Chuyển ngữ: AnhTuc.
Giang Vấn Nguyên quanh quẩn trong bóng tối một lúc lâu thì bị đánh thức bởi một giọng nam cao vút. Giọng nói đó như xa như gần, cậu không hiểu người đó đang nói gì, ồn đến mức đau cả đầu, muốn khiến người kia im miệng lại. Vậy nên cậu đi đến nơi phát ra âm thanh đó, đi rồi lại đi, giọng nói dẫn cậu ra khỏi bóng tối, tỉnh lại trong cơn hôn mê.
"Anh Giang, anh tỉnh rồi." Lữ Kỳ Diệu mặc quần áo vô trùng, mang bao tay bảo hộ, trong tay cầm một chiếc điện thoại đựng trong túi kín. Âm thanh đánh thức Giang Vấn Nguyên chính là nó phát ra, thì ra lúc Lữ Kỳ Diệu ngồi canh cậu cũng không nhàn rỗi, nghe bài giảng online tích lũy kiến thức.
Giang Vấn Nguyên không nói chuyện ngay, cậu cảm thấy cổ mình ngưa ngứa nhưng môi không có dấu hiệu nứt nẻ, đầu giường đặt một ly nước, trong nước có mấy cây tăm bông. Lúc cậu hôn mê không thể uống nước có người thường xuyên làm ẩm môi cậu, từ điểm này có thể suy luận trong lúc bất tỉnh cậu được chăm sóc rất tốt.
Lữ Kỳ Diệu ấn chuông đầu giường, lấy cho cậu ít nước, sau khi xác nhận cậu tư duy bình thường, cũng có phản ứng đúng khi mình nói chuyện, đại não không tổn thương vì thiếu oxi do mất máu mới thở phào một hơi, thả lỏng cười với Giang Vấn Nguyên, "Đợi bác sĩ đến em sẽ nói với những người khác tin anh tỉnh lại."
Nhóm bác sĩ kiểm tra cơ thể Giang Vấn Nguyên, họ xác định cậu đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, có thể chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng bệnh bình thường được rồi. Giang Vấn Nguyên thay băng vết thương, giải quyết xong nhu cầu sinh lý và vấn đề vệ sinh rồi mới đến phòng bệnh bình thường gặp những thành viên khác của Thanh Điểu.
Tất cả mọi người đều có mặt.
Giang Vấn Nguyên yếu ớt nằm trên giường, người nào ở đây cũng có thể dễ dàng đánh ngã cậu, nhưng ánh mắt cậu cực kỳ tỉnh táo, sáng quắc lại vững vàng, là ánh mắt của kẻ mạnh. Giang Vấn Nguyên vẫn là Giang Vấn Nguyên mạnh đến mức không thể thắng nổi, là lãnh tụ của Thanh Điểu không thể nghi ngờ, uy hiếp tính mạng đến từ trò chơi Bàn tròn không hề làm cậu xao động. Giang Vấn Nguyên tỉnh lại từ cơn hôn mê, Thanh Điểu như tìm lại được định hải thần châm của nó, tâm trạng đang lơ lững của mọi người rốt cuộc có thể ổn định lại.
Giang Vấn Nguyên dạo một vòng ở quỷ môn quan, tuy đã thoát khỏi uy hiếp đến tính mạng nhưng tinh thần vẫn còn mệt mỏi. Vậy nên mọi người không quấy rầy cậu, chỉ có ba thành viên trung tâm Lý Na, Dịch Khinh Chu và Lữ Kỳ Diệu ở lại, những người khác đều đi cả.
Qua hai năm mài giũa, Dịch Khinh Chu đã trầm tính hơn trước kia. Chờ đến khi những người chơi khác đều đi rồi y mới dốc hết phàn nàn chất đầy trong bụng lên Giang Vấn Nguyên. Nhìn một người bệnh vừa qua cơn nguy hiểm mà y còn có thể không kiên kỵ gì như vậy, Dịch Khinh Chu cũng tầm tầm ma quỷ.
"Hai tám tháng chạp anh mới vào màn, không thể nhanh vậy đã phải đi, còn đi ngay ngày mùng một. Có phải anh dùng đạo cụ cố ý vào sớm không? Những người khác không biết thực lực của anh nhưng tôi còn không biết à, rốt cuộc anh đã làm gì trong trò chơi mà trúng nhiều đạn như vậy, chẳng lẽ không có lấy một con rối có khả năng thích hợp hả! Giang Vấn Nguyên anh có biết mình là linh hồn không thể thiếu của Thanh Điểu không vậy, lấy mạng ra chơi vui lắm à? Anh lớn à anh có tâm xíu đi!" Giang Vấn Nguyên càng nói càng giận.
Giang Vấn Nguyên không có phản ứng gì, Lữ Kỳ Diệu và Lý Na không hẹn mà cùng bắn ánh mắt hình viên đạn về phía Dịch Khinh Chu. Lý Na không muốn Giang Vấn Nguyên cãi nhau ngay giường bệnh, đè cơn giận đang nhảy tới đầu hung hăng trừng Dịch Khinh Chu, nghiêm khắc nhắc nhở: "Chúng ta tới an ủi anh Giang."
Đại khái Giang Vấn Nguyên có thể đoán được tại sao Dịch Khinh Chu lại tức giận như vậy, cậu nâng người ngồi dậy, "Lý Na, không sao, để Dịch Khinh Chu nói đi. Có phải cậu thấy nội dung gì đó trên diễn đang người chơi không?"
Dịch Khinh Chu bị Lý Na trừng đã gần tắt lửa giờ lại cháy phừng trở lại, y lấy điện thoại mở bài viết đã lưu, cho ba người xem tiêu đề, "Đây, mọi người xem!"
Tiêu đề bài viết rất dài: Điên rồi, người chơi cái đó đó vì mua vui cho bạn gái mà điên cuồng đốt hơn trăm con rối, cuối cùng suýt ngỏm củ tỏi trong trò chơi!
Bài viết đăng ngày mùng hai, một khi đánh tiếng thì lan ra không ngừng. Người bình thường thấy địa chủ rải tiền khoe giàu sẽ tới xem, cũng lý đó, bài viết này càng thêm mãnh liệt. Một lúc nào đó mỗi con rối sẽ tương đương mỗi cái mạng, dám lãng phí cả trăm cái mạng thì ai không vào xem?
Bài viết này có mười mấy nick tự xưng là đương sự, lần lượt lên tiếng về mọi chuyện xảy ra trong trò chơi, kể tỉ mỉ sinh động đại lão thực hiện nguyện vọng xem đốm sáng của bạn gái thế nào, điên cuồng tiêu phí ra sao, cuối cùng gánh lấy nhiều vết thương trên cơ thể. ID của đại lão và bạn gái được bài viết nhắc đến chưa từng xuất hiện.
Đa số quần chúng buôn dưa không tin lời chủ post, nghĩ rằng đây là một hoạt động ngu người nào đó. Một số ôm tâm trạng hoài nghi, bắt đầu đoán già đoán non xem ID nào sẽ có hơn trăm con rối. Mọi người cãi nhau ỏm tỏi hết mấy trăm ngàn bình luận, chỉ có hai nick chưa từng bị nghi ngờ. Một là AJWY đã sớm mai danh ẩn tích, cái còn lại là Miên Miên.
Phần sau đã chệch đường ray thành người chơi có thể gọi là ID lão làng diễn đàn.
Chuyện đốt cả trăm con rối được kết luận không phải chủ post bịa đặt, mà bị cặp tình nhân kia dùng thuật che mắt nào đó lừa rồi. Người chơi nhất trí sẽ không có tên ngốc nào tiêu xài một đống rối khi mình không nguy hiểm như vậy, huống chi theo miêu tả của người trong cuộc thì họ là người chơi lâu năm, tuyệt đối có kinh nghiệm. Người kiểu vậy sao có thể làm chuyện ngu ngốc đến mức này?
Vì bài viết quá dài nên Dịch Khinh Chu không để mọi người xem hết, chỉ tóm tắt đại khái nội dung rồi hỏi Giang Vấn Nguyên: "Giang Vấn Nguyên, tôi hỏi anh, người bài viết này nhắc tới có phải anh không hả! Nói dối cũng vô dụng, chúng tôi đều biết anh có rất nhiều rối, nếu anh phủ định thì giao chúng ra đây."
Lý Na cầm điện thoại Dịch Khinh Chu nhanh chóng đọc bài viết, mấy hôm Giang Vấn Nguyên nằm trong ICU cô bận cực kỳ, không có thời gian lướt diễn đàn nên không biết có bài đăng như vậy. Lý Na không tin sẽ có người làm ra chuyện giống trong bài đăng kể lại, "Có lẽ là bài đăng tin vịt thôi, dù có là thật thì anh Giang cũng không có người yêu mà, càng không yêu người khác phái, sao anh ấy có thể đốt một số rối lớn như vậy cho một kẻ không quen chứ. Dùng một bài đăng nhảm buộc anh Giang cho cậu xem rối, cậu không thấy mình đang cố ý kiếm chuyện hả Dịch Khinh Chu?"
Lữ Kỳ Diệu không nói gì, nhưng đôi mắt hướng thẳng về phía cậu của cô bé đã nói lên tất cả. Tuy lời Lý Na phân tích rất có lý, nhưng lời Dịch Khinh Chu lại làm cô bé dao động.
Giang Vấn Nguyên ho nhẹ hai tiếng, mọi người im lặng ngay lập tức, tập trung nhìn về cậu. Giang Vấn Nguyên bình tĩnh: "Người bài viết nói đến là tôi. Mùng một đầu năm tôi đã dùng toàn bộ rối trong màn chơi đó rồi."
Lý Na hít một hơi, không cách nào giải thích tại sao lại có chuyện này, "Vì sao..."
Dịch Khinh Chu hừ một tiếng, "Hẳn không phải vì ngày giỗ của Tả Tri Ngôn nên bị điên đâu!"
"Em tin anh Giang, anh ấy làm vậy chắc chắn có lý do của mình." Chỉ mình Lữ Kỳ Diệu tin Giang Vấn Nguyên từ đầu đến cuối, có lẽ vì họ đều mất đi người quan trọng của đời mình trong trò chơi, có thể đồng cảm với nhau ở mặt nào đó.
Giang Vấn Nguyên nói: "Đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi giữ mọi người lại. Tôi đốt lượng lớn rối trong trò chơi để lót đường, một số chuyện phức tạp không thể nói tỉ mỉ được, mọi người biết quá nhiều sẽ có phiền phức tìm tới, đem đến thứ không nên đến. Tính như diễn đàn trò chơi có lịch sử mười năm rồi nhưng chưa hề có bài viết nào liên quan đến chuyện thông quan, chỉ lưu truyền cách nói khi chiếc bàn ngồi đầy người. Một số chuyện phải đến lúc nào đó mới biết được, trước đó chỉ cần rõ nó là họa, không phải phúc."Trang chính chủ: anhhtucc.wordpress.com và vvattpad AnhTuc, những trang còn lại đều là ăn cắp.
Dịch Khinh Chu không hề vừa ý với đáp án mơ hồ như vậy, có điều đúng như lời cậu nói, y đã lăn lộn trên diễn đàn nhiều năm như vậy nhưng chưa hề thấy ai nói rốt cuộc trò chơi Bàn tròn là cái gì. Có đôi khi y nghĩ người chơi tự vẽ nên một cái bánh lớn cho mình, trấn an bản thân về sự thật họ sẽ chết trong trò chơi.
Dịch Khinh Chu hỏi một cách thiếu tin tưởng: "Trò chơi bàn tròn thực sự không tồn tại màn cuối sao..."
Giang Vấn Nguyên khẳng định, "Tôi tin, nó tồn tại."
Nếu vì trải đường cho màn chơi cuối mới dùng hết rối, lý do này vẫn có thể miễn cưỡng tiếp nhận được. Dưới sự cảnh cáo của Giang Vấn Nguyên, Lý Na không truy hỏi nguyên do nữa mà đổi đề tài, "Anh Giang, vừa nãy anh nói chuyện dùng hết rối chỉ là một trong số những nguyên nhân anh giữ tụi em lại, nguyên nhân khác là gì vậy?"
"Ừm. Mọi người thấy đó, chưa tới trận cuối mà tôi đã trọng thương đến vậy, tôi không thể bảo đảm mình sẽ sống trong trận đánh cuối cùng. Hơn nữa dù tôi có sống sót, đạt được cơ hội ước nguyện thì cũng không còn thân phận người chơi nữa, không thích hợp tiếp tục đảm nhiệm chức vụ dẫn đầu tổ chức." Giang Vấn Nguyên dừng lại một lúc, đảo mắt qua ba người, trong lời nói chứa sức mạnh, "Vậy nên, tôi muốn chọn ra người đứng đầu thứ ba của Thanh Điểu!"
Tầm mắt Giang Vấn Nguyên cuối cùng rơi xuống Lý Na, "Lý Na, tôi hy vọng cô có thể tiếp nhận gánh nặng này của tôi, trở thành người đứng đầu đời thứ ba."
Dịch Khinh Chu và Lữ Kỳ Diệu không bị điểm danh âm thầm thở phào, muốn tiếp quản Thanh Điểu từ tay Giang Vấn Nguyên không phải chuyện dễ gì. Dù Dịch Khinh Chu có thích Lý Na cũng không thể chủ động gánh thay được, nhiều nhất chỉ có thể nỗ lực làm việc giúp cô.
Lý Na mở to mắt, nét mặt không thể nào tưởng nổi, "Tại, tại sao là em? Không được đâu!"
Giang Vấn Nguyên không cho Lý Na cơ hội từ chối, "Tôi không bảo bây giờ nhận chức ngay. Lý Na, cô trở về nghĩ kỹ xem tại sao mình được chọn. Nếu cô vẫn muốn lùi bước, lại nghĩ xem còn ai ở Thanh Điểu này có thể thay thế ưu điểm của mình tiếp quản tổ chức. Nghĩ cẩn thận cô sẽ rõ tại sao mình được chọn.
Còn nữa, Kỳ Diệu em làm việc cẩn thận một chút, lọc toàn bộ thông tin đương sự trong bài viết vừa rồi ra, những người được họ trả lời cũng làm như vậy. Chuyện này khá rườm rà nhưng không để dội công nghệ thông tin bên đó làm được, chỉ có thể nhờ em. Sau khi chuẩn bị tốt thì chia sẻ tài liệu cho anh.
Tôi hơi mệt, hôm nay đến đây thôi."
Mọi người đi khỏi rồi, Giang Vấn Nguyên nhắm mắt đưỡng thần nửa tiếng thì nhận được email của Lữ Kỳ Diệu.
Giang Vấn Nguyên xem kỹ càng, cậu không thể chống đỡ được đến lúc Trần Miên nói đáp án cho cậu nên mới nghĩ Trần Miên có thể thông qua người khác truyền lại không. Sự thật chứng minh, Trần Miên không hổ là Trần Miên, cậu tìm được đáp án trong đống bài viết mơ hồ này.
Đương sự trong trò chơi diễn đàn có tổng cộng nick.
Màn chơi Trang Hương này có tổng cộng hai mươi người, trừ nam tóc bím và nữ đầu đinh chết đầu tiên, người chơi nữ bị Trần Miên bám vào có thể bị trò chơi Bàn tròn xóa ký ức, Giang Vấn Nguyên và Mạc Phàm, số người dư lại đúng mười lăm, vừa khớp với số lượng ID diễn đàn.
Mười lăm nick này kể lại tỉ mỉ những gì xảy ra trong trò chơi, chỉ mỗi một chuyện và một người chưa hề được nhắc đến ——
Chính là Mạc Phàm. Chuyện không được nhắc đến là chuyện Mạc Phàm bị Trần Miên chặt đầu.
Khi y đầu lìa khỏi cổ đã có người chơi khác chạy đến, người chứng kiến không chỉ có mình Cam Điềm Điềm. Có lẽ Cam Điềm Điềm có lý do giữ bí mật cho cậu và Trần Miên, dù sao cũng do tên Mạc Phàm điên loạn muốn gϊếŧ người cướp rối. Cô cũng là người bị hại, không muốn bôi đen Giang Vấn Nguyên và Trần Miên về chuyện Mạc Phàm chết là lẽ thường. Nhưng những người khác có lý do gì để giữ bí mật?
Chuyện này hệt như sự tồn tại của Mạc Phàm đã bị một lượng lượng nào đó cưỡng chế xóa bỏ.