Những cuộc gặp gỡ định mệnh sẽ luôn xuất hiện khi bạn không có bất kỳ sự phòng bị nào cho bản thân.
------------
Buổi chiều cuối tuần, gió miên man thổi nương theo một chút mùi hương hoa cỏ nơi thành thị.
Du đạp xe một mạch chạy thẳng đến hiệu sách lớn nhất của thành phố X trong tâm trạng phấn khích tột cùng.
Chẳng qua là mới hôm trước cô nghe Lộc nói rằng cuối tuần này hiệu sách sẽ về một số đợt hàng mới, mà trong đó có đợt hàng Totoro mà cô ao ước bấy lâu.
Thế nên cô mới miễn cưỡng vác cái thân lười biếng của mình mà chạy hơn một cây số để tới được trung tâm thành phố.
Chiếc xe đạp vừa rẽ vào hiệu sách, Du cẩn thận gửi xe sau đó đi thẳng vào cửa, bởi vì hiệu sách quá rộng nên phải mất thời gian dò hỏi nhân viên một lúc mới biết được vị trí chính xác đặt mấy món hàng đó ở đâu.
Đến được không gian trưng bày quà lưu niệm, cô chìm đắm trong không gian ở đó khá lâu, mỗi thứ lấy một cái nào là móc khóa, bookmark, postcard, sticker...những thứ có liên quan đến Totoro cô đều không bỏ sót một thứ gì.
Chọn xong, Du cảm thấy rất hài lòng, mắt nhìn lên đồng hồ treo tường cảm thấy thời gian vẫn còn sớm nên quyết định đi xung quanh hiệu sách dạo vài vòng.
Dù gì cô cũng đã tốn thời gian đạp xe hơn một cây số tới đây, cũng không thể như vậy mà về sớm được.
Đôi mắt cứ lảo đảo nhìn xung quanh, những thứ đầy màu sắc được trưng bày đẹp mắt trên những cái kệ khiến Du như bị thôi miên, cứ nhìn mãi không thôi.
Đôi lúc cũng muốn mua vài cuốn sách nhưng chợt nhớ ra cô có bao giờ đọc đâu mà mua, thế là lại thôi.
Tiếp tục đảo mắt sang những kệ xa hơn, đột nhiên, tầm mắt cô lại dừng lại ở một điểm trong hiệu sách, trong lòng lại âm thầm kêu gào.
Gặp quỷ dẫn đường rồi chăng?
Từ lúc xảy ra sự cố trong nhà ăn đến nay, số lần mà cô gặp người nay cũng tăng lên rất nhiều.
Lúc đi trên sân trường cũng chạm mặt, lúc đến phòng giáo viên cũng chạm mặt, những lần sau đó đi nhà ăn cũng gặp, đến bây giờ đi nhà sách cũng gặp.
Có phải bị ám rồi không? Trước đây có bao giờ gặp như thế đâu?
Dù rằng không thể phủ nhận danh tiếng của người này ở trong trường không hề nhỏ, một số thành viên của lớp cô còn phát cuồng đến nỗi giờ giải lao nào cũng ráng chạy qua khu A để nhìn, những lần không nhìn được thì mặt mũi liền bí xị đi về.
Những lần như thế, trong lòng Du liền âm thầm khinh thường, có phải mấy người đó hâm mộ đến phát điên rồi không, đẹp cũng đâu có ăn no được chứ.
Ngoài xinh ra thì còn gì khác nữa không? À, vẫn còn, rõ ràng người ta là một học sinh ưu tú còn gì mà bây giờ khoảng cách giữ thiên tài và kẻ ngốc chỉ cách nhau chưa đầy hai mét.
Đang mãi đắm chìm trong mớ suy nghĩ vớ vẩn của mình, Du quên mất rằng tâm mắt của cô vẫn còn nằm trên người đối phương mà chưa hề có ý dời đi.
Hạ chọn lựa được vài cây bút ưng ý, chuẩn bị đi sang mấy kệ sách bên cạnh lại phát hiện cặp mắt thẫn thờ hiện lên trên gương mặt quen quen.
Hạ hồi tưởng một chút mới nhớ được người này là ai, bất ngờ dâng lên trong đôi mắt phượng vài giây nhưng sau đó rất nhanh lại khôi phục nguyên trạng.
Dù không muốn chạm mặt nhưng cũng phải không tình nguyện mà đi tới, bởi vì những con đường bên cạnh đã chật hẹp người qua lại, duy chỉ có con đường Du đang đứng là còn lối đi.
Hạ cất bước đi tới, nét mặt vẫn lãnh đạm như mọi khi, thế nhưng cô phát hiện người kia dường như cũng không có ý muốn tránh đường, Hạ hơi khó chịu, nhíu mi nói: "Này, bạn học..."
Nghe có tiếng nói phát ra bên cạnh, Du hoàn hồn trở lại mới biết Hạ từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình.
Bây giờ thì khoảng cách giữa thiên tài và kẻ ngốc chỉ cách nhau cm.
Du giật mình, xém tí nữa đánh rơi luôn mấy thứ bảo bối cô ôm trong người, cũng may cuối cùng cũng giữ lại được.
Du bối rối đáp: "Hả? Hả? Chuyện...chuyện gì?".
Vẫn nét mặt một màu đó, Hạ nói: "Cậu lựa xong rồi sao?".
Du hơi khó hiểu trong lòng, không biết tại sao Hạ lại hỏi như thế nên mang theo tâm trạng ngờ nghệch mà trả lời: "Xong...xong rồi."
"Thế thì phiền cậu tránh đường cho tôi đi được không? Cậu đứng chắn hết lối đi rồi."
Lại nữa, lần đầu chạm mặt, một trong những câu nói Hạ thốt ra cũng tương tự như thế này.
Làm như cô sinh ra thích chắn đường ai kia lắm chắc.
Thẹn quá hóa giận nhưng cũng không thể làm gì, Du xụ mặt, ngoan ngoãn tránh qua một bên.
Mắt thấy người kia đã đi qua, miệng Du lại bắt đầu lẩm bẩm: "Cái mặt cứ như vừa bị ai cướp hết tiền."
"Cậu vừa nói gì?"
Du thoáng giật mình lần nữa, quay đầu lại nhìn, mặt mũi đỏ bừng, cười gượng: "Ha...cậu...vẫn chưa đi à?"
"Cậu vừa nói gì? Có giỏi thì nói lại lần nữa xem."
Du mím môi, cứ như kẻ xấu vừa bị bắt gian tại trận.
Cô đứng bất động, đến mắt cũng không dám nhìn thẳng đối phương.
Hạ nhếch môi cười, trước khi quay đi cô bỏ lại một câu, thanh âm vừa đủ để đối phương nghe thấy: "Gan thỏ đế."
Du vẫn như cũ im lặng, dứt khoác hướng thẳng quầy tính tiền mà đi, trong lòng âm thầm lập lời thề rằng từ nay nhất quyết không đến hiệu sách này nửa bước..