Ông bác lại hạ giọng run rẩy nói: “Mấy nhà trong tiểu khu này toàn là Columbarium đó.”
Tôi hỏi “Columbarium là sao ạ?”
Ông bác kiêng kỵ nhìn phòng khách, nói: “Con tự tìm hiểu đi, bác chỉ có thể nhắc nhở con tới đây thôi.”
Ông bác nói xong liền vội vàng rời đi.
Ông bác không nhắc thì tôi không nhận ra, tôi dọn đến đã gần tiếng rồi mà hình như chưa thấy một người nào còn sống trong tiểu khu này.
Nhưng mà đây cũng là “yên tĩnh” mà tôi đã đặc biệt yêu cầu trước khi thuê mà.
Tôi thích những nơi yên tĩnh, càng yên tĩnh càng thích, nhưng mà hiện tại xem ra chỗ này yên tĩnh đến mức kỳ lạ quá rồi.
Càng ở tôi càng nhận ra không chỉ có căn nhà này yên tĩnh, ngay cả trong mùa hè nóng nực thế này mà nguyên tiểu khu thậm chí một tiếng ve sầu cũng không nghe ra được.
Tôi đã tìm kiếm trên Internet “columbarium” là gì.
Một loạt các tin tức xã hội xuất hiện trên trang web.
Tôi mở một cái ra xem qua, hóa ra ban đầu columbarium được mua để làm nơi lưu giữ tro cốt.
Thường có hai loại tình huống dẫn đến chuyện này:
Một là vì nghĩa trang quá đắt, nhiều người không thể mua được.
Hai là vì mong muốn gia đình đã khuất có một nơi tốt đẹp để thuộc về.
Tôi nghĩ lý do thứ hai mới là điều khiến tiểu khu này trở thành một columbarium, bởi vì giá nhà ở đây thực sự rất đắt, tầng lớp lao động bình thường không thể mua nổi.
Đặc biệt là căn nhà tôi thuê, trang trí toàn đồ cao cấp, chất lượng không tồi, rõ ràng đã được nhà thiết kế chăm chút kỹ lưỡng, nội thất và đồ điện đều là những thương hiệu nổi tiếng.
Theo lời tên môi giới nói, chủ nhà là một cặp vợ chồng già ngoài năm mươi tuổi, vừa mới ra nước ngoài nghỉ mát không lâu.
Dựa theo tuổi của họ, tro cốt được đặt ở đây hẳn là thuộc về con trai hay con gái của họ.
Mà nếu đã cố tình để tro cốt ở đây thì sao còn đi cho thuê nhỉ, bộ không sợ va chạm hay sao?
Tôi đã khá chắc chắn rằng ngoài tôi ra còn có một thứ khác trong căn nhà này. Sau một lúc suy nghĩ, tôi nói lớn với căn nhà trống:
“Tôi biết anh muốn tôi rời đi, nhưng tôi đã trả tiền thuê nhà rồi, căn nhà này là do ba mẹ anh cho thuê nên anh đừng trách tôi nữa, có được không?”
Không ai trả lời lời tôi, căn nhà im ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Bây giờ anh ta trốn đi đâu rồi ta?
Ma thì sống kiểu gì ta?
Tôi không thể không tự hỏi.
Đến tối, tôi tắt đèn, vừa mới nằm xuống giường thì đã nghe thấy tiếng bước chân trong phòng khách.
Tôi nhanh chóng nhắm mắt lại.
Tôi không sợ ma, chỉ sợ ma đáng sợ, máu me quá mà thôi.
Từ xưa đến giờ, kể cả trong mấy tác phẩm điện ảnh, truyền hình hay tiểu thuyết thì hình ảnh những hồn ma đều rất đáng sợ.
Hiện giờ sức khỏe của tôi đang trong tình trạng nguy hiểm nặng, nếu chẳng may sợ chết khiếp chẳng phải đi đời nha ma luôn hay sao.
Trong màn đêm dày đặc, chỉ có tiếng thở dốc của tôi và tiếng bước chân vừa chậm rãi vừa xa lạ trong phòng khách ngoài cửa.
Nó dừng ngay cửa, bây giờ đã đứng trong phòng ngủ của tôi.
Tôi cảm thấy sự lạnh lẽo đang bao trùm lấy mình, nhiệt độ chăn bông ấm áp hạ xuống từng chút một, dần dần lạnh như một chiếc quan tài.
Tiếng bước chân không tiếp tục vang lên nữa.
Bị chăn bông ngăn cản rồi?
Sao tự nhiên thấy lạnh thế này.
Tôi muốn quấn chăn chặt hơn một chút, vừa thò tay vào dưới chăn liền cảm thấy có gì đó lạnh như băng.
Vừa cứng cứng lại vừa mềm mềm.
Giống như…
Một bàn tay con người.
Tôi vội vàng bật đèn, ánh sáng rực rỡ đầu giường lấp đi bóng tối, bàn tay trong chăn từ từ co về cuối giường, biến mất dưới lớp chăn bông.
Nhưng tôi đã thấy rõ ràng.
Bàn tay đó rất lớn, xương khớp rõ ràng, các ngón lại thon dài. Nó hẳn là tay của đàn ông.
Tôi rất tức giận.
Nếu đã là ma nam, chuyện nam nữ thụ thụ bất thân chẳng lẽ còn không biết sao?
Như này là cố ý muốn chiếm tiện nghi con gái nhà người ta đó biết hong!
Mấy ngày sau đó tôi đều trưng vẻ mặt khó coi, mỗi lần đóng cửa hay cầm thứ gì đều cố ý làm to tiếng.
Không biết có phải do sự thù địch của tôi đã kìm hãm anh ta hay không mà con ma này dường như đã biến mất, không xuất hiện dọa tôi sợ nữa.
Nhưng thay vào đó, mọi thứ trong tủ lạnh của tôi liền bị hư hỏng.
Đồ ăn của tôi, mới mua về được một thời gian, vậy mà không thể ăn được nữa.
Ngay cả mùi vị cũng trở nên rất lạ, đợi tôi cắn một miếng, trong miệng toàn là mùi tiền giấy đang cháy.
Xem ra sau khi quá sợ hãi bỏ chạy anh ta đã thay đổi chiến lược, bắt đầu lên kế hoạch bỏ đói tôi.
Tôi bỏ tất cả những gì không ăn được vào túi rác đêm ra để ngoài cửa.
Lúc tôi đứng ở cửa buộc túi rác, định đi vào thì cánh cửa như bị đẩy mạnh từ phía sau, phút chốc đóng sầm lại.
Tôi quá muộn để chuẩn bị, mũi suýt chút thì bị đâm.
Tôi nhìn xuống đôi dép dưới chân, đưa tay vào túi quần thì cảm thấy túi trống rỗng.
Tôi thậm chí còn không mang theo điện thoại của mình.
Chìa khóa dự phòng lại càng không.
Nửa đêm, chẳng biết đi đâu cả.
Con ma đó cuối cùng cũng có cơ hội đuổi tôi ra khỏi nhà.
Anh ta không chỉ không xứng làm ma, mà còn giậu đổ bìm leo nữa chứ!
Tôi gắng sức mở cửa, bảo anh ta mau mở cho tôi vào.
Hiển nhiên, anh ta sẽ không vì tôi muốn mở cửa mà mở cửa cho tôi, vậy nên tôi chỉ còn cách khiến anh ta không được bình yên nữa.
Tôi đập cửa liên tục nửa tiếng, bỗng có tiếng “két“, cửa từ từ mở ra.
Cửa mở, nhưng là cửa phòng bên.
Nếu đúng là tất cả các phòng ở đây đều có hũ đựng tro cốt, vậy thì phòng bên cạnh hẳn sẽ giống phòng tôi, có một con ma sống trong đó.
Một bàn chân nhợt nhạt từ từ bước ra khỏi ngưỡng cửa, tôi nín thở, mắt dần hướng lên trên.
Thứ xuất hiện không phải là con quỷ đói hung dữ mà tôi tưởng tượng mà là một chàng trai trẻ với bím tóc và râu ria xồm xoàm.
Nếu không phải vì làn da quá mức trắng bệch, hai mắt vô hồn, hai con ngươi ủ rũ chìm sâu dưới đáy mắt, tôi đã nghĩ cậu ta là một người sống.
Cậu ta bước đến gần tôi, cùng lúc đó ngày càng nhiều bóng ma xuất hiện trên hành lang.
Một người trong số họ mở cửa, bước ra trực tiếp, một số xuyên qua bức tường, một số lại bay từ trần nhà xuống, số khác lại từng bước bước lên cầu thang.
P/s: sợ hong?