Bàn Về Kết Cục Việc Cứu Lầm Nhân Vật Phản Diện

chương 115: nhân vật phản diện tàn ác

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Ry

Mấy ngày liền trời mưa tầm tã, khắp nơi trên thế giới xuất hiện chứng ma hóa sẽ lây nhiễm, An Long hóa thành quái vật xong, dưới sự giúp đỡ của thứ đứng sau màn, mượn sức mạnh của Thiên Đạo, rời khỏi vực sâu vô tận.

Có lẽ, vì để thay đổi quỹ đạo vận mệnh đã mất khống chế, một lần nữa nắm giữ thế giới trong lòng bàn tay, nó mới cưỡng ép điều động quá nhiều sức mạnh như vậy, nên không thể để ý tới những chi tiết nhỏ không đáng kể khác; hoặc có lẽ là sau khi Hệ Thống bị nổ, lại phán đoán sai điểm số, tạo thành phản ứng dây chuyền, toàn bộ quá khứ thất bại của nhiệm vụ giả đã bị xóa bỏ đó, được mở ra...

Khóa ký ức trong đầu Tống Thanh Thời được mở ra.

Ký ức của hơn ngàn lần luân hồi mãnh liệt ập đến, gần như khiến biển ý thức của cậu căng chật.

Cậu rơi vào sốt sao hôn mê.

...

Dược Vương Cốc lệ thuộc vào Đỉnh Bất Diệt, Trình y sư cũng không phải là y sư duy nhất hi sinh trong sự kiện lây nhiễm này. Chứng ma hóa xảy ra ở tổng cộng ba khu vực, trong đó, môn chủ Thiên Hỏa Môn gần thôn Mạc Hợp nhận được tin tức nhanh nhất, quyết đoán sát phạt. Hắn tập trung hết toàn bộ người dân của thôn Mạc Hợp và những người bọn họ từng tiếp xúc lại một chỗ, phong tỏa thôn trang, giết sạch tất cả, dùng lửa thiêu cháy thi thể, chặt đứt đầu nguồn truyền nhiễm.

Thiên Hòa thôn thì tương đối vắng vẻ, nhóm phật tu của Cửu Tinh Tự trạch tâm nhân hậu nên do dự, chỉ phong tỏa lại thôn trang, ngày ngày tụng kinh vì bọn họ, dạy bọn họ đạo lý của đời người, cổ vũ họ hãy thản nhiên đối mặt với cái chết, an bài thật tốt chuyện về sau. Phần lớn thôn dân cũng tiếp nhận hiện thực, tin rằng khi mình hi sinh vì chứng ma hóa, sẽ có thể tới miền cực lạc bình yên. Nhưng vẫn có một số nhỏ người dân cho là mình không bị truyền nhiễm không tin những điều này, bọn họ mang theo người nhà, vượt núi băng sông, trốn thoát khỏi phong tỏa, lặng lẽ chạy ra ngoài, giấu diếm thân phận đến những thôn trang hoặc thành trấn khác.

Tình huống khó khăn nhất là việc lúc còn sống Hoàng A Bảo đã tới thành Đồng Dương, thành Đồng Dương nằm ở Nam Lĩnh, lúc ấy không có ai biết chứng ma hóa là cái gì, trên đường đi, người của thành trấn và thôn trang thấy hai cha con nghèo khổ bị bệnh đều ra tay giúp đỡ, hoặc cho cháo tặng cơm, hoặc chở đi giúp một quãng đường.

Dược Vương y quán lại là y quán tốt nhất trong phạm vi trăm dặm, ngày thường người qua kẻ lại, còn có rất nhiều y sư, học đồ, tiểu đồng bốc thuốc... Mặc dù Trình y sư đã đưa tới tư liệu và báo cáo khẩn cấp, nhưng La thành chủ của thành Đồng Dương là kẻ bảo thủ, lão vội vàng bế quan tu luyện để củng cố Nguyên Anh, nên không tin vào chứng bệnh hoang đường này. Ngay sau đó, đầu tiên là người phàm yếu ớt mắc chứng ma hóa, nổi điên giết chết người bên cạnh, tiếp đó là những phàm nhân khỏe mạnh, tu sĩ bình thường, cuối cũng ngay cả tiểu thiếp của La thành chủ cũng xuất hiện đốm đen...

Toàn bộ thành Đồng Dương rơi vào khủng hoảng, đám người nhao nhao chạy trốn.

Lúc bấy giờ La thành chủ mới tỉnh lại, vội vàng xuất quan muốn khống chế cục diện, thế nhưng không còn kịp nữa rồi, thành Đồng Dương đã rơi vào hỗn loạn, thảm kịch phát sinh khắp nơi. Bọn họ hận Hoàng A Bảo, hận Dược Vương y quán, hận kiếp sống bất hạnh của mình, mỗi người đều muốn cướp lấy cơ hội, tiên hạ thủ vi cường, giết chết người từ xứ khác, giết chết bệnh nhân khả nghi, tránh cho bị người mắc chứng ma hóa làm tổn thương.

Thiện lương bị phỉ nhổ, đạo đức bị vứt bỏ, luân lý đã mất hết, mỗi người đều hóa thành thú dữ điên cuồng, dùng ánh mắt ngờ vực mà nhìn người khác, thậm chí cả người thân của mình.

Trong một thời gian ngắn, toàn bộ vùng Nam Lĩnh như Địa Ngục nhân gian.

Dược Vương Cốc nhận được báo cáo của Trình y sư và các nơi khác xong, lập tức phái ra vô số chim truyền tin, báo lên Đỉnh Bất Diệt và từng môn phái khác.

Đỉnh Bất Diệt cấp tốc hạ lệnh phong tỏa mọi con đường tới Nam Lĩnh.

Thành trấn và môn phái chưa bị liên lụy thì lập tức đóng cổng khóa thành, cấm không cho người ngoài ra vào.

Thiên Vũ Môn vừa hay nằm ở chỗ tiếp giáp giữa Trung Châu và Nam Lĩnh. Trải qua ma triều đã bị tổn thương chút nguyên khí, lại thêm trong pháp trận Mặc Uyên, rất nhiều người có được cơ duyên, nên tất cả đều đang bế quan khổ tu, không rời khỏi môn phái. Khi Vũ Văn Diên nhận được tin tức, trước cảm tạ tổ tông phù hộ, lại cảm tạ Thần Quân phù hộ, sau đó mang theo các trưởng lão cùng mở ra trận pháp lớn bảo vệ núi, phong tỏa toàn bộ Thiên Vũ Môn, tự mình trấn giữ, cấm không cho bất cứ kẻ nào ra vào.

Đảo Tiên Linh là môn phái lệ thuộc trực tiếp vào Đỉnh Bất Diệt, nằm trên trục đường chính từ Trung Châu tới Nam Lĩnh.

Nó là môn phái pháp trận mạnh nhất Tu Tiên Giới, phần lớn đều là nữ tu...

Hai ngày trước có một đứa nhỏ sáu tuổi ôm thùng gỗ, bị sóng biển đánh dạt lên bờ, nhóm nữ tu của đảo Tiên Linh bắt gặp, bèn đưa bé về, dốc lòng trị liệu. Sau khi đứa nhỏ tỉnh lại, nức nở nói mình là người của thành Đồng Dương, phụ thân đột nhiên nói muốn dẫn người nhà ngồi thuyền ra ngoài du ngoạn, trên đường đi phụ thân bị bệnh, sau đó giết chết mẫu thân và tỷ tỷ, còn muốn giết bé, trước khi chết tỷ tỷ đã dùng chút sức lực cuối cùng ném cả bé vào thùng gỗ xuống biển rộng...

Đứa nhỏ thương tâm nức nở đòi mẫu thân, trên cánh tay của bé xuất hiện vằn đen nhàn nhạt.

Đảo Tiên Linh đã không kịp nhận tin...

Niên phu nhân đặt xuống thư tín mà Đỉnh Bất Diệt gửi tới, cầm chén thuốc trên bàn, cẩn thận thổi nguội, sau đó đút cho đứa nhỏ uống, cười nói: "Đừng khóc, con là đứa nhỏ dũng cảm nhất, sẽ được gặp mẫu thân thôi."

Nàng cười dịu dàng như mẫu thân thật sự.

Cuối cùng đứa bé cũng ngừng tiếng khóc, uống hết thuốc rồi hỏi: "Con thật sự sẽ được gặp mẫu thân sao?"

Niên phu nhân đút cho bé viên kẹo hoa quả, dỗ dành bé đi ngủ: "Đừng sợ, vài ngày nữa, ta sẽ dẫn con đi."

Nàng kéo xuống tay áo, cổ tay trắng nõn cũng xuất hiện đường vân màu đen cực kì nhạt, không có thông tin về chứng ma hóa, không thể dùng tu vi hoặc linh lực áp chế.

Trên đảo Tiên Linh có rất nhiều nữ nhân thể chất yếu đuối và trẻ em, không ít người đã xuất hiện triệu chứng, may mắn duy nhất là, trong khoảng thời gian này không có ai rời khỏi đảo Tiên Linh.

Nhóm nữ tu gây chuyện quỳ rạp ngoài cửa, trên người các nàng cũng đã xuất hiện triệu chứng ma hóa, xin lỗi đã không còn ý nghĩa gì nữa, chỉ muốn chết đi.

"Đứng lên, không được phép khóc!" Niên phu nhân kiêu ngạo ngẩng đầu, sống lưng thẳng tắp, lớn tiếng nói: "Cứu trợ hài nhi gặp rủi ro là quy định của đảo Tiên Linh, các ngươi đã nghiêm ngặt tuân thủ điều đó, sai ở chỗ nào?! Tất cả đứng lên cho ta! Đảo Tiên Linh là cứ điểm giao thông, chúng ta dù có chết cũng phải chết có giá trị! Truyền mệnh lệnh của bản cung! Mở tù trận Thiên Tỏa, phong tỏa đảo Tiên Linh, phong tỏa mọi con đường và vùng biển, không cho phép bất cứ ai rời đi. Nếu như không tìm được giải dược của chứng ma hóa, chúng ta sẽ là phòng tuyến cuối cùng của Trung Châu, để chứng ma hóa chết cùng với Nam Lĩnh! Chết cùng đảo Tiên Linh!"

"Triệu chứng đầu tiên của chứng ma hóa là xuất hiện vằn đen, sau đó dần dần lan rộng, cuối cùng rơi vào hôn mê, tỉnh dậy hóa thành ác ma."

"Nếu có đồng bạn rơi vào hôn mệ, trước khi nàng hoàn toàn ma hóa, phải cầm kiếm giết nàng!"

"Bất kể thân phận, bất kể giao tình, bất kể tuổi tác, bất kể tôn ti! Lập tức ra tay!"

"Bản cung cũng không ngoại lệ!"

"..."

Trong số nữ tu của đảo Tiên Linh, có không ít người là cô nhi hoặc nữ hài được cứu ra sau khi bị ngược đại, các nàng lớn lên dưới sự dốc lòng nuôi dưỡng và chăm sóc của Niên phu nhân, được dạy cho tiên công trận pháp, coi Niên phu nhân như mẫu thân của mình, xem mọi người như tỷ muội, tình cảm đậm sâu, giờ mệnh lệnh tàn khốc này khiến càng nàng khóc không thành tiếng.

"Dũng cảm lên, đừng sợ, chẳng phải ngày thường vẫn luôn nói phải cố gắng, không được để thua những tên nam nhân luôn coi thường nữ nhi chúng ta sao?" Niên phu nhân cầm khăn, lau đi nước mắt trên mặt từng người, rưng rưng cười nói: "Hôm nay, bậc cân quắc không thua đấng mày râu, để thiên hạ nhìn xem khí phách của nữ tu chúng ta."

Trên đảo Tiên Linh là mạng sống, tử thủ Trung Châu.

...

Trong Dược Vương Cốc, chúng y sư nhận được từng phần tài liệu chữa bệnh, mỗi một bản đều đại diện cho tính mạng của một vị hoặc mấy vị y sư, có Trần y sư tính tình cô độc, có Chúc y sư tính khí nóng nảy, có Trình y sư mới vào đời, có Triệu y sư hiền lành ôn hòa, có Điền y sư y thuật cao minh, có Từ y sư thường xuyên cẩu thả, có Lam y sư thông minh xinh đẹp...

Mỗi cái tên đều nằm trên danh sách học đồ của Dược Vương Cốc, mỗi người đều là kiêu ngạo bước ra từ Dược Vương Cốc.

Tư liệu có cái viết chặt chẽ cẩn thận, có cái viết rất nặng nề, trên số liệu lạnh lẽo đơn điệu lộ ra những giọt máu và nước mắt, mà phần danh sách thống khổ này còn đang không ngừng gia tăng.

Dược Vương Cốc không có thời gian để khổ sở, bọn họ tuân theo giáo huấn của sư tôn, quyết không từ bỏ.

Tất cả các y sư giỏi nhất tập trung lại một chỗ, ngày ngày đêm đêm nghiên cứu phương án trị liệu, có ba vị y sư tuổi tác đã cao tự nguyện trở thành vật hi sinh, tiến về Nam Lĩnh, dùng tính mạng của mình để làm thí nghiệm, xác định con đường lây nhiễm chứng ma hóa.

Từng tin tức xấu được truyền đến...

Đường truyền nhiễm của chứng ma hóa không qua tiếp xúc da thịt, không qua nước bọt, không qua bụi bặm... Sự truyền nhiễm của nó vô hình vô tung, như thể nó vốn có trong không khí của thế giới, chỉ cần người bên cạnh xuất hiện chứng ma hóa, người còn lại sẽ ngẫu nhiên nhiễm phải, mà thời gian phát tác có sớm có muộn, nên người bệnh ban đầu không thể biết được liệu mình có bị lây nhiễm không.

Tất cả dự phòng và phương pháp trị liệu đều thất bại.

Trước mắt phát hiện vỏ cây Bồ Đề và hoa Bà La có thể làm chậm tốc độ ma hóa thêm vài ngày, mà hai loại thực vật này đều là loại cây phổ biến ở Tu Tiên Giới, dễ dàng có được. Tin tức vừa truyền ra, tất cả mọi người trong nháy mắt đã lột sạch vỏ cây và hoa.

Các y sư của Dược Vương Cốc vẫn đang cố gắng, thử hết loại phương án này đến loại phương án khác.

Bọn họ ngóng trông Dược Vương Tiên Tôn mau chóng tỉnh lại, dẫn dắt bọn họ đi ra khỏi cảnh khốn cùng.

...

Cực độ sợ hãi, cực độ hỗn loạn.

Mọi nơi trên Tu Tiên Giới đều xuất hiện những lời đồn ngờ vực vô căn cứ, càng lúc càng phát triển mãnh liệt.

Bọn họ cho rằng tai họa này tới từ Ma Chướng Ô Uế, mà đầu nguồn của Ma Chướng Ô Uế chính là vị thần quân đang ngồi trên bảo tọa của Đỉnh Bất Diệt kia. Do cho rằng cùng hung cực ác, tàn bạo vô cùng, trong thời kì đen tối y đã giết chết vô số người vô tội, làm những chính sách tàn bạo, trận tai họa này là do trời cao trách phạt người đời...

Chỉ cần giết chết Thần Quân của Đỉnh Bất Diệt, làm lắng lại lửa giận của Thiên Đạo, chứng ma hóa sẽ có thể giải trừ.

Ban đầu, đây chỉ là lời đồn hoang đường...

Trong tuyệt vọng, lời đồn càng thêm cháy mạnh, người tin tưởng cũng càng ngày càng nhiều, rất nhiều môn phái quyền thế hận Đỉnh Bất Diệt nhân cơ hội này liên thủ với nhau, mời chào binh mã, phất lên cờ hiệu Phục Ma, muốn lật đổ ách thống trị tàn bạo của Đỉnh Bất Diệt, giết chết Thần Quân tàn ác. Để tìm được thêm nhiều người ủng hộ, bọn họ còn không tiếc chế tạo đủ lời hoang đường, tìm người ngụy trang thành dược sư của Dược Vương Cốc, mỗi ngày nói Dược Vương Tiên Tôn là tình nhân của Thần Quân, bế quan nhiều năm chính là vì nghiên cứu các loại độc tố đáng sợ cho Thần Quân, hắn chính là kẻ cầm đầu tạo ra chứng ma hóa.

Càng nhiều lời dối trá, lại càng nhiều người tin tưởng.

Chiến hỏa dấy lên ở khắp nơi, thế giới rơi vào hỗn loạn...

Trên bảo tọa của Đỉnh Bất Diệt, nụ cười của Việt Vô Hoan càng lúc càng trào phúng.

Y dùng thần niệm hóa thành vô số chim chóc, bay qua bầu trời, nhìn hết bộ mặt ghê tởm của người đời, nhìn bọn họ dưới sự dẫn dắt và điều khiên của vận mệnh mà tà niệm mọc thành bụi, muốn giết Đỉnh Bất Diệt, muốn giết mình, muốn giết Tống Thanh Thời.

Rất nhiều chuyện đều ăn khớp với kí ức của Mặc Uyên trong đầu Việt Vô Hoan, ngọn lửa tức giận thiêu đốt trong lòng y, lần này y sẽ không làm thứ anh hùng chó má gì nữa...

Nhân vật phản diện tàn ác của Đỉnh Bất Diệt à?

Vậy thì để núi thây biển máu lần nữa giáng xuống, để cả thế giới biết cái gì mới là tàn ác thứ thiệt!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio