Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp

chương 50: tôi là bạch tam điềm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Công ty điện ảnh Dụ Hoa nằm ở đoạn đường phồn hoa, với tòa nhà tầng lừng lững tọa lạc giữa trung tâm thành phố.

“Cô là Bạch Tam Điềm?”

Ở đại sảnh, có một cô gái tóc ngăn đi ra, kinh ngạc hỏi.

Ninh Mật Đường nâng khuôn mặt đỏ bừng vì bị đông lạnh lên từ chiếc khăn quàng màu lam nhạt, khóe miệng hơi cong, cười nhạt nói: “Phải, tôi là Bạch Tam Điềm.”

“Chị, chị, chị…”

Cô gái tóc ngắn ngây ngẩn cả người, trợn mắt há hốc miệng, y hệt bộ dáng nhìn thấy quỷ. Không phải trêи mạng nói Bạch Tam Điềm là một bà chị vừa đen vừa béo sao, tướng mạo đáng để xin lỗi người đọc, nên mới thần thần bí bí giấu kín hả?

Làm sao lại là người con gái trước mặt này được, không, nhìn tuổi có khi còn trẻ hơn cô ấy kia, xinh đẹp lại bắt mắt. Mắt ngọc mày ngài, khuôn mặt còn nhỏ hơn mặt những mỹ nữ nổi tiếng thường lui tới trong công ty, mắt còn sáng hơn mấy nữ minh tinh đỉnh cao lưu lượng.

“Chị thật sự là Bạch Tam Điềm?” Cô gái tóc ngắn nuốt nước miếng, không dám tin tưởng.

“Phải, chính là tôi.” Ninh Mật Đường mỉm cười gật đầu, khẳng định ra tiếng.

“A, không phải là em nghi ngờ chị đâu, nhưng trêи mạng…” Cô gái tóc ngắn không nhịn được lại nhìn trộm để đánh giá Ninh Mật Đường tiếp, thật sự quá xinh đẹp, làn da siêu tốt, siêu trắng, quan trọng nhất là nhan sắc kia quá mức!

Nuốt nước miếng, cô ấy chần chờ: “Trêи mạng vẫn luôn bàn luận về diện mạo của chị, em cũng hiểu lầm như thế, thật sự ngại quá.”

“Không sao.”

Thật ra là Ninh Mật Đường không thèm để ý việc người ta xét nét và suy đoán về gương mặt của mình, bởi vì cô không để bụng nên họ cũng chẳng gây tổn thương cho cô được.

Cô gái tóc ngắn hơi say rồi.

Đối mặt với nữ thần Bạch Tam Điềm, mặt cô gái tóc ngắn đỏ lên, bắt đầu tự giới thiệu: “Em… Em tên Đặng Linh, chị có thể gọi em là Linh Linh, lần này em là trợ lý phụ trách việc sắp xếp thử vai.” Cô ấy lại liếc nhìn Ninh Mật Đường một cái, nhanh chóng nói: “Đạo diễn đang ở trêи lầu, em đưa chị lên nhé.”

“Cảm ơn, làm phiền cô.”

Đặng Linh nhịn xuống những kϊƈɦ động đầy vui vẻ, “Chị đừng khách sáo.” Cô ấy lấy lịch trình công việc ra, ấn thang máy, “Thật ra em cũng coi như là bạn đọc của chị, Đại Đại, chị viết thật sự rất tuyệt.”

“Vậy à?” Nhìn đến thần sắc vui mừng của đối phương, Ninh Mật Đường cũng lộ ra ý cười, “Cô thích tác phẩm của tôi khiến tôi rất vui.”

Thang máy tới, hai người cùng đi vào.

“Em…”

Lúc này, thang máy lại có thêm người khác đi vào.

Đặng Linh nuốt lại những lời muốn nói, nhìn người đi vào, nhanh miệng chào hỏi: “Chị Mai, chị Hải Lan, buổi sáng tốt lành.”

Mạnh Triều Mai là người giỏi giang khôn khéo, gương mặt không thay đổi, nhàn nhạt đáp một tiếng: “Ừ.” Mà người bên cạnh là Bạch Hải Lan lại đang nghịch lọn tóc trước ngực, đeo kính râm với thần sắc không kiên nhẫn tới cực điểm, hoàn toàn coi thường sự tồn tại của Đặng Linh, một trợ lý nhỏ mà thôi, cô ta không cần để ý tới.

“Người phụ trách bộ này là đạo diễn Tần, ông ta có tiếng là yêu cầu nghiêm khắc, không nhìn mặt. Này, đợi lát nữa lúc thử vai cô diễn tốt vào cho tôi, đừng có nghịch linh tinh, cô phải biết công ty chi nhiều tiền đầu tư để tìm kiếm vai này cho cô đấy, chỉ cần cô dành được vai nữ chính, không lo không bạo hồng.” Mạnh Triều Mai nghiêm túc, “Tôi nghe ngóng được tin Ngô Sở Hề cũng tới thử vai, cho nên, cô nhìn mà làm.”

Bạch Hải Lan ảo não tháo kính ɖâʍ xuống, gương mặt trứng ngỗng với lớp trang điểm mỏng nhẹ, cô ta vốn có khuôn mặt thanh thuần, lại được trang điểm tự nhiên, thoạt nhìn càng hợp với khí chất thanh xuân tươi đẹp.

“Đen đủi, tại sao chỗ nào cũng có cô ta vậy. Chị Mai, chị yên tâm, em sẽ không thua cô ta đâu.”

Hai người thảo luận không thèm để ý đến ai, hoàn toàn coi thường Đặng Linh và Ninh Mật Đường bên trong thang máy.

“Đại Đại, đợi lát nữa em đưa người đến thử vai, sau đó sẽ đưa chị xem kịch bản đã sửa.” Đặng Linh khẽ nói với Ninh Mật Đường ở phía sau.

“Được, cô vất vả rồi.”

“Không… không có gì.” Đáy mắt Đặng Linh tỏa sáng, kiềm chế lại kϊƈɦ động trong lòng, vui vẻ đến cực hạn, Bạch Tam Điềm đại đại quả nhiên vừa thân thiết vừa dịu dàng đó nhé.

Lúc Bạch Hải Lan vừa nghe được hai chữ “thử vai”, ánh mắt đã nhìn qua.

Tầm mắt chạ, đếm gương mặt Ninh Mật Đường, trong lòng nhịn không được chấn động.

Cô ta tự nhận mình xem như là người có nhan sắc đứng đầu giới giải trí, ngay cả xinh đẹp như hoa, động lòng người thì Ngô Sở Hề cũng kém hơn. Nhưng mà, người con gái trước mắt này có diện mạo không thể dùng từ xinh đẹp để hình dung, gương mặt hoàn mỹ này mà sống dưới thời cổ đại thì chính là hồng nhan họa thủy, hại nước hại dân.

Nghĩ đến đối phương cũng đến tham gia thử vai, cô ta dùng ánh mắt không vui, hung hăng lườm bên này.

Mạnh Triều Mai cũng phát hiện ra sự tồn tại của Ninh Mật Đường, cô ta dùng ánh mắt sắc bén nhìn xuống, không thể không thừa nhận, cô ta từng dẫn dắt rất nhiều minh tinh, ngay cả ảnh hậu cũng có ba người, nhưng còn chưa thấy ai so sánh được với người mới trước mắt này. Cô ta dám khẳng định, đối phương không tìm đường chết thì thôi, chứ dựa vào gương mặt kia đảm bảo có thể bạo hồng cả nửa showbiz. Không biết kim chủ đứng sau cô là giám đốc nào…

“Hừ, bộ này đến cả người mới lẫn người không có danh tiếng gì cũng có thể tham gia thử vai sao?” Bạch Hải Lan thu hồi ánh mắt, đánh giá bộ móng mới làm, buông mi che lấp đố kỵ nồng đậm trong mắt, trong giọng nói cũng tràn ngập khinh thường.

Đầu tiên Đặng Linh sửng sốt, sau đó phản ứng lại lời Bạch Hải Lan đang nói đến Bạch Tam Điềm đi thử vai là vô ích, gương mặt thanh tú không nhịn được chau mày. Trước đấy xem phim truyền hình có cô ta đóng còn cảm thấy cô ta có linh khí, không ngờ đằng sau mặt nạ lại có sắc mặt như vậy. Cô ấy quay đầu, nhìn Ninh Mật Đường, cô có thần sắc quá bình tĩnh, không hổ là Bạch Tam Điềm theo Phật hệ.

Đôi tay nắm chặt, Đặng Linh đang muốn mở miệng giải thích, lại phát hiện cửa thang máy mở ra, đối phương đi ra khỏi thang máy, để lại cho cô ấy một bóng dáng cao ngạo.

Lần này người tham gia thử vai rất đông, không cần biết bộ này có đề tài nóng đến đâu, chỉ cần mấy chữ “Điện ảnh Dụ Hoa”. Không chỉ có kịch bản của tác giả đã từng lên hotseach rất nhiều, công ty lại còn đầu tư trọng điểm, cho nên kể cả vai ohuj thì cũng có không ít diễn viên đến thử sức tranh đoạt.

Bạch Hải Lan dẫm lên giày cao gót, cằm khẽ nâng, hướng sườn mặt vào trong đại sảnh, khiến những người bên trong kinh động. Trước đấy mấy bộ phim cô ta đóng đều có raiting tốt, đề tài bàn luận trêи mạng rất cao. Nếu lần này cô ta có thể dành được vai nữ chính, cô ta tin chắc chắn mình sẽ đỏ lên nhanh chóng.

Ngô Sở Hề đã đến từ sớm, thấy không đối phó được Bạch Hải Lan, cô ta khiêu khích nhìn đối phương một cái, bĩu môi, “Cô cũng tham gia thử vai đấy à.”

Cô ta không che giấu sự khinh thường, “Tôi tưởng bây giờ cô tìm được người đi cửa sau rồi chứ.” Mấy bộ trước đó không phải vì có kim chủ nên Bạch Hải Lân mới có thể cướp đi vai nữ chính của cô ta hay sao, chứ nếu chỉ bằng kỹ thuật diễn bình hoa thế kia, đến vai phụ còn không nhận được ấy chứ.

“Ôi chao, giọng nói thật là chua.” Bạch Hải Lan che miệng cười, khinh thường liếc mắt, ngay sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh, “Chỉ trách cô không có bản lĩnh, không bằng được tôi.”

“Cô…”

Lúc này, xung quanh vang lên một trận xôn xao.

Ngô Sở Hề đi lên phía trước, nhìn thấy một cô gái có diện mạo xuất chúng, quần áo đơn giản không che giấu được khuôn mặt xinh đẹp, ngược lại hoàn toàn những gương mặt được trang điểm ở đây, dung mạo thượng thừa, mắt sáng câu người đến cực hạn.

Ngô Sở Hề hip mắt nhìn Ninh Mật Đường chằm chằm, cô ta không thích cảm giác này, đối phương rực rỡ đến lóa mắt như vậy, hấp dẫn biết bao người ở đây.

Dưới cái nhìn đầy đánh giá của mọi người, Ninh Mật Đường vẫn bình tĩnh, được Đặng Linh dẫn về phía bàn dự thính ngồi xuống. Cho dù vị trí cô ngồi không bày biện hàng hiệu gì cả, nhưng thấy cô đến không phải vì thử vai, mọi người đều âm thần nín lại, bớt được một đối thủ mạnh mẽ, cơ hội lại nhiều thêm một.

Bạch Hải Lan ngẩn ra, trong lòng cảm thấy không ổn. Trước đó cô ta nghĩ đối phương là người mới, tới thử vai, mới có thể mất khống chế mà nói ra mấy lời đả thương người khác. Giờ thấy đối phương ngồi ở bàn dự thính, rõ ràng là nhận xét cảm giác thử vai của diễn viên, cô ta chỉ có thể khẩn cầu đối phương không phải nhân vật quan trọng, không ảnh hưởng gì đến cô ta cả.

Lúc này tất cả mọi người đều chờ đợi, toàn bộ nhân viên và diễn viên tham gia thử vai đứng đầy đại sảnh, không chỉ có áp lực tăng lên, mà hơn thế là nhận được vai dựa vào thực lực.

Bên cạnh có người ngồi xuống, Ninh Mật Đường nghiêng đầu, mỉm cười chào hỏi: “Đạo diễn Tần.”

“Cháu là tác giả Bạch Tam Điềm à?” Tần Tấn Thân là đạo diễn bộ, đương nhiên biết tác giả bộ này là Bạch Tam Điềm, nhưng ông không ngờ đối phương lại là một cô gái nhỏ trẻ tuổi như vậy.

“Đúng vậy, đạo diễn Tần, mong tiền bối chỉ giáo cho cháu nhiều hơn.”

Dàn giám khảo bao gồm Ninh Mật Đường, đạo diễn Tần, biên kịch, nam chính, tổng cộng có bốn người, tất cả đều giới thiệu một lần, rồi mới bắt đầu thử vai.

Đạo diễn Tần lựa chọn đoạn nữ chính Diệp Khanh phát hiện ra nam chính Cố Thành.

Ngô Sở Hề là người đầu tiên thử vai, cô ta cùng nam chính Quách Dịch Hạo diễn chung.

Đến giữa, Ngô Sở Hề mỉm cười, hướng bàn dự thính gật đầu, ngay sau đó ánh mắt biến đổi, mang theo hoảng sợ: “Ngươi… Là ngươi ư?”

“Khanh Khanh, đừng sợ, ta sẽ không làm nàng bị thương.” Cố Thành không biết làm gì, chỉ muốn đến gần nàng.

“Ngươi đừng tới đây!” Nàng bị dồn đến chân tường, giọng nói run rẩy, “Người vẫn luôn lừa gạt ta, ngươi căn bản không phải người.”

“Ta, ta sợ một khi ta nói ra, nàng sẽ không thích ta nữa.” Cố Thành rũ mi mắt, vành tai cũng cụp xuống, không dám nhìn tránh nàng hoảng sợ.

“Người đi đi.” Nàng nuốt nước miếng, tay run run, “Giờ ta không tiếp thu được chuyện này, ngươi làm ơn đi trước đi.”

Môi mỏng của Cố Thành khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhuận ướt ngơ ngác nhìn Diệp Khanh, trêи người là nồng đậm bi thương, xoay người rời đi…

“Cháu cảm thấy thế nào?” Đạo diễn Tần hỏi Ninh Mật Đường.

Ninh Mật Đường đắm chìm vào kỹ năng diễn xuất của Quách Dịch Hạo, vậy mà diễn được vai nam chính như bước ra từ trong truyện, không hổ là ảnh đế trẻ tuổi nhất.

“Hình tượng không phù hợp, không nghiền ngẫm lời nữ chính nói và biến hóa trong lòng, kỹ thuật diễn cứng nhắc.” Ninh Mật Đường trả lời đạo diễn Tần.

“Phải, cháu nói đúng.”

Đạo diễn Tần rất vừa lòng, ông chỉ thuận miệng hỏi ý kiến chút xíu, không ngờ cô thật sự nhìn ra vấn đề.

Ninh Mật Đường không đáp, chỉ cười cười.

Kế tiếp đến lượt Bạch Hải Lan, cô ta nhìn thoáng qua Ngô Sở Hề đang về chỗ ngồi, đắc ý nhìn cô ta một cái, rồi đến chính giữa, nhìn Ninh Mật Đường đang bình tĩnh, trêи mặt bàn không bày phụ kiện hàng hiệu gì cả, không biết cô đảm nhiệm vị trí gì trong tổ giám khảo.

Đáy lòng Bạch Hải Lan có gì đó không yên, nghĩ những châm chọc ban nãy trong thang máy, không đoán được lát nữa đối phương có mượn việc công trả thù tư hay không.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio