Nửa năm trước tôi chỉ nhận được thiệp mời dự tiệc đính hôn của đàn chị, mới mấy tháng, người đàn ông bên cạnh chị ấy đã thay đổi.
Thẩm mỹ viện của chị ấy vừa vặn lại chuẩn bị khai trương từ nửa năm trước.
Khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ có Thương Dương mới có thể nói cho tôi biết.
Ngày đầu tiên đến viện, Thương Dương đã tỏ ra hứng thú với tôi.
Tôi đã nhiều lần từ chối anh ta rõ ràng, nhưng anh ta càng ngày càng dai dẳng, suốt ngày cứ đến đu đưa trước mặt tôi.
Hôm nay cuối cùng tôi cũng đồng ý để anh ta đưa mình về.
Thương Dương nghe thấy nơi tôi ở cũng không mấy phản ứng, chỉ thở dài nói: “Chỗ em ở hơi xa nhỉ.”
Ngồi trong xe, tôi cố gắng dò chuyện với Thương Dương, hỏi anh ta vì sao chị gái với bạn trai cấp ba lại chia tay nhau.
Thương Dương cười trừ kiểu không sao nói rõ được, nhìn về tay lái trước mặt “Em nói Cư Phố Nam à, anh ta mới chết thôi, một người phụ nữ như chị gái anh, không phải ai cũng có thể kết hôn.”
Tôi ra vẻ hứng thú với chuyện này “Thế sao anh ta lại chết?”
Thượng Dương quay đầu nhìn tôi, không vui nói: “Linh Linh, sao em cứ nói chuyện với anh về một người đàn ông khác thế? Anh ở ngay trước mặt em mà em không quan tâm đến anh xíu nào.”
Tôi cười khan một tiếng “Em quan tâm đàn chị không phải là đang quan tâm đến anh hay sao?”
“Chị gái anh mà đáng thương gì, suốt ngày được anh rể giữ như bảo bối. Đâu có như người đó.”
Tôi vẫn không bỏ cuộc nói: “Người đó…”
“Linh Linh!” Thương Dương liền giở giọng quát mắng, đột ngộ phanh gấp quay đầu trừng mắt nhìn tôi “Đừng nhắc tới cái người sống ở Phổ Nam nữa có được không? Cung không có gì hay ho lắm!
Tôi không nói gì nữa.
Thượng Dương nhìn tôi thế này, như sợ làm tôi sợ, anh thỏa hiệp nói: “Được rồi được rồi! Con gái tụi em đúng là lắm chuyện, đừng tiếp tục nghĩ đến chị anh với CưPhố Nam nữa, anh nói thật cho em nghe, chị anh chia tay anh ta là vì anh ta KHÔNG ĐƯỢC đó, chuyện này em hiểu hông! ”
ANH TA.
KHÔNG.
ĐƯỢC……
Khóe miệng tôi giật giật.
Chuyện này mà bị đương sự được, có khi anh ta tức đến mức đội mồ sống dậy luôn mất.
Lời của Thương Dương có thể không tin nhưng nghĩ đến dáng vẻ của người đó, tôi không khỏi tò mò …
Chẳng lẽ…
Thực sự không được?
Thương Dương lái xe đến cổng tiểu khu, lúc tôi xuống xe, anh ta nằng nặc đòi đưa tôi lên tận phòng.
Tôi mỉm cười đồng ý.
Thương Dương này có thù với đàn anh như vậy, nói người ta không được cứ như anh ta thử rồi ấy.
Lòng tôi thở phảo nhẹ nhõm, lúc lên xe đã muốn lên cơn rồi.
Anh ta muốn vào tiểu khu tiễn tôi tận phòng, đó cũng là điều tôi muốn.
Vài dặm xung quanh tiểu khu đã vắng lặng, nay đi vào trong còn tĩnh mịch hơn, bên trong chỉ có một ngọn đèn trong phòng bảo vệ ở cổng và một nhân viên bảo vệ già đang ngồi lơ mơ.
Thượng Dương sững người ngay khi vừa bước chân vào cổng tiểu khu, nhìn lên mấy tòa nhà trước mặt nói: “Em sống chỗ quái quỷ gì thế này, sao chỗ nào cũng tối như mực vậy, không có ai sống ở đây à?”
Tôi an ủi anh ta: “Tiểu khu mới, chưa có nhiều người dọn đến”.
“Chỗ này lạnh quá, cmn cứ như nghĩa trạng vậy.”
Anh ta vừa nói vừa quay lại nhìn tên của tiểu khu ngay cổng “Khu vườn trên mây, đến cái tên cũng chết tiệt.”
Tôi cười “Về đến nhà sẽ không lạnh nữa.”
Thương Dương trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Ngay khi cửa thang máy đóng lại, Thương Dương nóng lòng muốn ôm tôi vào lòng.
Tôi đẩy anh ta ra, anh ta lại lại gần hôn tôi.
Đột nhiên đèn trong thang máy bắt đầu nhấp nháy, chớp tắt chớp sáng, kèm theo đó là một tràng tiếng cười liên tiếp như chuông bạc.
“Bộp” một tiếng, một cái tát vang lên giòn giã.
Đột nhiên đèn lại sáng.
Tôi thấy Thương Dương che mặt ra vẻ không tin nhìn chằm chằm mình, “Linh Linh, em không muốn thì cứ nói không muốn, tát anh làm gì!”
Tôi ngây người xòe hai tay “Em đâu có tát anh đâu.”
Thương Dương đè lại lửa giận, chỉ vào cái tát đỏ như in trên mặt, lớn tiếng nói: “Em không tát anh vậy trên mặt anh đây là cái gì!”
Tôi lại gần nhìn rõ anh ta hơn, khó chịu nói “Nhưng mà bàn tay em đâu có cùng cỡ với dấu này đâu, anh xem.”
Thương Dương quay đầu nhìn gương trên tường thang máy sau lưng, liếc mắt nhìn tay tôi, sờ sờ cái tát in trên mặt rõ ràng nhỏ hơn.
Đó chỉ là dấu tay của một đứa nhỏ.
Mặt anh ta tái mét.
Tôi cười thầm trong lòng, cái tát của Cơ Cơ Diệu Diệu cũng đủ nặng rồi.
Thương Dương ngậm chặt miệng, không nói lại lời nào.
Đợi thang máy lên đến tầng, anh ta nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lúc tôi lấy chìa khóa mở cửa, Thương Dương liên tục nhìn lại, giục tôi nhanh lên.
Tôi không cố ý, chỉ là hôm nay khóa cửa hình như có vấn đề, cắm thế nào cũng không mở được.
Tôi hiểu rõ chuyện này do ma nam trong nhà gây ra, anh không cho tôi đưa đàn ông về nhà.
Thương Dương lại bắt đầu thúc giục: “Nhanh lên nào, em không phải là không muốn anh vào đó chứ!”
“Không mà” tôi nói vô tội “Ổ khóa hình như bị hư rồi.”
Không khí trong hành lang u ám lạnh lẽo, được một lúc Thương Dương bắt đầu rùng mình.
Anh ta sợ đến chết đi sống lại nhưng vẫn không chết tâm, nắm lấy chìa khóa trong tay đẩy tôi ra “Để anh!”
Anh ta cắm cắm vặn vặn, giọng điệu đột nhiên trở nên ngọt xớt “Linh linh sao em còn vội hơn anh thế này? Đợi cưa cưa mở cửa đã nha. Em ngoan. Đừng quấy.”
Tôi canh anh ta nói “Hả?” một cái “Anh gọi em à?”
Thương Dương ổn định lại, nhìn xuống bàn tay mảnh khảnh nhợt nhạt với móng tay đen đang chậm rãi tiến về phía mình.
Tôi đành phải đút cả hai tay vào túi, ra vẻ chuyện gì cũng không làm.
Thương Dương gào lên “AAAA” một dãy rõ to rồi vội vàng đẩy bàn tay đó đi.
Anh ta run rẩy dựa vào tường, cả người giống như một quả cà tím teo tóp vì sương giá, “Vừa rồi, vừa rồi là ai nắm tay anh?”
Tôi có thể thấy rõ đó là bàn tay của hồn ma sát vách.
Tôi thật sự bị bọn họ cười nhạo đến chết rồi, nhưng đối mặt với Thương Dương tôi lại phải giả bộ không biết gì “Tay gì cơ? Em không thấy gì hớt á.”
Thương Dương nuốt nước miếng, dở khóc dở cười “Có … là, là tay của phụ nữ, lạnh như đá zị.”