Sáng sớm hôm sau, buổi lễ bấm máy của đúng giờ diễn ra tại hội trường thứ hai của đài truyền hình Bắc Kinh, trung tâm hội trường treo poster tuyên truyền khổ lớn của diễn viên, máy chiếu đang phát đi phát lại đoạn video quảng bá đã được cắt nối biên tập từ trước, poster của bốn diễn viên chính được treo lần lượt hai bên:
Mạc Vũ Sinh áo trắng cầm kiếm, phóng khoáng nhẹ nhàng;
Tạ Thanh Thần phong thái yểu điệu, thanh linh xuất trần;
Đào Di xinh xắn hoạt bát, lanh lợi mười phần;
Hoa Dung… bóng lưng Hoa Dung hiu quạnh thâm trầm, ý vị sâu xa.
Vốn dĩ poster ban đầu có mặt Hoa Dung, một khuôn mặt tươi cười tà mị điên cuồng quyến rũ, bộc lộ sức hấp dẫn đặc biệt của nhân vật phản diện. Nhưng khi nhiếp ảnh gia nhận được thông báo đang chờ quyết định nam thứ, mà việc in ấn poster lại không chờ người, chẳng biết làm sao, thế là lanh trí nghĩ ra cách này, dứt khoát khỏi lộ mặt đi, thèm vào quan tâm cuối cùng đổi thành ai, gáy nào chả giống nhau, cứ hàng thông dụng mà tới.
Hoa Dung bước vào hội trường, trông thấy poster bóng lưng của mình thì sắc mặt hơi khó coi, phải biết rằng, ngay cả bóng lưng cũng chả phải của hắn, mà là một diễn viên đóng thế khác. Lần trước tung ra ảnh hôn hít của Kim Trăn và Kiều Mạt xong, Hoa Dung đâu ngờ sẽ rước lấy ảnh hưởng lớn đến thế, chẳng những suýt vuột mất vai diễn chật vật lắm mới kiếm được, còn mém bị phong sát triệt để.
Hôm sau Tống Tử Dương lôi hắn ra mắng chửi một trận ra trò, Hoa Dung biết mình đụng trúng người khó xơi, tuy thâm tâm ghen ăn tức ở đủ đường với Kiều Mạt, song vẫn lặng lẽ nuốt cơn giận vào bụng. Tống Tử Dương khuyên hắn đừng đi trêu chọc Kim Trăn nữa, trong quá trình quay phim cố gắng khiêm tốn một chút, nếu còn làm trò ngu, chẳng ai bảo vệ được hắn lần sau đâu.
Lễ bấm máy mời đến rất nhiều khách quý, là một buổi lễ có quy mô lớn, Kim Trăn và Hoắc Ly diện âu phục đen đứng sóng vai bên nhau, Lục Tường và nữ biên kịch kế bên lại mặc nguyên cây trắng.
Từ lúc vào cửa, ánh mắt Kiều Mạt đã chẳng hề rời khỏi Kim Trăn, Đỗ Thanh Học dường như trông thấy đỉnh đầu cậu thực sự bốc ra tim hồng phơi phới. Đứng dưới nhìn chằm chằm ờ thôi cho qua, nhưng ngay cả lúc các diễn viên cùng lên sân khấu, Kiều Mạt đứng tại vị trí ngoài cùng bên trái, cả bốn người Mạc Vũ Sinh, Hoa Dung, biên kịch lẫn Đầu Trọc đều không tài nào ngăn chặn ánh mắt dạt dào ý xuân của cậu, cổ quay thành góc chín mươi độ, giữ nguyên suốt quá trình lãnh đạo phát biểu và ký giả đặt câu hỏi.
Mãi đến khi một phóng viên dưới sân khấu rốt cuộc nhịn hết nổi phải hỏi: “Xin hỏi cậu Kiều Mạt, ngay từ lúc bắt đầu cậu đã quay mặt nhìn chăm chăm sang bên kia mãi, không biết người đẹp nào hấp dẫn ánh mắt cậu vậy?”
Kiều Mạt thoáng ngẩn ra, không ngờ sẽ có phóng viên hỏi mình. Thấy tất cả mọi người trên dưới sân khấu đều chĩa ánh mắt vào mặt mình, Kiều Mạt chớp chớp mắt, lại phát hiện Kim Trăn khẽ nhíu mày, biết hắn chắc chắn không thích mình ăn ngay nói thật.
“À, việc này…” Kiều Mạt suy nghĩ nên tìm cái lý do gì trả lời lấy lệ cho qua, song hoàng tử nhỏ đó giờ luôn thành thật, tình cảm thiên địa và bách gia giảng đàn đều không dạy cậu cách ba xạo nhanh chóng quyết đoán, nên Kiều Mạt kẹt máy.
Đúng lúc này, Mạc Vũ Sinh bên cạnh khẽ cười nói: “Nhắc tới chuyện này phải trách tôi rồi, tại ban nãy tôi bảo với Kiều Mạt là má phải của cậu ấy rất bảnh, nên cậu ấy mới giữ mãi tư thế này, hi vọng các vị phóng viên có thể chụp lại hình ảnh đẹp của cậu ấy. Nể tình Kiều Mạt nghiêm túc cực khổ như vậy, mọi người nhất định phải chụp nhiều nhiều ảnh cho cậu ấy nha.”
Phóng viên bên dưới nghe vậy liền nở nụ cười, tiếp đó là ánh đèn flash loang loáng liên hồi.
Một câu đùa vui bâng quơ của Mạc Vũ Sinh đã dễ dàng hóa giải lúng túng thay Kiều Mạt, các phóng viên loáng cái đã chuyển lực chú ý sang những người khác.
Kiều Mạt thở phào nhẹ nhõm, đoạn nhoẻn cười cám ơn Mạc Vũ Sinh, Mạc Vũ Sinh ôn hòa nhìn cậu một cái, trong mắt hàm chứa ý cười.
Dưới sân khấu, Đỗ Thanh Học đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, anh ta không biết tối qua Kiều Mạt xem phim gì, nên chẳng tài nào đoán được phong cách nói năng của cậu. May sao có Mạc Vũ Sinh giải vây, bằng không thiệt chẳng biết Kiều Mạt sẽ thốt ra lời lẽ kinh thiên động địa cỡ nào. Tuy scandal giữa cậu và Kim Trăn đã bị áp chế, nhưng giờ ở đây toàn dân truyền thông, rất nhiều người ngầm biết tỏng về tin tức kia. Vào thời khắc quan trọng nhường này, nếu lại xuất hiện tình huống gì, vai diễn của Kiều Mạt… Chỉ e đến bóng lưng cũng chưa chắc có.
Dù Đỗ Thanh Học nghi ngờ trăm bề về động cơ của Mạc Vũ Sinh, song giờ phút này, anh ta vẫn cảm thấy Mạc Vũ Sinh chính là nam thần trong lòng mình.
Hết thảy kế tiếp đều diễn ra suôn sẻ, sau khi nghi thức cắt băng chấm dứt, Lục Tường và biên kịch chia nhau giới thiệu về một vài điểm sáng trong nội dung và thiết lập nhân vật. Buổi lễ bấm máy kết thúc thuận lợi trong bầu không khí tốt đẹp và sôi nổi.
Mọi người trong hội trường bước vào giai đoạn giao lưu tự do. Lúc này, Đỗ Thanh Học thấy Kim Trăn bước đến bên cạnh Kiều Mạt, ghé tai cậu nói gì đó, mắt Kiều Mạt bỗng chốc sáng rỡ, toàn thân hào hứng sáng láng hẳn lên. Tiếp theo, cậu quay sang dòm Đỗ Thanh Học bên dưới, giơ tay chữ Y với anh ta, miệng thì tạo khẩu hình “Ye!”, đoạn hớn hở đi theo Kim Trăn ra khỏi hội trường.
Đỗ Thanh Học nom vẻ mặt nghiêm nghị của Kim Trăn, chỉ biết chắc mẩm chẳng phải chuyện hay ho, lại nhìn bóng lưng Kiều Mạt, thở dài nói:
“Cậu còn ở đó ra dấu ngớ ngẩn gì chứ, tôi thấy cậu đúng là bị ngờ thiệt rồi… Ye!”
Kim Trăn dẫn Kiều Mạt rời khỏi hội trường, đi vào một phòng nghỉ dành cho khách VIP sát bên. Hai người vào rồi, Kim Trăn liền quay lại khóa cửa.
Trên đường đi, tim Kiều Mạt cứ nhảy nhót loạn xạ, cậu biết Kim Trăn có chuyện muốn nói với mình chắc luôn, chẳng lẽ thế công bằng tin nhắn tặng hoa và taobao có hiệu quả?
Thấy Kim Trăn khóa cửa, cảm xúc nhộn nhạo trong Kiều Mạt càng mãnh liệt, lẽ nào? Đến giai đoạn thứ ba rồi? Cậu quay lại dòm dòm, trong phòng không có giường, nhưng có một sofa dài, ờm, đủ rộng, có thể đẩy ngã…
ba giai đoạn trong yêu đương: là nắm tay, là hôn môi, là xếp hình
Kim Trăn xoay lưng đến sofa ngồi xuống, sau đó tháo cà vạt trên cổ ném sang một bên, ánh mắt Kiều Mạt càng sáng hơn…
Kim Trăn thả lỏng dựa lên sofa, bắt chéo hai chân, đoạn nói với Kiều Mạt: “Kiều Mạt, cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Kiều Mạt cười tươi: “Em không muốn làm gì hết, anh muốn làm gì cũng được.” Nói xong, cậu tới ngồi cạnh Kim Trăn, ngửa đầu nhìn hắn.
Ánh mắt Kim Trăn lạnh băng: “Lần trước tôi đã cảnh cáo cậu rồi, nếu muốn tiếp tục quay phim thì cách tôi xa một chút.”
Kiều Mạt: “Em đóng bộ phim này cũng vì muốn cách anh gần hơn mà.”
Nhìn ánh mắt thẳng thắn của Kiều Mạt, đáy lòng Kim Trăn bỗng nảy sinh chút cáu kỉnh. Mấy hôm trước, hắn đã sai người kiếm toàn bộ tư liệu về Kiều Mạt, xác định giữa Kiều Mạt, Hoa Dung và Tống Tử Dương quả thực từng có quan hệ mờ ám, mà hành động giải vây hộ cậu của Mạc Vũ Sinh trong lễ bấm máy hôm nay cũng chứng minh lời đồn về hai người không hẳn là vô căn cứ.
Giờ phút này, nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của Kiều Mạt, Kim Trăn càng thấy gai mắt. Hắn không nghĩ mình mắc chứng sạch sẽ trên phương diện tình cảm, Kiều Mạt với hắn lại chẳng tính là người quen nữa là. Nhưng không hiểu sao, khi biết Kiều Mạt từng có lịch sử đen tối, trong lòng Kim Trăn cứ thấy khó chịu, hất mãi mà cái cảm giác bị lừa gạt vẫn rề rà chẳng chịu đi, phải chăng nguyên nhân phẫn nộ là vì cho rằng bản thân lại nhìn nhầm người.
Cảm giác khó chịu ấy bị đủ loại hành động mập mờ của Kiều Mạt mấy hôm trước kích thích nên càng lan rộng, Kim Trăn cũng nghẹn cả bụng lửa giận. Hắn cười khẩy, bảo:
“Kiều Mạt, đừng vờ vờ vịt vịt trước mặt tôi, tôi biết hết chuyện trước đây của cậu rồi, tôi không phải Tống Tử Dương nên không có hứng thú với cậu.”
Cái dạng thành ngữ cao thâm như vờ vờ vịt vịt hơi khó nhằn với hoàng tử nhỏ, cậu chớp chớp mắt, không hiểu ý Kim Trăn lắm, chỉ đành ấp úng nói:
“Em có ngồi cái gì bệ đâu, em thật lòng thích anh.”
vờ vờ vịt vịt: nguyên văn là “tinh tinh tác thái (xīngxīngzuòtài)”, em Mạt không hiểu nên tưởng là “tọa thai (zuòtài)”
Trong mắt Kim Trăn nhuốm màu mỉa mai: “Cậu đúng là bác ái.” Đoạn nói tiếp: “Cậu thầm mến Hoa Dung ba năm, vì anh ta mà suýt nữa cả sự nghiệp lẫn mạng sống đều không cần, về sau thông đồng với Tống Tử Dương cũng vì Hoa Dung đúng không? Giờ thì sao? Lại thêm một Mạc Vũ Sinh?”
Ánh mắt Kiều Mạt vẫn sáng ngời, nghe Kim Trăn nói xong thì thở dài bất đắc dĩ, ngẫm nghĩ chốc lát, rồi nghiêm túc nhìn Kim Trăn:
“Kim Kim, ở nhà em đứng hàng thứ chín, người nhà hay gọi em là Tiểu Cửu, xưng hô này chỉ người thân thiết nhất với em mới biết, từ nay anh gọi em là Tiểu Cửu được không?”
Kim Trăn nhìn Kiều Mạt, không rõ lời này của cậu và đề tài ban nãy thì dính dáng gì với nhau, chỉ khẽ cau mày, không đáp.
Kiều Mạt nói tiếp: “Chuyện từng phát sinh trên người Kiều Mạt trước kia em không thay đổi được, nhưng em có thể cam đoan với anh rằng, anh là người duy nhất Tiểu Cửu từng thích, trước đây Tiểu Cửu chưa bao giờ có cảm giác này với bất kỳ ai, về sau cũng sẽ không có ai khác.”
Kiều Mạt đặt tay trước ngực, trịnh trọng nhìn Kim Trăn, trong mắt không hề có ý vui đùa, kiên định mà cố chấp.
Kim Trăn thấy ánh mắt Kiều Mạt như thế, đáy lòng lần nữa gợn sóng lăn tăn một cách không tiền đồ. Hồi lâu sau, hắn cất giọng hơi cứng nhắc:
“Nhưng tôi không thích cậu.”
Kiều Mạt nghiêng đầu, mắt thoáng hiện nghi hoặc: “Tại sao? Diện mạo em không ưa nhìn ư? Hay dáng người không đẹp?”
Kim Trăn nghe vậy, trong mắt lại bốc lên ý lạnh, nói: “Đó là tiêu chuẩn tìm bạn giường, hóa ra cái gọi là thích của cậu chính là thích thế này à? Cậu nói thích tôi là thích kiểu này sao?”
Kiều Mạt buột miệng: “Thích cơ thể của anh.”
Vừa dứt lời, Kiều Mạt liền thấy sắc mặt Kim Trăn càng thêm u ám, hắn lạnh giọng nói:
“Nhưng tôi không thích cơ thể cậu, nên từ nay đừng đến phiền tôi nữa.”
Kiều Mạt nhìn ánh mắt lạnh lùng lại mất tự nhiên của Kim Trăn, liên tưởng đến lời hồi nãy của hắn, thình lình phúc chí tâm linh, bèn hỏi:
“Hổng lẽ anh mắc chứng cuồng xử nam?”
phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng dạ cũng sáng ra
Kim Trăn trợn mắt, kinh ngạc nhìn Kiều Mạt, biểu cảm trên mặt sắp vặn vẹo tới nơi.
Kiều Mạt thấy thế, lập tức cho rằng mình đoán chuẩn rồi, bèn cười bảo Kim Trăn:
“Kim Kim, anh yên tâm, tuy Kiều… Ừm, tuy hồi trước đúng là em có quan hệ mập mờ với Hoa Dung và Tống Tử Dương, nhưng em xin bảo đảm với anh, cơ thể em là xử nam hàng thật giá thật.”
Nói xong, cậu phớt lờ sắc mặt ngày càng đen của Kim Trăn, khẽ liếm môi một cái, ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào mắt Kim Trăn, mặt hơi ửng đỏ, hỏi:
“Anh… Muốn, muốn kiểm tra không?”