theo chế độ đặc biệt và sẽ đạt được bằng chứng nhận có giá trị hơn. Thế nên tôi lại bặm răng mà học, lại quay lại chương trình một ngày ăn ngủ tiếng. Chẳng mấy chốc, tôi đã thành gấu trúc chính hiệu.
______________________________________________
Thầy Phillips nói, bọn tôi sẽ được nghỉ vào buổi chiều sau khi thi xong ngày mai.
Đốm lửa hi vọng trong lòng tôi lại bắt đầu được thắp lên.
...
Trước lúc vào phòng thi, tôi cố gắng tưởng tượng lại cảnh hắn đưa tôi đi thi toán năm tôi lên lớp . Tiếng nói ấy một lần nữa vang lên trong đầu tôi: "Cố gắng lên, tao ở đây đợi mày"
...chỉ là một cậu nói, nhưng lại đem đến cho tôi sức mạnh vô hình.