Đôi lúc, hai chữ ngẫu nhiên mà bạn hay thốt ra ngoài miệng lại chính là một sự sắp đặt đầy ẩn ý của thượng đế.
----------
Chiến dịch đồng học hay còn gọi là đôi bạn cùng tiến, chiến dịch này được dùng để nhắm đến các học sinh yếu kém của lớp mười hai.
Bởi vì thầy hiểu trưởng cho rằng kỳ thi tốt nghiệp thật sự rất quan trọng, nó không chỉ đơn giản là một cái bằng mà còn là bàn đạp để mỗi học sinh có thể đến với cánh cổng đại học của mình, thế nên cách đây ba năm ông đã nghĩ ra chiến dịch này, thể lệ của chiến dịch rất đơn giản:
- Các học sinh yếu kém của các lớp sẽ được ghi tên và bỏ vào thùng phiếu rút thăm, các học sinh giỏi của khối A sau khi được đích thân Thầy Hiệu Trưởng tuyển chọn sẽ được gọi lên phòng để rút thăm.
Rút trúng tên người nào thì sẽ đến lớp tự học để kèm cho người đó vào mỗi buổi chiều bắt đầu từ lúc h cho đến h chiều và chiến dịch sẽ kéo dài khoảng hai đến bốn tháng.
- Mỗi buổi học như thế đầu giờ sẽ có thầy quản sinh đến lớp để các học sinh kí tên.
Người có tên mà không có mặt, bất kể là lỗi của người nào thì cả hai cũng sẽ bị viết kiểm điểm.
Quá ba lần sẽ bị cảnh cáo trước toàn trường, quá năm lần sẽ bị cảnh cáo toàn trường và bị viết tên lên bảng đỏ (hay còn gọi là bảng kỷ luật) ở sân trường, vĩnh viễn không được xóa tên.
- Kết thúc chiến dịch sẽ có một bài khảo sát dành cho các học sinh yếu kém.
Nếu như học sinh nào đạt từ bảy điểm trở lên sẽ coi như thông qua, học sinh nào không đạt được chỉ tiêu thì chiến dịch sẽ kéo dài thêm một tháng nữa tức là bốn tháng.
Mười giờ sáng, thành phố X tất bật đón ngày mới bằng những tiếng xe cộ ồn ào chạy ngang dọc ở trên khắp các đường lớn hẻm nhỏ.
Bốn mươi học sinh yếu và bốn mươi học sinh giỏi được gọi lên phòng họp ở tầng bốn.
Phòng hợp rất rộng, đủ sức chứa cho hơn một trăm người, chính giữa phòng hợp có một cái bàn tròn rất lớn bằng gỗ tối màu, xung quanh là những chiếc ghế ngồi được lót nệm xếp ngay ngắn áp sát vào cạnh bàn.
Các học sinh sau khi ổn định chỗ ngồi được thầy hiệu trưởng phát cho mỗi người một tờ giấy thể lệ chiến dịch, trên giấy viết chi chít chữ.
Du không có kiên nhẫn để đọc hết tờ giấy, đọc được vài ba dòng liền không tự chủ được che miệng ngáp, thầm nghĩ bụng nếu như hôm nay Lộc không nghỉ bệnh thì bây giờ cô đã không buồn chán thế này.
Hạ ngồi ở đối diện không ít lần đem mấy biểu hiện của Du thu vào tầm mắt, trong suy nghĩ của Hạ lúc này chỉ hiện lên hai từ duy nhất, đó là nhàm chán.
Cảm thấy người đối diện quá tầm thường, Hạ cũng thôi không để ý nữa, chăm chú đọc tờ giấy của mình.
Được một lúc Thầy Hiệu Trưởng gõ tay lên mặt bàn, cất giọng nói:
"Được rồi, các em có thể mang về từ từ đọc."
Thầy hiệu trưởng xoay người sang cái ghế trống bên cạnh từ trên ghế ôm lên hai cái thùng giấy màu trắng, hình vuông, mặt trước của thùng được dán hai chữ Nam và Nữ rất to, sau đó lại nói tiếp: "Các học sinh giỏi nghe thầy đọc tên thì bước lên đây bóc thăm nhé! Nam theo nam, nữ theo nữ, rút được tên người nào thì đọc lớn lên cho các bạn cùng nghe.
Người được rút trúng sẽ di chuyển chỗ ngồi đến ngồi bên cạnh bạn mình, mấy đứa nghe rõ chưa?"
"Dạ rõ rồi ạ." Cả đám đồng thanh đáp.
"Hồ Văn Thanh Đại, B."
"Có."
"Nguyễn Ngọc Mai Anh, A."
"Có."
...
"Võ Trọng Thanh, C."
"Có."
Lần lượt từng cái tên được đọc lên, Du chán chường ngồi một góc nhìn những người ngồi bên cạnh mình lần lượt bị thay đổi, người tới người đi xôn xao như cái chợ.
"Trần Như Hạ, A." Cuối cùng thầy hiệu trưởng cũng đọc lên một cái tên mà ai ai cũng mong chờ.
"Có."
Cái tên được xướng lên, không gian trong phòng bỗng trở nên im ắng, tất cả các cặp mắt đều đỗ dồn lên người Hạ, nhiều người chưa bị rút trúng vẫn không ngừng mong chờ mình là người may mắn được Hạ rút trúng.
Vài người trong đám đông phía sau lưng Du thì thầm to nhỏ: "Cầu trời cho rút trúng tên con, con hứa sẽ trao cho người tất cả số bánh con giấu trong hộc bàn."
Du nghe được, nhếch mép cười, lầm bầm trong miệng: "Đồ thần kinh, có gì mà ham giữ vậy chứ."
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng cũng khá mong chờ xem cái tên xấu số nào bị Hạ bóc trúng.
Du đem thân mình dựa vào thân ghế, thoải mái nhìn Hạ đang bình thản như có như không bước về phía thùng phiếu.
Từ trong thùng phiếu Hạ rút ra được một mẫu giấy nhỏ được gấp rất ngay ngắn, Hạ mở mẫu giấy, dõng dạt đọc lớn:
"Vũ Hoài Khánh Du, D."
Khoảnh khắc cái tên mình được Hạ đọc lên, Du quá bất ngờ, cô từ trên thân ghế bật dậy, trong suy nghĩ không ngừng réo lên "Lạy chúa, sao xui vậy chứ!"
Tay Du nắm chặt vào góc áo, giọng nói đứt quãng: "Ccó....có."
Lúc Du đúng dậy Hạ cũng khá bất ngờ, không nghĩ rằng cái tên mình rút trúng lại ứng với con người đáng ghét này, nhất thời Hạ cũng cảm thấy không vui nhưng vì được giáo dưỡng tốt từ nhỏ cho nên dù không thích cô cũng không có biểu hiện ra mặt.
Hạ bỏ mẫu giấy lại trên bàn, cúi đầu chào thầy hiệu trưởng rồi xoay người trở về chỗ ngồi.
Chiếu theo những gì thầy hiệu trưởng nói ban đầu, Du ngoan ngoãn xách cái mông của mình đi đến cái ghế trống bên tay trái của Hạ ngồi xuống, cho đến khi cái tên cuối cùng được xướng lên hai người cũng chưa từng hé miệng nói với nhau câu nào.
Các cặp đôi bên cạnh xì xầm làm quen, thầy hiệu trưởng bên trên dặn dò vài điều, mà hai người bên dưới lại y như hai bức tượng.
Trong suy nghĩ của Du, Hạ là một người mẫu mực, sống trong khuôn khổ, cuộc sống của cô sau này sẽ giống như một cái khuôn đúc, mất đi tự do vốn có cho nên càng nghĩ càng trở nên u ám, sầu não.
Trong suy nghĩ của Hạ, Du là một kẻ ngốc, từ sự việc lần trước cô có thể thấy được người này không những tư chất kém cỏi mà còn cứng đầu, gỗ mục khó mài, sau này bên người mang theo một khúc gỗ mục, liệu có thể phục chế được không? Thế nên tạm thời không nói gì chính là cách tốt nhất để đả thông tư tưởng cho cả hai..