Edit: Ry
. Rất nhiều rất nhiều năm về trước, khi tiểu thế giới tu chân nào đó thoát ly khỏi Cây Thế Giới, xuất hiện chút ngoài ý muốn, lây nhiễm hơi thở của ma vật, khiến đất Tống xuất hiện U Hỏa, ào ào sụp đổ, đồ thành diệt trại, gần như phá hủy thế giới vừa mới sinh ra này.
Thiên Đế tùy tiện chọn một tảng đá màu xanh, sau đó rót vào linh khí của từng thế giới, đặt trong lò luyện, dùng Hồng Liên Huyền Hỏa luyện chế chín chín tám mươi mốt ngày, hóa ra một viên đá màu trắng, dùng để chặn lại kẽ hở xuất hiện U Hỏa.
Phượng Hoàng Thần Quân tên là Việt Vô Hoan, phẩm vị tao nhã, sở thích là sưu tầm mọi loại đá quý và viên đá xinh đẹp của các thế giới.
Ngày ấy, lúc Việt Vô Hoan nghe lệnh Thiên Đế đi bố trí viên đá này, chợt phát hiện... Viên đá này luyện đến vô cùng đẹp đẽ, một màu trắng không tì vết, mang theo vầng sáng của linh khí chuyển động, cảm giác mềm mại ấm áp hơn bất cứ loại đá quý nào, chứa sức mạnh có thể khiến tâm thần bình yên.
Y càng nhìn càng thích, thích ghê gớm, muốn ngậm viên đá này bay về ổ, bày lên đầu giường ngắm mỗi ngày.
Thế nhưng tai họa mà U Hỏa tạo thành vẫn còn đang tiếp diễn, Việt Vô Hoan đành phải khắc chế dục vọng cất giấu, mang tảng đá tới đặt ở đất Tống, ngăn lại khe hở có U Hỏa, để nó hấp thụ và áp chế U Hỏa.
Thiên Đế biết y thích cục đá, luyện lại mấy lần, nhưng không biết vì sao mà tảng đá được luyện ra luôn quá cố ý, kiểu gì cũng có chỗ không đủ hoàn mỹ.
Việt Vô Hoan càng thêm tiếc nuối.
Thiên Đế bèn hứa hẹn, đợi giải quyết xong sự kiện U Hỏa, lão sẽ tặng viên đá xinh đẹp này cho Việt Vô Hoan.
U Hỏa chí ít phải mấy tỉ năm mới tắt.
Thiên Đế nhanh chóng vứt chuyện này ra khỏi đầu.
Việt Vô Hoan lại kiên nhẫn chờ đợi, cứ vài trăm năm lại len lén bay tới Tống địa, xem bảo bối y che giấu, tiện thể dọn dẹp chút rêu xanh cành cây gì gì đó, lau đến xinh đẹp bóng loáng.
Đất Tống dần dần xuất hiện rất nhiều truyền thuyết liên quan tới tảng đá, nói tảng đá nơi Phượng Hoàng hạ cánh từng là tiên nhân lưu lạc của chốn Thiên Đình, vì tình yêu mà phạm lỗi nên bị biến thành tảng đá, Phượng Hoàng thương xót nên mới tới thăm hắn.
Truyền thuyết có rất nhiều phiên bản, ví dụ như câu chuyện thiếu niên xinh đẹp trộm ngắm tiên nữ Phượng Hoàng tắm rửa, hay là Thiên Đình gậy đánh uyên ương, hay là hòn vọng thê vân vân...
Tóm lại, tất cả mọi người đều tin rằng tảng đá xinh đẹp này là do thần tiên hóa thành, nên thường xuyên tới thắp hương cúng bái, về sau còn xây miếu thờ.
Sức mạnh của công đức và tín ngưỡng càng ngày càng mạnh, cuối cùng, khi U Hỏa hoàn toàn bị hấp thụ, tảng đá phi thăng, biến thành một thiếu niên xinh đẹp...
Thiên Đế hoang mang...
Quãng thời gian đó Việt Vô Hoan còn đang bận bịu trong Cây Thế Giới, ra ngoài thì phát hiện U Hỏa ở đất Tống đã tắt, vui vẻ chạy đi đòi Thiên Đế cục đá. Ai ngờ, còn chưa vào đến cửa đã nghe thấy chúng thần đang xôn xao bàn tán về Thanh Thời Thần Quân vừa phi thăng.
Y bỗng có chút linh cảm xấu.
Cuối cùng Thiên Đế cũng nhớ ra lời hứa năm đó, ngượng ngùng nói xin lỗi y, giải thích đầu đuôi mọi chuyện.
Phượng Hoàng cảm giác sấm sét giữa trời quang...
Y khổ sở đợi hàng tỉ năm đổi lấy đồ sưu tập của mình tự mọc chân chạy mất?
Y phải đi xem xem thế nào...
Mà lần xem xem ấy đã thành hơn vạn năm.
Thanh Thời Thần Quân thật xinh đẹp, khí chất cũng như tảng đá kia, sạch sẽ thuần túy, mọi thứ đều khớp với thẩm mỹ của y, vẻ mặt nghiêm túc vừa ngoan vừa đáng yêu. Y vẫn muốn ngậm cục đá ấy về ổ, thả... Thả lên giường...
Nhưng mà, cục đá không có tim, làm thế nào để ngậm về đây?
Kiên nhẫn chờ đợi thôi.
. Việt Vô Hoan ở tiểu thế giới chịu không ít khổ đau.
Nhưng ở tiểu thế giới y đã buông xuống hận thù, sau khi tỉnh lại cũng xác nhận thứ bị ma vật vấy bẩn chỉ là thân xác giả tạo, trở lại thân thể thực thụ rồi, giống như bước ra từ khoang thuyền game giả lập vậy, cảm giác trải nghiệm cũng yếu đi nhiều, thấy tốt đẹp hơn hẳn. Lại thêm y đã sống nhiều năm như vậy, thần hồn vô cùng mạnh mẽ, các loại ký ức và trải nghiệm còn nhiều hơn cả ngân hà hùng vĩ, một giọt nước bẩn nhỏ vào, mặc dù có hơi ghê tởm, nhưng cũng không gây ra được sóng gió gì lớn.
Mà y cũng nhờ vào đó mà xác định nhược điểm của mình, muốn rèn luyện để vượt qua, không cho ma vật có cơ hội nữa. Y muốn giảm cái bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng của mình xuống mức giống như Tống Thanh Thời thôi, chỉ đến mức rửa tay nhiều sát trùng nhiều, không được đụng vào mấy thứ bẩn thỉu là đã mất tỉnh táo, lần nữa rơi vào cạm bẫy.
Tống Thanh Thời cung dốc sức phối hợp trị liệu cho chướng ngại tâm lý này của y.
Về sau, Việt Vô Hoan phát hiện mảnh thần hồn đã từng bị ô nhiễm kia của y để lại chút di chứng nho nhỏ, mỗi lần... Dục vọng nổi lên, viên lệ chí dưới khóe mắt cũng sẽ hiện lên.
Đại khái là thứ còn sót lại của phong ấn, không có ảnh hưởng gì tới thân thể.
Tống Thanh Thời dù ở trên giường hay dưới giường đều là người cực kì tập trung. Khi đọc sách, trong đầu cậu chỉ có sách, khi làm thí nghiệm, trong đầu chỉ có thí nghiệm, lại thêm EQ của cậu thấp, phản ứng chậm chạp, không biết nhìn sắc mặt, bận bịu túi bụi nên hoàn toàn không nhớ ra mấy chuyện như dục vọng, thường xuyên vô thức để đạo lữ phải chịu vắng vẻ...
Việt Vô Hoan ở trong phòng gây giống chuột bạch của Tống Thanh Thời mấy tháng mới phát hiện ra viên lệ chí này trong gương, thoáng nghĩ đã hiểu ra ngọn nguồn của vấn đề.
Việc này rất đơn giản, tìm một vị thần am hiểu thuật phong ấn nhờ hắn tiêu trừ cho y là được, y coi việc này như chuyện cười kể cho Tống Thanh Thời nghe, định bụng làm xong việc Cây Thế Giới sẽ đi xử lý.
Kết quả là hình như Tống Thanh Thời hiểu lầm, sau khi ngoan ngoãn nói xin lỗi thì trực tiếp bò lên giường y, cố gắng hầu hạ cho tới khi y hài lòng, lệ chí biến mất thì mới thôi.
Việt Vô Hoan cảm thấy thật tốt, cực kì cực kì tốt...
Sau này, Tống Thanh Thời hiểu chuyện hơn rất nhiều, cậu coi viên lệ chí đó như nhắc nhở, chỉ cần nó xuất hiện sẽ lập tức cởi quần áo, chủ động làm việc mà Việt Vô Hoan thích làm.
Trên bàn sách, bên cạnh giá sách, phòng thí nghiệm, vườn hoa, suối nước nóng...
Sau khi Việt Vô Hoan hưởng thụ rất nhiều thời gian sung sướng thỏa mãn...
Thời gian đi tẩy nốt ruồi càng lúc càng bị đẩy ra sau, đẩy ra tít tít sau này...
Y cảm thấy vẫn có thể chờ thêm một thời gian nữa.
. Tống Thanh Thời là sinh viên xuất sắc chăm chỉ học tập, cậu cho rằng dục vọng thuộc về bản năng của thân thể, đam mê lại thuộc về tâm lý học, chỉ cần không ảnh hưởng tới người khác là được.
Thế nên, cậu không hề kiêng kị việc giường chiếu, cũng không hiểu sao lại phải xấu hổ, Việt Vô Hoan muốn làm gì, cậu đều có thể phối hợp.
Sau khi Việt Vô Hoan trải qua lặp đi lặp lại mất đi, vẫn để lại chút cảm giác không an toàn, lại thêm ham muốn độc chiếm mãnh liệt, cho nên... Y chẳng những thời thời khắc khắc đều phải để lại một hóa thân bên cạnh Tống Thanh Thời để trông coi, mà trên giường cũng chơi đến vô cùng điên cuồng, muốn đánh dấu khắp người đạo lữ, sao cho nhiễm đầy hơi thở của mình mới an tâm.
Mỗi lần y đưa ra cách chơi gì mới, Tống Thanh Thời đều sẽ sảng khoái đáp ứng, còn rất vui vẻ phối hợp, sau đó y bị chiều thành quen, càng ngày càng muốn thử đủ loại ảo tưởng...
Việt Vô Hoan quản lý vô số tiểu thế giới, thường xuyên hóa thân thành các loại thân phận hành tẩu quan sát trong đó, cho nên, y cũng thích và giỏi đóng vai các loại nhân vật.
Y thường xuyên mang Tống Thanh Thời tới các tiểu thế giới thú vị để nghỉ phép, ví dụ như thế giới yêu tu thú nhân, biến ra cho cậu cái đuôi là tai thỏ xù xù, tìm một cái hang ổ thoải mái ở ẩn một thời gian, lại dùng phong cách của thế giới thú nhân, biến ra đủ loại thú nhân khác biệt, làm các loại chuyện yêu thích.
Tống Thanh Thời biểu thị, cậu thích nhất là phiên bản hồ ly đỏ, Việt Vô Hoan kết hợp với lỗ tai đỏ vài cái đuôi to xù, thật sự là siêu siêu đẹp, mê cho cậu không đứng nổi.
Cậu cũng thích thế giới người cá, Việt Vô Hoan sẽ làm cho cậu một cái đuôi cá màu trắng, bản thân thì biến thành người cá có đuôi màu đỏ, hai người dùng đuôi quấn lấy nhau lăn lộn trong đống trân châu, siêu kích thích, còn có thể biến thành ma pháp sư loài người lên bờ đi du lịch, xem chuyện tình của kỵ sĩ và hoàng tử.
Trình độ khoa học kỹ thuật của các tiểu thế giới chưa hoàn thiện đều tương đối thấp, phiên bản tinh tế và công nghệ cao đều nằm ở các thế giới đã hoàn thiện, cũng có thể tới đó chơi, hóa thành chiến binh thua trận bị đạo tặc vũ trụ bắt cóc, hay là kiểu hòa thân ở tinh tế.
Cậu sợ nhất là khi Việt Vô Hoan không vui, kích hoạt hình thức hậu cung.
Loại kịch bản này thường xảy ra khi cậu vùi đầu vào nghiên cứu suốt mấy tháng, hoàn toàn quên mất đạo lữ... Việt Vô Hoan sẽ hiền dịu giúp cậu làm xong mọi thí nghiệm, sau đó bị xách tới cung điện, trong cung điện là đủ loại mỹ nam với các phong cách khác nhau, đều như sói đói nhìn cậu... Mỗi cái đều là hóa thân của đạo lữ nhà mình, tính cách nhân vật còn khác nhau, phải hầu hạ cho tất cả thấy hài lòng mới được phép ra ngoài.
Đúng là khóc chết luôn...
Đáng sợ nhất là chúng mỹ nhân làm xong còn muốn mở tu la tràng, hỏi cậu đề toi mạng: Em thích nhất là ai làm?
Đến nay Tống Thanh Thời vẫn chưa tìm được câu trả lời chính xác, mỗi lần đều bị "trừng phạt", phải nói thêm mấy trăm lần thích, xác định đã ghi tạc hương vị của đối phương trong tim mới được thả ra.
Giờ cậu rất cẩn thận, tìm thợ thủ công mua một cái pháp khí nhắc nhở, dù có say mê nghiên cứu cỡ nào, ít nhất nửa tháng lại ngoan ngoãn bò lên giường một lần, bảo đảm đạo lữ nhà mình vui vẻ, thanh âm của mình vẫn khỏe mạnh, không cần phải ăn Nhuận Hầu Phiến.
Sự kiện hậu cung gần như biến mất.
Nhưng, nhưng... Rất tình cờ... Cậu quên cả pháp khí nhắc nhở...
Việt Vô Hoan bất đắc dĩ: "Dạy mãi không sửa, lại lần nữa đi."
. Tống Thanh Thời có hơi bị sợ giao tiếp cấp độ nhẹ, bảo cậu cử hành nghi thức kết đạo lữ long trọng phức tạp trước mặt chúng thần... Thật sự là quá làm khó cậu rồi. Mà cậu lại không biết bất cứ bằng hữu nào của Việt Vô Hoan, người duy nhất là An Long thì cũng đã phong tỏa ký ức, biến thành người xa lạ, rất nhiều thứ đều phải bắt đầu lại.
Tống Thanh Thời xấu hổ đến mức muốn bỏ trốn, sợ làm nghi thức lớn...
Việt Vô Hoan hiểu được tâm trạng của cậu, uyển chuyển từ chối các vị bằng hữu nhiệt tình, giản lược nghi thức, chỉ mời Thiên Đế làm nhân chứng.
Thiên Đế thấy nhiều biết rộng, thần linh cũng không quá để ý đến vấn đề về giới tính, nhưng lão cứ nghĩ đến việc Phượng Hoàng với cục đá mình luyện ra... Là lại thấy có gì đó sai sai.
Việt Vô Hoan hỏi lại: "Chẳng phải ngài hứa cho ta viên đá sao?"
Thiên Đế ngẫm nghĩ, thấy cũng phải, thần linh đã hứa là phải giữ lời, trước kia là tảng đá tự biến thành người chạy mất, thuộc về chuyện ngoài ý muốn, lão không có cách, giờ cũng nên đặt mọi thứ vào đúng vị trí của nó.
Thế là, lão vui tươi hớn hở cử hành nghi thức cho hai người, tặng rất nhiều đá quý xinh đẹp và vật liệu nghiên cứu kỳ quái làm lễ vật, sau đó tuyên bố với chúng thần.
Trong chúng thần có vô số người ái mộ Phượng Hoàng Thần Quân, nhưng các thần linh đều có yêu cầu tương đối cao với đạo đức của bản thân, những người cuồng nhiệt nhất đều đã bị vả mặt trong tiểu thế giới, giờ vẫn còn đau. Mọi người cũng biết Thanh Thời Thần Quân ở trong tiểu thế giới đã rất nỗ lực, đều bái phục nghị lực như đá của cậu, lại thêm Thanh Thời Thần Quân cứu được Thần giới, Phượng Hoàng trời sinh mê chơi đá gì gì đó... Tóm lại tất cả mọi người đều tỏ vẻ tán thành, đưa tới lễ vật chúc phúc như núi.
Việt Vô Hoan vốn định coi Phượng Hoàng Thần Điện thành nhà.
Phượng Hoàng Thần Điện rất lớn, có mọi kỳ trân dị bảo của các thế giới, là nơi đẹp nhất của Thần giới, nhưng mà... Lớn quá, thần sứ và thị nữ tôi tớ cũng có rất nhiều.
Tống Thanh Thời không quen lắm.
Việt Vô Hoan cũng không quen, ví dụ như đạo lữ rời giường nói muốn đi dạo quanh vườn hoa, kết quả đi dạo suốt ba ngày vẫn chưa xong, hay là cái giường hoàng kim to lớn, đạo lữ ngủ thiếp đi lăn qua lăn lại cũng không lăn nổi vào trong lòng mình, cuối cùng còn cuốn chăn đi mất.
Rốt cuộc vì sao y lại xây dựng thần điện lớn như vậy? Tìm người cũng thấy phiền phức, lại thường xuyên có thần linh có việc tới tìm y, có muốn ân ái cũng thật bất tiện...
Cuối cùng, hai người quyết định dọn nhà, tới ở viện nhỏ trong mây của Tống Thanh Thời, đặt tên là Vân Cư Tiểu Viện, dựa theo bố cục của Dược Vương Cốc, tăng thêm các loại phòng nghiên cứu, phòng dược liệu và thư viện, lại chọn thêm mấy thần sứ thông minh có hứng thú với nghiên cứu y dược tới làm trợ thủ.
Bên trong Phượng Hoàng Thần Điện để lại một hóa thân, phụ trách xử lý các loại công việc, gặp phải khánh điển hay là chuyện quan trọng thì hai người lại trở về chủ trì, thỉnh thoảng tìm vài thế giới thú vị rồi đi nghỉ phép.
Cuộc sống bình yên không một gợn sóng.
Chỉ là... Tương đối phiền não về vấn đề dạy con...
. Tống Thanh Thời rất hiếm khi có duyên với động vật, nên khá là yêu thích Hạo Long luôn muốn gần gũi với mình.
Hạo Long gọi hai người là cha và phụ thân, đã kết thành duyên.
Việt Vô Hoan ôm Hạo Long từ tiểu thế giới ra, nhận làm con nuôi, viết vào thần phổ, chính thức đổi tên thành Tống Tiểu Bạch.
Y lại tìm thần linh cai quản trí tuệ, lấy được quả trí tuệ và lá cây, lại tới thế giới công nghệ cao tìm thuốc biến đổi gen cải tạo trí thông minh, rót hết cho con rắn ngốc này, cuối cùng nâng được trí tuệ thiểu năng của nó lên trình độ học ngu.
Tống Thanh Thời tràn đầy hào hứng dạy con trai đọc sách.
Hai vị đại thần xuất sắc trong việc học, dùng biển đề kết hợp với gậy dạy con, dạy suốt ba năm, đừng nói là gà thỏ với lồng gì đó, ngay cả cộng trừ nhân chia trong phạm vi một trăm Tống Tiểu Bạch còn thường xuyên làm sai. Hắn khóc lóc ầm ĩ, thà bị cha đánh mỗi ngày ba cữ cũng không chịu làm bài.
Tống Thanh Thời dạy đến mức bản thân cũng phải hoài nghi...
Thanh Loan tìm ra mấu chốt của vấn đề: "Mặc dù trí thông minh của Tiểu Bạch thiếu chủ ngang với trình độ của hài nhi bình thường, nhưng giáo dục trẻ em cần có phương pháp, phải tiến hành theo chất lượng. Hay là... Thần Chủ có thể đưa ngài ấy tới học đường của thế gian, để lão sư chuyên nghiệp chỉ dạy cho ngài ấy chậm rãi phát triển?"
Tống Thanh Thời cảm thấy rất có lý, bèn kéo Việt Vô Hoan đi nghiên cứu trình độ giáo dục của các thế giới.
Ngôn ngữ của thần linh mang theo sức mạnh thần hồn, có thể dùng ở tất cả các thế giới, không cần học ngoại ngữ.
Đầu tiên loại trừ các thế giới chỉ chú trọng võ hoặc không chuộng học tập, lại loại thế giới có trình độ giáo dục không đủ chuẩn, cuối cùng lựa đi lựa lại trong các thế giới công nghệ cao, cuối cùng tìm ra một thế giới cực kì phù hợp với tiêu chuẩn.
Thế giới này tiến hóa từ chủng tộc thú nhân, khoa học kỹ thuật phát đạt đến mức đồng giới có thể sinh con, gia đình chồng chồng rất phổ biến, huyết thống xà tinh của Tống Tiểu Bạch cũng sẽ không bị bạn học xa lánh. Việt Vô Hoan sử dụng thần lực, chọn một nhà trẻ cực kì tốt, giáo viên vô cùng hết lòng với trẻ em, trông nom cẩn thận, cơm nước cũng rất tốt, còn sắp xếp dựa theo từng chủng tộc thú nhân...
Người ở thế giới thú nhân công nghệ cao đều có tuổi thọ rất dài, một đứa bé đi nhà trẻ cho tới khi học đến đại học mất hai mươi năm.
Tống Thanh Thời hùng tâm tráng chí, muốn cho con trai học tới tiến sĩ gì đó.
Cậu không có yêu cầu cao với Tiểu Bạch, một cái bằng tiến sĩ là được rồi, không cần phải hai ba cái.
Việt Vô Hoan ở thế giới này cũng có hóa thân, là cổ đông lớn của một công ty châu báu trứ danh, y rất khiêm tốn, không lộ mặt trước truyền thông, cũng không nghiêm túc kinh doanh lắm, chủ yếu là để sưu tầm quá quý xinh đẹp ở thế giới này và các tinh hệ xung quanh, thỉnh thoảng cũng sẽ làm một bản thiết kế, tạo ra mấy món đồ trang sức quý giá hàng limited, mỗi lần đều khiến xã hội thượng lưu điên cuồng tranh giành.
Sau khi Tống Thanh Thời tới, y lập tức đi lấy giấy kết hôn, sau đó mua nhà ở gần trường mẫu giáo...
Tài sản và địa vị xã hội không có ý nghĩa với bọn họ.
Hai người tập trung lao vào việc dạy con, thay phiên nhau đưa Tống Tiểu Bạch đi nhà trẻ, còn đăng kí cho hắn học tám môn phụ đạo ngoài giờ khác là mỹ thuật, chơi cờ, thanh nhạc, nhạc cụ, logic học, cơ khí, lễ nghi, triết học.
Tống Tiểu Bạch phản nghịch, chẳng những trốn học, đánh nhau, còn cắn bạn...
Đây đại khái là con đường mà mỗi đứa trẻ đều phải trải qua để trưởng thành?
Thần Sáng Thế cộng thêm đạo lữ của y, một thiên tài, một con ngoan trò giỏi đều bị mời tới văn phòng nhà trẻ...
Cô giáo thuộc dương tộc trẻ tuổi nhưng tinh thông tâm lý trẻ em, vô cùng có trách nhiệm, cô hung hăng phê bình phương châm giáo dục sai lầm của hai người, nhất là hành vi sai trái động tí là đánh con của Việt Vô Hoan, sau đó đưa ra một chuỗi phương án, mãnh liệt yêu cầu hai người phải phối hợp với nhà trường, dùng tình yêu để cảm hóa, dẫn dắt Tống Tiểu Bạch về lại con đường đúng đắn.
Việt Vô Hoan: "..."
Tống Thanh Thời: "..."
Bọn họ thật sự không biết nuôi đứa nhỏ ngốc như vậy.
Nuôi cũng đã nuôi rồi, thần phổ cũng đã ghi, không nhét lại vào được nữa.
Cuộc sống nuôi con gà bay chó chạy của hai người kéo dài suốt năm ròng rã. (bị đúp hai năm)
Dù có cố gắng thế nào thì thành tích của Tống Tiểu Bạch chỉ miễn cưỡng qua môn.
Mỗi lần họp phụ huynh đều không ngóc đầu lên được...
Cuối cùng, thành tích của Tống Tiểu Bạch kém tới nỗi trường đại học tệ hại nhất cũng thi trượt, nhưng lại biểu hiện ra tinh thần lực cấp độ SSS và thể chất mạnh mẽ cấp độ SSS trong kiểm tra sức mạnh, trực tiếp được tuyển thẳng vào lớp chọn của trường quân sự tốt nhất, chính là tướng quân dự bị trong tương lai...
Tống Thanh Thời hốt hoảng trong sự ước ao ghen tị và lấy lòng của nhóm phụ huynh.
Mặc dù thi đậu trường trọng điểm, nhưng luôn cảm thấy sai sai ở chỗ nào...
Việt Vô Hoan an ủi: "Không sao, cho thằng bé tới dưới trướng An Long làm việc vậy."
. Việt Vô Hoan biết chưng rượu, nhưỡng rượu rất ngon.
Mỗi lần đánh giặc xong trở về, An Long đều sẽ đến tìm Việt Vô Hoan xin rượu.
Trước kia là tới Phượng Hoàng Thần Điện, giờ là tới Vân Cư Tiểu Viện, tuy nói chỉ cần có rượu, chỗ nào cũng vậy, nhưng mỗi lần hắn đều phải chứng kiến Việt Vô Hoan ân ân ái ái với đạo lữ, còn thường xuyên bắt hắn ăn thức ăn cho chó, ăn tới no căng... An Long bị cho ăn đến ù ù cạc cạc, cảm giác huynh đệ nhà mình cưới xong hóa thành người khác rồi, ngay cả đánh nhau cũng không cho phép hắn đánh vào mặt.
Lần này, An Long giết hết mấy đại ma, toàn thân ngập khí phách, xông tới muốn uống hai chén rượu mạnh, lại thấy Việt Vô Hoan đang ngồi dưới gốc cây hoa, tràn đầy phấn khởi lột vỏ nho bỏ hạt, đút từng quả vào miệng Thanh Thời Thần Quân.
Thanh Thời Thần Quân thì đang vùi đầu viết chữ, lầm bầm: "No rồi, không ăn nữa đâu."
Việt Vô Hoan cực kì ân cần, vội vàng đặt nho xuống chuyển sang rượu ngon: "Nào, lại uống thêm hai ngụm."
...
An Long cảm giác sắp mù luôn rồi.
Đây là chuyện mà các đại lão nên làm à?
Huynh đệ tốt xương cốt cứng rắn trên chiến trường, không ngừng quyết chiến, toàn thân đầy ngạo khí của hắn đâu?
Thứ gọi là tình yêu này đúng là có độc, chạm vào là mù, không những bản thân bị mù mà còn muốn khiến cho bằng hữu mù theo.
An Long than thở, vừa ăn thức ăn cho chó vừa uống mấy chén rượu buồn.
Việt Vô Hoan đã có giao tình nhiều năm với hắn, vừa nhìn đã hiểu, nửa đùa nửa thật nói: "Chưa biết chừng ngươi ở tiểu thế giới cũng có lúc như thế này."
"Ngươi đùa đấy à? Ta không bao giờ tự tìm phiền phức hết!" An Long uống quá nhiều rượu, không nhịn được nói: "Dù ta có từng ở trong tiểu thế giới nảy sinh tình cảm, tất nhiên cũng là với một cô nương tốt đẹp hiền huệ dịu dàng, chứ không bao giờ như các ngươi, hai nam nhân mà dính ngấy với nhau, mắt đi mày lại, nửa khắc cũng không xa nhau nổi."
Tống Thanh Thời vừa đặt bút xuống thì nghe thấy lời này của hắn, ngớ ra: "Cô nương tốt?"
Cậu chợt nhớ tới chuyện phải mặc đồ nữ đáng giận trong trận Ác Mộng Phệ Tâm, mặc dù Việt Vô Hoan đã giải thích rất nhiều với cậu, nhưng cậu vẫn không hiể vì sao trong ác mộng của An Long mình lại mặc đồ của nữ, giờ chân tướng được công bố rồi --- Ở sâu trong nội tâm, An Long vẫn luôn hi vọng cậu là nữ nhân!
Tống Thanh Thời muốn xé xác con Alaska này!
Nhưng mà, chuyện ở tiểu thế giới đã qua...
An Long bị mê hoặc, mê hoặc đến mức tính hướng cũng xảy ra vấn đề, mà hắn cũng đã phong tỏa ký ức rồi, còn so đo nữa cũng vô dụng.
Tống Thanh Thời hít sâu, được rồi được rồi, bình an là phúc, tiếp tục viết tư liệu nghiên cứu thôi.
Chưa biết chừng một ngày nào đó con Alaska kia lại nhặt được một đứa bé trai từ chiến trường về.
Cậu vừa múa bút thành văn, vừa yên lặng "chúc phúc".
Việt Vô Hoan tươi cười liếc nhìn Thanh Thời Thần Quân đang thở phì phò, sau đó nói với An Long: "Hết rượu mạnh rồi."
Mặt An Long đần thối: "Chẳng phải năm nào cũng để lại cho ta sao?"
"Sau khi trở lại từ tiểu thế giới ta không rảnh." Việt Vô Hoan mỉm cười: "Gần đây ta chỉ nhưỡng rượu thuốc, cái loại vừa chua vừa chát ấy."
An Long suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hiểu ra, ấm ức nói: "Ta sẽ ngoan ngoãn ăn thức ăn cho chó, không nói lung tung nữa, được chưa?"
Mù mắt chỉ là chuyện nhỏ, không có rượu uống mới là chuyện lớn.
Hắn vỗ ngực thề, đường đường là Hắc Long, tướng quân một phương, có trận thế gì chưa từng thấy? Chỉ là mấy tấn thức ăn cho chó thôi, có thể mặt không biến sắc tim không đập. Hắn thấy Việt Vô Hoan lòng lang dạ sói như sắt đá, vội vàng chạy tới cầu xin Thanh Thời Thần Quân, Tống Thanh Thời cũng không phải người thù dai, bị nịnh nọt cầu xin vài câu đã bớt giận.
Việt Vô Hoan vừa kéo cậu về, vừa vứt cho An Long hai vò rượu mạnh, đá hắn ra khỏi Vân Cư Tiểu Viện.
Kế hoạch của An Long thành công, hóa thành Hắc Long trên trời, cười lớn rời đi, biên cảnh phía Tây còn có rất nhiều ma tộc đang rục rịch ngóc đầu dậy.
Thứ phiền toái như tình yêu có cho hắn cũng không thèm.
Lãng mạn của nam nhân là sa trường! Là máu tươi!
. Sau khi Phượng Hoàng Thần Quân trở về, nhóm thần linh và thần sứ rơi vào tiểu thế giới cũng khôi phục ký ức, đều nhao nhao rời đi.
Khổng Mộ Hoa là một trong những phó quan của Thần Quân, vốn nên trở về Thần giới cùng mọi người, nhưng khó khăn lắm gã mới tìm được người trong lòng, cầu hôn thành công, có đánh chết cũng không chịu đi. Gã tìm Thần Quân khóc hết ba ngày, làm nũng tỏ vẻ đáng thương, cuối cùng được cho phép và có giấy thông hành tạm thời, tự do đi lại giữa Thần giới và tiểu thế giới, chỉnh lý trật tự, giám sát vận mệnh.
Phượng Hoàng Thần Quân không can thiệp vào vận hành độc lập và quỹ đạo vận mệnh của các tiểu thế giới.
Nhưng Đỉnh Bất Diệt có ảnh hưởng quá lớn với thế giới, y không thể lập tức thu hồi.
Bạch Tử Hạo trở thành người đại diện của Đỉnh Bất Diện, tiếp quản thế lực Thần Quân để lại, xử lý tàn cục ở mọi nơi. Vốn dĩ mọi người còn chưa chịu phục sức mạnh của hắn, nhưng mà Phượng Hoàng Thần Quân chưởng quản Thiên Đạo che chở hắn, liên tiếp giáng xuống vài cơ duyên, trực tiếp nâng tu vi của hắn lên hai tầng, làm chuyện gì cũng vô cùng thuận lợi.
Hắn còn có thượng cổ đại yêu làm đạo lữ.
Thế giới rất nhanh khôi phục cuộc sống thường ngày.
Bạch Tử Hạo biết Khổng Mộ Hoa thích cảm giác được muôn người chú ý, muốn cử hành nghi thức kết đạo lữ thật long trọng.
Khổng Mộ Hoa vui vẻ xong lại thấy cái đuôi trọc của mình, cả chim đều không tốt, trong nháy mắt gã đã khóc đến thê lương, trốn trong tú lâu không chịu gặp người ngoài, mỗi ngày chải vuốt lông vũ vàng kim thưa thớt, lấy nước mắt rửa mặt, kiên quyết muốn chờ lông đuôi mọc lại, mỹ mạo khôi phục mới chịu kết đạo lữ.
Quãng thời gian đó, ngay cả trang phục nữ gã cũng không mặc, mỗi ngày đều duy trì dáng vẻ nam nhân, vì tóc bị đốt cháy mà phải cắn ngắn, trên gương mặt còn có hai vết thương. Lông đuôi của Khổng Tước yêu có chứa sức mạnh trừ ma, cho nên tốc độ khôi phục của gã cực kì chậm, mỗi ngày gã đều loe lên giường Bạch Tử Hạo, tự buồn tự oán nói mình là người quái dị, được đạo lữ yêu thương không vứt bỏ, không có cách nào để báo đáp, chỉ có thể dùng thân thể này cố gắng hầu hạ cho phu quân hài lòng...
Bạch Tử Hạo: "..."
Gã quá cố gắng hầu hạ, còn tạo thành song tu truyền công, hắn có chút không chịu nổi, nên động tĩnh có hơi lớn.
Phần lớn điểu yêu của Đỉnh Bất Diệt quen biết với Khổng Mộ Hoa đều đã đi theo Thần Quân, có không ít người mới tới từ các môn phái trực thuộc Đỉnh Bất Diệt, nên không biết rõ chuyện trong đó.
Thế là bên ngoài lại có lời đồn hắn nhốt tuyệt thế mỹ nhân trong phòng tối, ngày đêm giày vò...
Bạch Tử Hạo: "..."
Hắn có khả năng thích ứng rất mạnh, không quá để ý tới tin đồn bên ngoài.
Năm đó, hắn giết Kim Phỉ Nhận, chẳng những không thủ tiết mà còn gia nhập vào Đỉnh Bất Diệt, trở thành độc phu số một Tu Tiên Giới, thoại bản bay đầy trời, mỗi người nhắc tới hắn đều muốn nhổ nước miếng. Mà chuyện này cũng không có cách nào làm sáng tỏ, Kim Phỉ Nhận giả vờ quá tốt, mà chuyện xấu trên giường thì không thể nói rõ.
Về sau, hắn thành các chủ Hàn Băng Các, sát thủ dưới trướng Đỉnh Bất Diệt, giết không ít người.
Mọi người không dám ở trước mặt hắn nói bậy, lại thêm năm đó Thần Quân giết sạch những kẻ có liên quan tới sơn trang Kim Phượng, tên của hắn cũng dần chìm xuống theo thời gian. Bây giờ trên thị trường vẫn còn sót lại thoại bản ướt át của năm đó, bán chạy thành kinh điển, ngấm ngầm hại người, biến hắn thành nhân vật phản diện ác độc giết chồng trong đó, chỉ là thay tên đổi họ nên tất cả mọi người không biết là hắn thôi.
Bạch Tử Hạo tu đạo hàn băng, đạo tâm kiên định, không quan tâm những chuyện này.
Nhưng Khổng Mộ Hoa thấy được đống thoại bản đó, lại nổi trận lôi đình, cầm một đống sách, còn bỏ số tiền lớn mời vài người viết thoại bản nổi tiếng tới viết lại hết, đổi nhân vật thành... Đóa hoa trắng bé nhỏ đau khổ dưới mưa gió bị phu quân ngược thân ngược tâm... Sau đó được mỹ nữ hiệp khách đi ngang qua cứu ra khỏi biển lửa.
Bạch Tử Hạo: "..."
Thiên Đạo kín đáo cho hắn quá nhiều cơ duyên, tiêu hóa không hết, phải bế quan rất nhiều, cố gắng tu luyện, sớm ngày phi thăng.
Cuối cùng Khổng Mộ Hoa cũng nuôi lại được lông vũ, cả chim đều phấn chấn hẳn, trang điểm càng thêm lộng lẫy. Gã rạo rực mừng vui kéo đạo lữ nhà mình cử hành nghi thức siêu lớn siêu long trọng, trong buổi lễ gã đẹp lấn át toàn bộ mọi người, còn yêu cầu Phượng Hoàng Thần Quân, Thanh Thời Thần Quân và các đồng liêu ở Thần giới tặng quà mừng, mây cát tường bay đầy trời, chứa nặng quà tặng của thần linh. Nghi thức hoa lệ này được ghi vào sử sách của Tu Tiên Giới, được say sưa kể lại rất nhiều năm.
Tất cả mọi người đều ca ngợi Bạch tiên tôn diễm phúc không cạn, cưới được kiều thê ngoan ngoãn nghe lời còn xinh đẹp.
Bạch Tử Hạo: "..."
Hắn muốn đi bế quan thêm vào chục năm nữa, để nội tâm mạnh mẽ hơn.
. Năm mươi năm sau khi Bạch Tử Hạo quyết định bế quan, Khổng Mộ Hoa chán muốn chết.
Mặc dù phu quân kế thừa Đỉnh Bất Diệt, địa vị trở nên cao hơn, nhưng hắn nổi tiếng lạnh lùng tàn nhẫn trong tình trường, nên căn bản không có yêu tinh nào tới cho gã chơi cung đấu. Khổng Mộ Hoa xem hết thoại bản trong tay, đi lòng vòng suy nghĩ, quyết định về Thần giới tìm Phượng Hoàng Thần Quân, xin được tuần tra (đi chơi) ở thế giới khoa học kỹ thuật có ngành giải trí phát triển.
Gã muốn làm nữ minh tinh! Muốn quay phim truyền hình điện ảnh! Cho thỏa đam mê diễn ngược luyến tình thâm oanh liệt của mình.
Thần linh không thể tùy tiện sử dụng sức mạnh can thiệp vào sự phát triển của trần thế, nhất là thế giới khoa học kĩ thuật theo đạo vô thần.
Khổng Mộ Hoa đi theo Thần Quân nhiều năm, thường xuyên tới các thế giới khác chơi nên cũng biết quy định này.
Gã làm một thân phận giả, tiến vào ngành giải trí, bởi vì giá trị nhan sắc siêu có sức tấn công, còn chưa kịp quay phim gì đã có đủ loại đầu đề, dù là ca múa hay là thời trang đều cực kì xuất chúng, mặc dù tính cách có hơi khác người, nhưng có đoàn đội và quản lý hỗ trợ khống chế dư luận, nhanh chóng hot lên...
Có rát nhiều kịch bản phim truyền hình dâng tới tận cửa.
Khổng Mộ Hoa vui vẻ xem kịch bản, nhìn một chút đã trợn tròn mắt.
Ở thế giới này cốt truyện ngược luyến đã xưa rồi, kịch bản nào cũng đều là nữ chính siêu trâu bò, nữ cường hay là sảng khoái vả mặt, tình cảm lại càng thuận lợi phát triển, liên tục phát kẹo.
Nhưng mấy cái này đều không hợp khẩu vị Khổng Mộ Hoa, gã ném hết cái này đến cái kia, từ chối hết.
Cuối cùng, khó khăn lắm gã mới tìm được kịch bản của một đạo diễn không tiếm tăm, cốt truyện về mối tình đau khổ thời cổ đại của tra nam tiện nữ, nữ chính có trái tim thánh mẫu, các loại lấy lòng tra nam, còn bị tra nam đánh đập, đủ loại ngược thân ngược tâm, trong đó xen kẽ các loại trà xanh lên ngôi, tập thể ức hiếp nữ chính. Phim tập thì nữ chính khóc hết tập, còn lại là tập đầu và tập cuối, cuối cùng tra nam hoàn toàn tỉnh ngộ, có một kết cục hoàn mỹ với nữ chính.
Khổng Mộ Hoa quyết định: "Muốn diễn cái này!"
Người đại diện: "???"
Đạo diễn nhỏ thật ra là một người rất có nguyên tắc, chỉ là không quá biết làm người, cầm cái kịch bản rác rưởi do tổng giám đốc bên phía đầu tư tự mình viết cũng là vì cơm ăn cả, ông nghĩ muốn quay đẹp một chút. Khổng Mộ Hoa có nhan sắc tuyệt trần có độ hot, truyền ra cũng sẽ không quá thảm, nên ông ta gần như là nâng niu Khổng Mộ Hoa, nghe ý kiến của Khổng Mộ Hoa mà chọn các nhân vật khác.
Nhưng mà nhân vật tra nam này chẳng có nam minh tinh nào thích cả.
Khổng Mộ Hoa lại có yêu cầu rất cao về nhan sắc, xấu thì gã thấy chướng mắt, nên sau khi từ chối mười mấy đề cử người diễn nam chính của đạo diễn xong, gã bắt đầu tự nghĩ cách. Có diễn tốt không không quan trọng, quan trọng là phải xứng với nhan sắc của gã, nhưng mà Tử Hạo ca ca đang bế quan...
Gã nghĩ hết một lượt mỹ nhân mà mình biết, chợt nhớ tới lần trước đến Vân Cư Tiểu Viện, có nhìn thấy Thanh Thời Thần Quân cầm cuốn «Diễn viên tự tu dưỡng» mà học tập, có vẻ rất hứng thú với việc diễn kịch... Mặc dù Thanh Thời Thần Quân không đẹp bằng Tử Hạo ca ca của gã, nhưng cũng khá ổn, mà làm việc còn tỉ mỉ đáng tin, tính tình tốt, dễ nói chuyện...
Khổng Mộ Hoa bay trở về Thần giới, nhân cơ hội Thần Quân không có ở đây, nhờ Thanh Thời Thần Quân tới hỗ trợ diễn nam chính.
Tống Thanh Thời nghiêm túc đọc kịch bản, mặc dù nhân vật nam chính quá khốn nạn, nhưng cậu không cho rằng nhân vật và diễn viên có liên quan tới nhau, cũng rất muốn thử đóng một thân phận hoàn toàn khác biệt với tính cách của mình... Mà gần đây Phượng Hoàng Thần Quân ở trên giường vẫn luôn khen cậu diễn thật tốt, cậu có hơi lâng lâng, muốn đi thử xem sao.
Thế là, cậu đồng ý với lời mời của Khổng Mộ Hoa.
Việc này không cần phải đợi Phượng Hoàng Thần Quân phát hiện rồi đến tính sổ với Khổng Tước.
Vì khi Tống Thanh Thời thử sức, kỹ thuật diễn quá kém, hi sinh tại trận.
Khổng Mộ Hoa: "..."
Cuối cùng gã phải dùng hai thanh búa bắt một yêu tu đến diễn vai nam chính này, bộ phim quay xong được chiếu lên, rất nhiều người trẻ tuổi vì mlem nhan sắc ấy mà kiên trì xem hết cả bộ, tiếng chửi bới vang trời. Các dì các bác gái lại rất thích loại kịch bản này, nhưng lại nói Khổng Mộ Hoa quá xinh đẹp, không thích hợp nhân vật này, nửa khen nửa chê.
Đạo diễn nhỏ được nổi tiếng, tranh thủ lật mình, cuối cùng quay được một kịch bản rất tốt, bởi vì ông nghiêm túc nên về sau còn nhờ một bộ phim khác mà được nhận giải thưởng.
Khổng Mộ Hoa không phục, làm tiểu bạch hoa chuyên nghiệp suốt mấy chục năm, vinh dự nhận được giải chúa phim flop.
Ý chỉ nữ nghệ sĩ tầm trung, không quá nổi mà cũng không quá chìm. Còn chữ bạch là nói kiểu thanh thuần hoặc thảo mai vân vân.
Cuối cùng... Bị người đại diện lấy cái chết ra ép buộc, diễn một vai nữ chính tu tiên siêu ngầu, cuối cùng bùng nổ, nhận giải nữ diễn viên xuất sắc.
Khổng Mộ Hoa: "..."
Người đời đều không hiểu gã.
Tống Thanh Thời trở lại Thần giới, có chút đau lòng.
Dân chăm ngoan học giỏi là không bao giờ được nhận thua, cậu nghiên cứu kỹ thuật diễn rất lâu, chủ động lôi kéo Việt Vô Hoan đòi kịch bản...
Việt Vô Hoan ăn no thoả mãn: "Diễn không tồi."
Y quyết định không đi tìm Khổng Mộ Hoa tính sổ.
. Sau khi Thanh Loan trở lại Thần giới, mặc dù vẫn làm trợ thủ cho Thanh Thời Thần Quân, quản lý thần sứ và đám tôi tớ, nhưng nàng không cần liều mạng học tập nữa.
Mỗi ngày nàng đều bay đi bay lại trong vườn hoa hái những đóa hoa tươi đẹp nhất, trang trí cho Vân Cư Tiểu Viện thật xinh đẹp.
Hôm ấy, trên không trung bay tới Hồng Nhạn, rơi xuống đất biến thành thiếu niên xinh đẹp quen thuộc.
Minh Hồng: "Thanh Loan tỷ tỷ, tỷ đã phong tỏa hết ký ức trong tiểu thế giới rồi à?"
Thanh Loan cắt sửa nhánh hoa, không buồn nghĩ đã trả lời: "Ừm, phong rồi."
Minh Hồng u oán: "Thanh Loan tỷ tỷ, chúng ta ở trong tiểu thế giới có tiền duyên."
"Quên rồi." Thanh Loan mỉm cười trêu đùa: "Ta sẽ không có tiền duyên gì với quỷ sứ hết."
Minh Hồng tức giận, chàng may mắn lớn lên ở Thần giới, được Thanh Loan chăm sóc. Năm đó không hiểu chuyện, vì để được Thanh Loan tỷ tỷ chú ý mà làm đứa trẻ quậy phá, đoạn lịch sử đen tối này dẫn đến việc dù chàng có lớn đến đâu vẫn sẽ bị Thanh Loan coi như đứa trẻ.
Chàng thầm mến Thanh Loan đã nhiều năm, luôn không có tiến triển gì, khó khăn lắm mới thành công ở tiểu thế giới, ân ân ái ái cả một đời, chàng không nỡ phong tỏa ký ức, Thanh Loan lại nói là nàng phong rồi...
Năm đó, khi Thanh Loan qua đời, rõ ràng đã hứa kiếp sau sẽ lại cùng nhau...
Nữ nhân lúc nào cũng chối nợ!
Từ từ...
Thanh Loan thật sự phong tỏa ký ức? Hay chỉ là đang trêu đùa chàng?
Minh Hồng đảo mắt, thở dài: "Tỷ biết không, đứa chắt trai của tỷ trong tiểu thế giới, tên là Tống Cẩm Thành ấy, giờ là thiếu gia ăn chơi, hoàn toàn không học hành gì, phụ mẫu cũng không quản được nữa. Đừng nói là kế thừa sự nghiệp Dược Vương Cốc, mỗi ngày hắn chỉ biết sống phóng túng, nghe nói còn dụ dỗ con nhà người khác, tới hoa lâu không biết làm cái gì..."
"Hoa lâu?" Nhánh hoa trong tay Thanh Loan bị cắt đứt.
Minh Hồng phụ họa: "Con cháu bất hiếu!"
Thanh Loan vứt xuống nhành hoa bị cắt: "Đi, tới tìm Thần Quân xin lệnh thông hành, ta phải giáo huấn cái thứ không biết điều này một trận."
Minh Hồng cười híp mắt nhanh chóng đuổi theo.
Chàng biết mà, Thanh Loan tỷ tỷ sẽ không phong tỏa ký ức đâu.
. Tống Cẩm Thành lại dẫn theo Vũ Văn Ngọc, trốn nhà đi chơi.
Những năm qua, bọn họ đã du lịch tới rất nhiều địa phương nổi tiếng, mỗi lần đến một chỗ, hắn sẽ ghi lại phong tục đặc sắc của từng vùng, chuyện tốt mỹ thực mỹ nhân, sau đó theo lời đề nghị của Vũ Văn Ngọc, tìm thư cục hợp tác, ra thoại bản có tên « Cẩm Thành du ký », kết quả vì ngôn ngữ khôi hài dí dỏm, những thứ được miêu tả chơi cực kì vui, thoại bản nổi tiếng khắp Tu Chân giới, lượng tiêu thụ cực cao, mỗi ngày đều bị đuổi theo đòi tập tiếp theo.
Tiền thù lao cũng tương đối nhiều, Tống Cẩm Thành không sợ phụ mẫu cắt tiền tiêu vặt nữa.
Vũ Văn Ngọc xách hành lý: "Lần này chúng ta đi đâu?"
Tống Cẩm Thành rất có kinh nghiệm: "Phong Thành, nơi đó có Hồng nương tử, nghe nói múa kiếm rất tuyệt."
Vũ Văn Ngọc gật đầu: "Tất cả đều nghe theo ngươi."
Tống Cẩm Thành: "Nghe nói rượu mật ở nơi đó cũng rất ngon, chúng ta phải đi nếm thử."
Vũ Văn Ngọc: "Đúng rồi, lần trước chẳng phải phụ mẫu ngươi rất tức giận sao? Nói ngươi không kế thừa gia nghiệp, thẹn với tổ tông."
Tống Cẩm Thành chẳng hề để ý: "Chẳng sao đâu, tổ tông cũng sẽ không nhảy từ quan tài ra dạy dỗ ta."
(Không, bọn họ sắp tới rồi.)
. Vũ Văn Diên nhìn thư trên bàn, tiện tay ném vào đống rác trong góc tường, thở dài.
Những năm qua, lão đã đi từ tức giận, đến tức giận, đến bỏ cuộc.
Con trai lớn chẳng có tác dụng gì, đến lúc sinh đứa thứ hai rồi...
Lão muốn một nữ thật đáng yêu, chắc sẽ không lại đối nghịch với lâu, bỏ nhà theo nam nhân đâu nhỉ?
. Đảo Tiên Linh.
Niên phu nhân thấm thía dạy Đóa Đóa: "Nam nhân không nên nhìn mặt, nam nhân xinh đẹp rất có tính lừa gạt, sẽ ép con làm bài tập."
Đóa Đóa rùng mình: "Thật đáng sợ."
Hình phạt của đảo Tiên Linh là làm một lượng bài thi khổng lồ, mọi người đều rất sợ hãi.
Nhất là những tên mặt đẹp chỉ muốn dụ dỗ nữ tu, bị Niên phu nhân bắt được, kẻ nào kẻ nấy bị nhốt trong phòng tối, căn cứ vào tội ác mà phải làm hết một vạn tờ đề, không làm xong không cho phép rời đi.
Nghe nói hiệu quả giáo dục vô cùng tốt.
Sau khi mặt đẹp ra tù, đi đường cũng lảo đảo, trông thấy nữ tu xinh đẹp lập tức chột dạ, không dám tiếp tục nổi tâm tư nữa.
. Việt Vô Hoan đưa Tống Thanh Thời về lại thế giới hiện đại mà cậu tiếc nuối nhất.
Nhà họ Tống dưới sự lãnh đạo của nữ tổng giám đốc bá đạo mà trở thành xí nghiệp quốc tế lừng lẫy trên bảng xếp hạng tỉ phú.
Việt Vô Hoan tìm được đầu thai của Tống cha Tống mẹ và chị gái, lấy linh hồn, một lần nữa móc nối lại.
Ngày ấy, tất cả mọi người cùng có một giấc mộng đẹp.
Rất nhiều rất nhiều năm về trước, chứng xơ cứng teo cơ của Tống Thanh Thời khỏi hẳn, tất cả mọi người đều nói là kỳ tích y học.
Nhà họ Tống sống cực kì hạnh phúc.
Chị gái tiếp tục chém giết trên thương trường, chồng lại là một nhà nghệ thuật, hôn nhân của hai người vô cùng tốt đẹp. Em trai thì là giáo sư trong giới y học, về sau còn mang về một người bạn trai tên là Việt Vô Hoan, là nhà âm nhạc nổi tiếng thế giới.
Sau một hồi hốt hoảng, nhà họ Tống cũng mở mang tiếp nhận tính hướng của con trai, cho lời chúc phúc.
Tất cả mọi người hạnh phúc trải qua một đời.
Tống cha Tống mẹ đều sống trăm tuổi, là cặp vợ chồng ân ái nức tiếng gần xa.
Chị cả nhà họ Tống và anh rể cũng hòa thuận ngọt ngào, sự nghiệp thuận lợi, còn sinh ra một cặp hai bé gái song sinh.
Việt Vô Hoan và Tống Thanh Thời nắm tay nhau, cùng hạnh phúc đến bạc đầu răng long.
Mỗi người nhà họ Tống tỉnh lại, mặc dù không nhớ rõ nội dung của mộng cảnh, nhưng đều biết đó là một giấc mộng rất đỗi ngọt ngào, thứ gì đó luôn thiếu sót ở sâu trong linh hồn bỗng được bù đắp, cả người đều là sự thoải mái nhẹ nhàng không nói ra được.
Nắng ngoài ô cửa thật rực rỡ, gió mát đưa tới hương hoa.
Đời người ồn ào, được mất nằm ở tâm.
Kiếp này không còn gì tiếc nuối.
HOÀN TOÀN VĂN.
// - //
_____________________________________
Hu hu hu hu hu vậy là hoàn rùi, trời ơi edit chương này mà muốn khóc luôn vậy á, quá tuyệt vời quá hạnh phúc xin cảm ơn =(((((
Vậy là lại hoàn thêm bộ nữa rùi hì hì, cảm ơn mọi người vì chặng đường vừa qua. Mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ cho các bộ khác