Bàn Tròn Trí Mạng

chương 96: tên điên số 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyển ngữ: AnhTuc.

Sáng ngày thứ hai, vừa tờ mờ sáng Giang vẫn Nguyên đã tỉnh lại. Cậu cất vào tủ quần áo, nhét giao Thụy Sĩ và túi quần rồi mặc áo dài quần dài in số ai bước ra khỏi phòng.

Trước mặt giang vẫn nguyên bây giờ giờ là một khu vực hình tròn được vây bằng tường cao, phòng ở ở của cậu và tủ áo đều in số . Từ số , đến số đặt song song nhau theo thứ tự, khoảng / khu vực hình cung. Hai đầu khu hành lang là nhà ăn về nhà vệ sinh công cộng. / hình cung còn dư lại lần lượt bị chiếm từ đến .

Giang Vấn in Nguyên gác chuyện rửa mặt và ăn sáng sang một bên, bước nhanh đến khu vực của số . Trước khi tìm mồi phải ẩn nấp thật kỹ, người có ý tưởng giống cậu không ít, sẽ đến sớm hơn cũng khá nhiều. Giang Vấn in Nguyên cố ý kéo dài thời gian đến tận bây giờ, trong màn chơi nguy hiểm này này so với khua Chiêng gõ trống làm việc không bằng ẩn mình tình trong đám đông. Nếu không phải vì chuyện này, tối qua sau khi xử lý xong đám người lửa, cậu đã trực tiếp điều tra giả thuyết thân phận của mình rồi.

Cảnh bên trong ngăn cách với bên ngoài bằng một bức tường, số dán trên tường hơi khác so với số dán trên phòng, bên dưới còn có thêm một bức ảnh chừng năm tấc, không kèm tên. Khuôn mặt số trên đó đó giống hệt với gương mặt hiện tại của cậu, một người nam hơi béo mang nét u ám. Giang Vấn in Nguyên lấy dao Thụy Sĩ ra, chạy ảnh chụp trên tường. nó không phải là một tờ giấy được dán lên mà được khắc trực tiếp trên gạch men, rồi dùng xi măng cố định lại, không cách nào bóc ra được, dù cạy ra cũng sẽ lưu lại dấu vết.

Gϊếŧ chết một tên tội phạm nào đó, cướp áo tù và số hiệu thì dù cho có bị Hiến Tế thế cũng chả sao. Còn anh chụp ở đây, loại ý tưởng kiểu đó chỉ còn là mơ mộng hão huyền.

Giang Vấn in Nguyên đi đến bối cảnh của số , Đó là một biệt thự hai tầng nhỏ nhỏ có vườn hoa chừng mét vuông, tỉ lệ diện tích :.

Cậu đi một vòng trong vườn hoa để quan sát toàn cảnh biệt thự. Tường phía ngoài được sơn màu trắng gạo, bên trên có vô số dấu vết dãi nắng dầm mưa, không hề có bất kỳ vết tích nào của một vụ cháy. Sơn tường bên trên rất tự nhiên, không hề có dấu vết đã được sơn lại. Giang Vấn in Nguyên Dùng dao Thụy Sĩ gõ lên trên, nghiền một phần tường thành bột phấn, Căn biệt thự này trước giờ chỉ được sơn một lần, chưa được sơn lại lần nào cả.

Giang Vấn in Nguyên vẫn chưa đi vào biệt thự, nhưng manh mối hiện có đã đủ để cậu xác định tội trạng mình phạm phải.

người lửa hôm qua đủ để chứng minh nhân vật của cậu phóng hỏa. Khi Giang Vấn Nguyên dùng côn cảnh sát đối phó với chúng thì phát hiện tất cả đều giống nhau, toàn cơ thể bị lửa bao trùm.

Khi xảy ra hỏa hoạn, đa số người chết vì hít quá nhiều khí độc hoặc ngạt thở, đa số sau khi hôn mê cơ thể mới bị đốt.. Lúc đó cơ thể ngã xuống sàn nhà, phần tiếp xúc với mặt đất thiếu oxi sẽ không bị lửa thiêu. Phóng hỏa đốt người thành dáng vẻ như thế, nhất định phải chất đầy vật dẫn cháy xung quanh họ, nhưng sẽ không bảo đảm người nào cũng sẽ thành công.

Giang Vấn Nguyên quan sát bên ngoài biệt thự, tất cả cửa sổ đều không xuất hiện dấu vết cháy nổ. Khả năng nhân vật phóng hỏa đốt nhà rất thấp, rất có thể trực tiếp thiêu chết người bị hại. Dựa theo suy nghĩ này, Giang Vấn Nguyên đi khắp tầng một biệt thự kiểm tra. Ống dấn gas trong bếp, phần cung cấp nhiệt cho nước nóng, phòng không có lò sưởi trong tường, tất cả đều sạch sẽ, không có vết cháy trên diện rộng.

Cả tầng một và hai không có manh mối gì, vậy chỉ có thể là không gian bí mật. Không gian bên trong và bên ngoài Giang Vấn Nguyên quan sát được tương đối đồng nhất, mật thất không ở hai nơi này. Vậy chỉ có thể là tầng hầm. Có điều cậu không tìm tầng hầm đó, vì một khi mở nó ra sẽ để lại dấu vết rõ ràng, rất dễ tạo nên sơ hở trong bối cảnh của số . Giang Vấn Nguyên thành công qua cửa của năm cây đuốc sống, cậu không cần lộ nhược điểm của mình ra nữa.

Lúc Giang Vấn Nguyên rời khỏi bối cảnh, tội phạm trên đàn tế đều đồng loạt nhìn lại, ánh mắt sắc như thể muốn đâm vài lỗ trên người cậu. Một phạm nhân nữ mang số chỉ vào túi quần cậu, nói kiểu ra lệnh: "Túi mày chứa cái gì!"

Giang Vấn Nguyên không để ý đến ả mà đi thẳng đến khu nghỉ ngơi, sáng sớm chưa đánh răng cậu đã chạy đến nơi này, bây giờ cần phải rửa mặt ăn sáng, không phải tán dóc với người khác.

Số hét lên với vài người nam bên cạnh: "Mau cản con heo béo phì chết dẫm đó lại! Mau!"

Ả hét mấy lần những người kia mới chậm chạp hành động. Phạm nhân nam số nhổ một bãi đàm trên đất, ngả ngớn nói: "Anh bạn, thả lỏng nào. Chúng tôi chỉ muốn xem trong túi bạn chứa cái gì thôi. Nếu thứ đó lấy ra từ bối cảnh thì tốt nhất trả lại đi. Đây là vì nghĩ cho tất cả chúng ta, lỡ may tế phẩm nào lấy đi chứng cứ quan trọng của mình, dẫn đến định tội thất bại thì tất cả sẽ phải chết."

"Các người đều mặc áo tù đánh số, chúng ta ngang nhau, dựa vào cái gì mà tôi phải theo quy tắc các người định ra?" Trong túi Giang Vấn Nguyên là dao Thụy Sĩ cậu mang theo, cậu không ngại thứ này bị họ nhìn thấy, nhưng họ cho cậu cơ hội rồi, cậu không ngại việc thuận tay tạo nên chút chuyện để họ hiểu lầm lai lịch của nó, vậy mới không có lỗi với mấy người tự đưa mình tới cửa này.

"Cho mày thể diện mà mày không cần, anh em, lên!" Phạm nhân số hạ lệnh, gã và số , số lao đến chỗ Giang Vấn Nguyên. Lúc cậu phòng thủ, họ thuận lợi lấy con dao ra khỏi túi quần.

Lúc ba phạm nhân nam nhấc Giang Vấn Nguyên lên, phạm nhân nữ số tận dụng triệt để cầm dao Thụy Sĩ, tùy tiện bắn ra một lưỡi dao rồi rạch một đường lên tay. Ả không hề dùng sức nhưng vết thương đã xuất hiện, đủ để thấy độ sắc bén của con dao này. Đoán chừng số là một kẻ thích máu, ả ta không hề sợ hãi liếm lưỡi dao, "Buông nó ra đi."

Giang Vấn Nguyên đẩy mấy phạm nhân đang kìm mình ra, căm phẫn nhìn số , "Trả dao cho tôi."

Số xoay lưỡi dao lại, trên mặt là nụ cười xinh đẹp. Ả ném dao lại cho cậu, "Đây là một cây dao tốt đã nếm qua máu người, mày phải biết quý trọng nó." Nhìn dáng vẻ đã hoài nghi nó là hung khí phạm tội của cậu.

Giang Vấn Nguyên Nhét dao lại vào túi, ra vẻ hậm hực thẳng thừng rời khỏi. Buông tha cậu rồi, bốn người kia đi đến bối cảnh của số hội hợp. Giang Vấn Nguyên vào bối cảnh của mình chưa đến phút mà họ đã kết bè phái, mục đích nhắm vào những người đến bối cảnh của mình. Chúng có thể giám sát những phạm nhân vào hiện trường phạm tội của mình, ưu tiên tấn công đưa họ lên đàn tế.

Bè phái hình thành nhanh chóng này là một mối đe dọa không thể khinh thường cho người chơi bình thường. Nhưng người chơi có quy tắc sinh tồn riêng, bang phái này không phải thứ uy hiếp người chơi mà là thứ nhất định phải diệt trừ. Đối tượng hiến tế chỉ có thể do người chơi quyết định, không bao giờ có chuyện để NPC chi phối. Đúng vậy, đại ca của băng nhóm này – phạm nhân số có % là người chơi. Người chơi có thể đi đến cuối con đường, tuyệt đối sẽ không phải một tên ngu đến mức đặt mình vào vị trí người khác có thể hợp lại diệt trừ.

Giang Vấn Nguyên rửa mặt, ăn xong bữa sáng nhạt nhẽo thì bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào để cho băng nhóm khiến người khác nhức đầu này một đòn.

Súng bắn chim đầu đàn, phạm nhân nữ số lúc đầu đứng ra sẽ có xác suất lớn bị xem là người chơi. Cũng may cậu đã kết thù với ả, cậu không đối phó người này ngược lại sẽ mất tự nhiên.

Hiện trường bối cảnh của số sát bên là một khu rừng xanh um tươi tốt. Cạnh vách tường sát bên khu có cây cao vượt tường. Giang Vấn Nguyên tránh khỏi thành viên băng nhóm, tùy tiện lướt qua vài hiện trường giả lập, kiên nhẫn đợi đến năm giờ rưỡi chiều. Băng của số đã ở đàn tế cả ngày, đây là lúc điều tra hiện trường số tốt nhất.

Giang Vấn Nguyên im hơi lặng tiếng chui vào hiện trường , linh động bò lên cây, ngay khi cậu muốn bò xuống khu thì đột nhiên từ cửa bên đó truyền đến tiếng ồn.

Phạm nhân số hét toáng lên: "Mau chặn con trâu điên này lại!"

Đáp lại là tiếng ngã phịch và âm thanh rên la đau khổ của số và . Kẻ đánh ngã chúng là một nam da trắng cao to cường tráng, số . Một tay gã đút túi, tay phải ngoắc đám người: "Đến nào."

Bên phe số vẫn còn ba phạm nhân nam, nhưng không tên nào dám lên, số cũng không dám hò hét bảo họ tấn công tên kia nữa. Vừa rồi gã ra tay quá nhanh, nhanh đến mức số chưa kịp thấy rõ thì số và số đã ngã lăn trên đất rồi. Nhưng số không chịu yếu thế, " đúng không, tao nhớ mày rồi. Chờ đi, ngày mai thằng bị hiến tế là mày!"

Số thờ ơ nhìn thoáng qua số , không nói gì bước vào hiện trường của ả. Số ôm bụng đứng lên, "Đại ca, chúng ta không ngăn thằng đó hả? Hôm nay chúng ta tha nó thì uy tín bấy lâu tan nát hết, những người khác cũng sẽ biết hiện trường của chúng ta. Hơn nữa, xui rủi lát nó tìm được chứng cứ phạm tội của đại ca thì sao..."

Số cắn môi, ả hung tợn trừng , "Vội cái gì, hiện trường giả lập của tao lớn gấp đôi người khác, phút, thằng đó có thể tìm được chứng cứ gì chứ. Ngày mai chúng ta phái một nửa đi điều tra hiện trường , phải moi bằng được chứng cứ phạm tội của nó cho tao! Chỉ cần đưa nó lên đàn tế, uy tín chúng ta vẫn có thể vững như thành đồng."

Sau khi đi vào hiện trường của số , số tiến về phía Giang Vấn Nguyên, nhìn thoáng qua ngọn cây chỗ cậu, "Số hả, hàng xóm nè. Cậu cũng đến điềut ra chứng cứ phạm tội của ? Muốn xuống tìm chung không?"

Số giờ đang đứng nhìn chằm chằm số , Giang Vấn Nguyên đi xuống sẽ lộ ngay lập tức, bị số ghim thành phe địch. Mặc dù nó không phải vấn đề với cậu, nhưng cậu đã không phản kháng ở chỗ nghỉ, giờ lại đang lén lút hành động chỗ số , hai chuyện này hoàn toàn vượt khỏi giả thiết nhân vật nhát gan sợ phiền phức của cậu. Ở màn này, kỵ nhất là Out Of Character.

Giang Vấn Nguyên lắc đầu, cậu thấp giọng: "Lần sau tôi lại tới."

Số nhún vai, gã không ép cậu, tự mình lục soát trong bối cảnh nhà máy bỏ hoang. Giang Vấn Nguyên trượt khỏi ngọn cây, thừa dịp mọi người đang chú ý đến hiện trường số , lén lút rời khỏi đàn tế.

Chạng vạng sáu giờ tối.

Đài tế ở giữa vang lên tiếng ong ong, nhưng tìm khắp nơi không hề thấy bóng dáng cái chuông nào. Tiếng chuông vang khắp đàn tế, tất cả phạm nhân áo cam nhao nhao tập trung trước đài.

Phạm nhân nữ số đứng trong đám người, giơ cao tay phải lên, "Tôi đề nghị hiến tế số . Tối qua tôi thấy hắn bị mười hồn ma con nít rượt chạy khỏi phòng. Tội danh của hắn là gϊếŧ trẻ em."

"Ngây thơ." Phạm nhân nữ số cười lạnh, "Đầu óc tên bình thường không linh hoạt, nhưng tà giáo lại có thừa. Hắn hại con nít nhưng dùng cách gϊếŧ chết thật à?"

Số phản bác chắc như đinh đóng cột: "Tôi tận mắt thấy hồn ma đầy oán hận đuổi theo số , tôi cũng điều tra hiện trường giả của hắn rồi, chỗ đó là một lò mổ trẻ con, tàn nhẫn vô cùng. Tôi không có lý do nói dối, báo sai tội danh kẻ gánh hậu quả là tôi."

"Cô nghĩ mỗi mình cô điều tra hiện trường giả lập của số hả?" Phạm nhân nữ số liếc mắt nhìn đang uể oải núp một góc. "Có điều tôi không giống cô. Tôi không chỉ đến hiện trường số mà còn phát hiện nơi đó có dấu vết bị động tay động chân nữa, không cẩn thận sẽ bị thôi miên, nghĩ rằng đó là một lò sát sinh. Tôi tốn mất năm tiếng mới tiếp xúc được với nơi đó mà còn không biết cuối cùng chỗ đó tròn méo ra sao. Nhưng tôi dám khẳng định, tội ác của tên không phải gϊếŧ trẻ em."

Số tức đến đỏ mặt, "Cô cãi chày cãi cối, lấy đâu ra mấy thứu thôi miên như vậy, cô muốn che giấu cho tên !"

"Thiếu hiểu biết. Cái gì không biết cũng nghĩ không có, buồn cười thật." Số ác mồm ác miệng cực kỳ.

Nam số tham gia tranh chấp, "Được rồi, hai người ngừng cãi đi. Nghĩ cho cái mạng be bé của chúng ta giùm, phạm nhân tồn tại tranh chấp về tội trạng không thể đưa lên đàn tế."

Ý kiến của số được rất nhiều người đồng tình.

Giang Vấn Nguyên yên lặng quan sát phản ứng của mọi người. Rốt cuộc mười một người chơi còn lại giấu ở đâu, là số cố ý đề nghị hiến tế số không phải người chơi sao, hay số ra tay bảo vệ số , hoặc số giấu mình trong đám người, hay số đông đang giữ yên lặng giống cậu? Có thể lắm.

Chuyện duy nhất Giang Vấn Nguyên có thể xác định, chính là người chơi giấu trong bốn mươi chín tên khác cũng đang tìm kiếm đồng loại bằng cách riêng của mình giống cậu. Giang Vấn Nguyên vốn nghĩ hôm nay người chơi sẽ đánh cờ tranh đấu, nhưng không ngờ, sẽ có một người chơi không kiêng kỵ gì đẩy màn độ khó màn vào vực thẳm như vậy ——

Số ngáp dài, "Các người nói tới nói lui, dài dòng quá."

Nói rồi hắn đến chỗ số , phủ bóng lên cô ta, "Tôi muốn hiến tế số ." Không phải đề nghị hiến tế, mà là một câu khẳng định.

Số muốn chạy trốn, nhưng tốc độ cơ thể của ả không cách nào theo kịp phản ứng của não, một giây khi đầu ả trống rỗng, người muốn chắn cho ả đã bị số đánh bại toàn bộ. Ả bỗng thấy da đầu mình tê rần, số nắm mái tóc đẹp đẽ màu đỏ của ả, kéo đến cầu thang đàn tế.

Số quỳ một chân xuống đất, phun ra một búng máu, "Mấy người ngu người hết rồi hả, không mau ngăn thằng điên đó lại. HIện trường số lớn vậy, nó mới vào phút thì tìm được cái gì. Nó điên rồi, nó muốn kéo mọi người chết chung!"

Đến khi cách đàn tế còn hai bước, số mới ngừng lại, chầm chậm quay đầu, "Số , tội ác cuồng ăn quái đản, thích ăn nội tạng người. Bình thường ả sẽ xé bụng người khác, cắt từng bộ phận ngoài hệ tiêu hóa khi họ còn sống, ép người bị hại nuốt nội tạng chính mình. Sau khi họ chết, ả sẽ moi toàn bộ hệ tiêu hóa làm đồ ăn. Chứng cuồng ăn quái đản của ả khó thỏa mãn được, người bị hại đã qua năm mươi nhưng ả chưa thấy đủ, còn xăm một chữ tượng trưng cho đói khát lên bụng mình."

AT: Mình thấy giống Rối loạn tâm thần Wendigo hoặc hội chứng Pica đó, nhưng tác giả không viết rõ ra nên mình để word by word nha.

Nói rồi số xốc vạt áo số lên, để lộ một chữ H lớn trùm lên toàn bộ phần bụng, đói – Hungry.

"Không, Không không ——!!! Tao không ăn người, mày lừa người khác! Mau cản tên này lại!" Số vùng vẫy dữ dội, ả khóc lớn, cả người vô cùng thảm hại. Nếu tội danh số kể không thành lập, ả đã không phản ứng lớn đến vậy. Sự đối lập này chứng minh số có chứng cuồng ăn quái đản.

Mặc số khóc rấm rứt, không ai cứu ả cả.

Tội nhân bình thường, chỉ cần có người lấp khoảng trống lễ tế mỗi ngày đã không gì tốt bằng, sao còn ngăn cản được.

Người chơi vô cùng muốn ngăn cản cái chết của số , ả không phải người chơi, nếu hôm nay hiến tế ả thì mười một cơ hội còn lại không thể sai lầm. Nhưng không ai dám ra mặt ngăn số , lên tiếng chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, biến mình thành bia ngắm.

Trong lúc mọi người đang im lặng, số đã đưa số lên đàn tế, móc ả vào cột tượng trưng cho sự nhục nhã, ngẩng mặt lên trời nói to tội ác của ả.

Một hình câu to lớn màu đen bao trùm lên toàn bộ đàn tế, phá mây hạ xuống. Khi nó chỉ cách đàn tế một mét, nhóm người phía dưới mới nhìn rõ, hình cầu đó là từng đoàn từng đoàn người méo mó nhồi vào cùng nhau, họ chen lấn nhau, phát ra âm thanh đau đớn. Một giọt mực tàu nhỏ xuống, hồn ma đầy oán hận mang cái bụng rỗng tuếch bao số lại, dùng ngón tay xé bụng ả ra. Chúng nhét toàn bộ tim, phổi, gan, lá lách, thận và miệng ả, tiếp đến lôi hệ tiêu hóa ra, chia nhau ăn sạch.

Hài lòng nhấm nháp xong, những quỷ hồn đầy oán hận đó mang theo xác số tan vào hình cầu, hình cầu chầm chập nhấc cao rồi biến mất trong tầng mây.

Kết thúc, lễ tế ngày thứ nhất.

Trong toàn bộ quá tình, số đứng cách đàn tế chỉ một nấc thang. Gã quay lưng về đàn tế, như một vị vua dò xét nhóm người dưới đài. Số đạp lên vết máu, nói với bốn mươi tám con người bên dưới: "Với tôi, lễ tế này là một trò chơi. Tôi sẽ thỏa thích hiến tế con mồi tôi chọn được, các người cũng có thể thử hiến tế tôi, như thế trò chơi mới có ý nghĩa!"

Lời số đối với phạm nhân bình thường chỉ là phát biểu của một tên điên bệnh hoạn, nhưng đến tai Giang Vấn Nguyên và người khác chính là đang công bố thân phận người chơi.

Trong lòng Giang Vấn Nguyên mắng té tát: Cái tên điên này!

Lúc cậu dùng cách bình thường quan sát người chơi giấu trong đám NPC, số đã dùng phương pháp mạnh để tìm người. Sau khi số tử vong, những người đến hiện trường giả lập của số tìm kiếm chứng cứ phạm tội sẽ bị gã để mắt đến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio