~ Thay đổi bản thân theo hướng tích cực, không phải là đánh mất chính mình, mà là tìm ra khía cạnh khác của bản thân, trau dồi và làm mới ~_______________________________________________
Ngày hôm sau, tôi với Khánh Phương đi tới trung tâm mua sắm mua đồ, tôi mua bộ quần áo mới. Tôi đơ ra một chút rồi kéo kéo tay Phương: "Tao muốn cắt tóc, đi đâu được mày nhỉ?"
- "Ra Beyou"s Hair Salon đi. Tao quen. Cắt đẹp phết"
Thế là tôi đi km đến salon tóc. tiếng sau, tôi bước ra khỏi quán với kiểu tóc hoàn toàn mới. Tóc lob xoăn nhẹ ở đuôi, nhuộm màu nâu sương mù. Tôi thấy rất hợp với khuôn mặt, da của mình.
"Phạm Bảo An, đã đến lúc lột xác rồi!"
___________________________________________________________
Tôi bước vào lớp, cặp mắt soi chằm chặp vào tôi. Tôi sờ đầu ngại ngại, nhưng Khánh, Phương vẫn bất chấp lôi xềnh xệch tôi vào lớp.
Tôi quát: "Này! Hai đứa bọn mày có học lớp này đâu! Xéo ra đi!"
Ba cô bạn ngồi gần tôi tiến đến chào hỏi: "An! Cậu thay đổi qua xinh quá!"
Tôi vẫn ngại, cười hi hi ha ha chữa ngượng.
Hình như kết quả tốt hơn mong đợi, nhiều bạn gái và một số bạn trai đã nói chuyện và cười đùa cùng tôi. Cảm giác đó thật thích thú.
Chiều đi học về, tôi nảy ra một ý định có phần điên rồ.
Tôi thay bộ đồ thể thao, xông thẳng ra sân thể dục trường. Tôi muốn... đá bóng.
Ừ thì hồi nhỏ tôi có tập chút ít, khoảng năm, từ lớp tới lớp , tôi học đánh cầu lông sau đó. Chỉ vì khép mình mà tôi không có dịp thể hiện.
Nhờ có bốn thanh niên Hoàng Tuấn Minh, Nguyễn Tuấn Minh, Hiếu, Tùng, tôi được nhận vào đội bóng với tư cách một thằng đàn ông chính hiệu!
Mọi việc cũng suôn sẻ, tôi miễn cưỡng nhận được sự trợ giúp và ghi có lễ một bàn vào khung thành đối phương. Một số cậu con trai tiến tới vỗ vai tôi khen vài câu. Tôi cười tới đỏ cả mặt.
Hahahahaha, ngày mai bà đây sẽ đột nhập team cầu lông.
Nguyên hình như từ đội bóng rổ đi ra, cười chào: "Cậu về rồi?". Tôi gật đầu.
Cậu ấy lại hỏi tiếp: "Có vẻ cậu thay đổi nhiều đấy nhỉ? Xinh lắm". Tôi lại gật đầu.
Tôi chạy ra cầu thang, lục cặp mình tìm cuốn sách đợt nọ, đưa cho Nguyên: "Cảm ơn vì nó nhé"
Tôi quay người đi về ngay, nghe loáng thoáng như cậu ấy nói nho nhỏ: "Thực ra để sau trả cũng được mà", nhưng tôi giả bộ không nghe thấy gì, đi thẳng.
Hiếu, Tùng chạy đến khoác vai tôi: "Giỏi phết nha"
Tôi huých khuỷu tay vào bụng hai tên, hếch mặt: "Chuyện... Bà đây mà lị"
Thì ngay đi học đầu của tôi hay ho như vậy đó!
__________________________________________________
Từ cái ngày tôi thay đổi bản thân, cuộc sống nhàm chán của tôi như rẽ sang một lối khác, tươi mới đầy sắc màu. Mọi thứ đều thay đổi, bao gồm cả cái thời gian biểu chán ngắt cũ kĩ. Bây giờ sáng tôi đi học chính, chiều đi học thêm xong thì đi đá bóng hoặc đánh cầu lông, tôi học thêm hoặc tới thư viện đọc sách, riêng tôi thứ thì đi chơi với hội con gái cùng lớp.
Bố mẹ tôi vui mừng ra mặt, khuyến khích nhiệt tình tôi đi chơi nhiều thêm =_=, có vẻ sung sướng khi tôi bớt hướng nội.
Nhưng nhiều đêm trằn trọc khó ngủ, tôi lại bật dậy hí hoáy vẽ khuôn mặt của Nam theo tưởng tượng của chính mình. Đương nhiên lần này tôi vẽ với tâm trạng hân hoan, hi vọng chứ không hề ủ dột buồn bã như trước kia. Việc này phải cảm ơn Mai rất rất nhiều.
Sực nhớ ra cô bạn, tôi đăng nhập facebook rồi gõ vài chữ vào khung chat của tôi và Mai.
________________________________________________
Nhờ có cuộc cải cách do chính mình tự khởi xướng, mọi biệt danh xấu xí của tôi ở trường giảm dần rồi biến mất, đi vào dĩ vãng.
Dù biết là trong gần nụ cười đối với tôi mỗi ngày ở trường kia chưa tới / là thật nhưng tôi vẫn cao hứng. Cuộc đời này có mấy ai không tạo mặt nạ đây? Tôi âm thầm chế giễu cuộc sống giả tạo này.
Cách khắc phục tôi cho là hay ho đó là kết bạn với con trai nhiều hơn. Vì tôi nghĩ rằng con trai sẽ sống thật hơn con gái. Ai chẳng ít nhất nghe một lần câu "Độc nhất lòng dạ đàn bà".
Tâm sự mỏng vậy thôi.
Dạo này thời gian tôi chăm chút cho bản thân mình chiếm nhiều hơn. Không phải tôi thích nhất mà chính là hai đứa bạn gái thân nhứt vịnh bắc bộ. Suốt ngày le ve bên tôi rủ đi lượn shop.
Đấy! Lại tới rồi!
- "An ơi! An! Đi chơi với bọn tao đê! Hôm nay không đi shop, đi công viên, tao bao kem"
Giọng the thé của Khánh vang lên.
Tôi toe toét tiến đến.
Hai con bé này rất hiểu chuyện, bọn nó biết tôi không muốn đề cập tới chuyện của Nam nên cũng chẳng bao giờ nhắc chỉ là một chút, mặc dù cực kì muốn hỏi tôi rốt cuộc có chuyện gì ở bên Đức.
Tôi đã nghĩ kĩ, quyết định không nên giấu giếm nữa: "Hồi nọ ở Đức, tao đã một lần đi tìm Nam..."
Tôi vẫn hơi ngập ngừng, thấy hai đứa nó im lặng, tiếp tục kể: "Tao đến trường đại học của Nam đang học, nhưng hụt mất. Hắn rõ ràng nhìn thấy tao nhưng mà lại bỏ đi, không có dừng lại. Tao không đuổi theo"
Phương nói: "Tao thậm chí chưa từng nhìn thấy hắn ta, nhưng theo mày kể, yên tâm đi, chắc chắn hắn sẽ quay về với mày thôi!"
Khánh chỉ yên lặng xoa đầu tôi, không hề nói câu gì