Người gọi điện cho Kim Trăn chẳng phải ai khác mà chính là Hoắc Ly, ban ngày Hoắc Ly nhận được điện thoại của Kim Bác Cương, Hoắc Ly luôn luôn kính sợ mà lại muốn lấy lòng người chú này, nên phàm là chuyện ông dặn dò, bất kể thế nào hắn cũng muốn hoàn thành, dù biết tỏng sẽ đắc tội Kim Trăn. Thằng con và ông ba, bên nào là cánh tay bên nào là đùi, Hoắc Ly vẫn hiểu rõ.
Thế nên, tuy trong điện thoại Kim Trăn tuyên bố cương quyết là không muốn gặp lại người kia, hôm sau Hoắc Ly vẫn phái cấp dưới đưa người tới chỗ Kim Trăn, còn dặn những người khác trong đoàn phim phải tiếp đón đàng hoàng —— công ty sắp xếp một trợ lý cho Kim tổng, phụ trách chiếu cố sinh hoạt, cũng như hỗ trợ công tác hàng ngày của cậu ấy, mong mọi người phối hợp.
Lục Tường giương mắt dòm khuôn mặt xanh mét của Kim Trăn, lại nhìn trợ lý đứng trước mặt, trầm tư chốc lát, sau đó bừng tỉnh đại ngộ:
“A, tôi nhớ rồi, cậu là Trúc Ảnh đúng không?”
Thanh niên đối diện mỉm cười gật đầu: “Chào đạo diễn Lục.”
Lục Tường cười nói: “Tính từ lần trước gặp cậu thì đã qua lâu lắm rồi, mấy năm nay cậu đi đâu?”
Trúc Ảnh đáp: “Tôi theo sư phụ lên núi dưỡng thương, sau ở luôn trong núi tĩnh dưỡng, mới xuống núi vài hôm trước.”
Lục Tường gật gật đầu, liếc sang Kim Trăn, do dự một hồi rồi bảo: “Cậu với Kim Trăn cũng nhiều năm không gặp rồi nhỉ?”
Trúc Ảnh gật đầu, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, lần này sư phụ sai tôi đến giúp đỡ nhị thiếu gia, tôi hầu như không hiểu gì về việc quay phim, say này còn phải nhờ đạo diễn Lục chỉ dạy nhiều.”
Lục Tường chưa kịp thốt lời khách sáo, Kim Trăn đã lên tiếng:
“Không hiểu thì tới đây làm gì, chẳng ai giữ ngươi ở đây hết, về nói với Hoắc Ly, ta không cần trợ lý.”
Kim Trăn nói năng chẳng thèm nể nang, Lục Tường bên cạnh nghe mà có chút xấu hổ, sắc mặt Trúc Ảnh quả nhiên sầm xuống, nhưng ngay tiếp theo lại trở về bình thường, điềm tĩnh nói:
“Thật xin lỗi nhị thiếu gia, là sư phụ bảo tôi tới, tôi không thể trở về.”
Ánh mắt lạnh như băng của Kim Trăn quét lên mặt Trúc Ảnh:
“Nhị thiếu gia là cho ngươi gọi sao?”
Trúc Ảnh thoáng dừng lại, rồi cung kính sửa lời: “Kim tổng.”
Trên mặt Kim Trăn hiện lên tia chán ghét, nói: “Ta nói ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi về đi.”
Trúc Ảnh ngẩng đầu, đối diện với mặt Kim Trăn, trầm tĩnh đáp: “Thật xin lỗi Kim tổng, tôi cũng xin thưa là sư phụ bảo tôi tới, lệnh thầy khó trái.”
Kim Trăn khẽ cười khẩy: “Lần này chú hai lại giao cho ngươi nhiệm vụ gì? Ông ta cảm thấy lần trước ngươi bị thương chưa đủ nặng sao? Sớm biết vậy, ba năm trước ta nên trực tiếp đánh chết ngươi mới phải.”
Sắc mặt Trúc Ảnh khẽ biến, đoạn thấp giọng nói: “Thật xin lỗi nhị thiếu gia, năm đó tôi…”
Kim Trăn đứng bật dậy, cắt ngang lời hắn: “Ta nói rồi, nhị thiếu gia không phải cho ngươi gọi, hơn nữa ngươi cũng không có tư cách xin lỗi ta.”
Mặt Trúc Ảnh tái nhợt, song vẫn cố chấp đứng tại chỗ nhìn Kim Trăn, nét mặt ngượng nghịu, trong mắt lại không hề có ý lùi bước.
Lục Tường đứng một bên mà lúng túng không chịu nổi, dù hắn đã sớm đoán được Kim Trăn sẽ không cho Trúc Ảnh sắc mặt hòa nhã, nhưng ai ngờ Kim nhị thiếu lại phán thẳng thừng và không nể tình vậy đâu.
Thân hình Trúc Ảnh thon gầy, nhã nhặn thanh tú, cuộc sống tu luyện trong núi hàng năm phủ thêm khí chất thanh tân mà siêu nhiên thoát tục lên người hắn, lúc này hắn đứng tại chỗ nhìn Kim Trăn, ánh mắt toát ra tia sáng phức tạp bao hàm áy náy và mong mỏi.
Lục Tường nhìn mà bực bội, thế này cứ hệt như hắn với Kim Trăn đang ức hiếp người ta ấy. Hắn ngần ngừ giây lát, trong bụng thầm mắng Hoắc Ly bỉ ổi dám rước phiền phức cho mình, rồi thử mở miệng hoà giải:
“À nè, Kim Trăn, nếu người đã đến rồi, trước hết cứ cho Trúc Ảnh ở lại đi, khách sạn hết phòng thì ở ghép với người khác cũng được mà, dù sao thêm một cậu ta cũng chả ảnh hưởng gì.”
Kim Trăn cất giọng lạnh lùng: “Anh thích thì mời vào phòng anh ấy, không liên quan đến tôi.”
Giờ này hãy còn sớm, một lúc nữa mới đến thời gian quay phim, Lục Tường và Kim Trăn bị trợ lý của Hoắc Ly gọi điện đánh thức từ sáng sớm, hiện đại bộ phận diễn viên vẫn đang ăn sáng, trong trường quay ngoài ba người họ thì chỉ còn hai ba nhân viên đang chuẩn bị đạo cụ.
Lục Tường nghe Kim Trăn nói xong, lập tức khổ không thể tả, tuy hắn thích đàn ông thật, song không phải nhìn ai cũng động dục được không. Tuy Trúc Ảnh trước mắt trông khá đẹp, nhưng Lục Tường cũng nghe phong thanh chuyện ba năm trước, biết thanh niên thanh tú này chẳng hề đơn giản như vẻ ngoài, hắn không muốn dây vào rắc rối. Vì vậy, hắn lập tức quay lưng đi, quát một nhân viên đang bê giá treo quần áo gần đó:
“Ê? Anh kia, đang làm gì thế?”
Nhân viên công tác đằng xa liền dừng tay, nhìn đạo diễn Lục sải bước chạy về phía mình, ngơ ngác nghĩ xem mình làm sai cái gì.
Chỉ thấy Lục Tường chạy ba bước thành hai bước đến gần nhân viên công tác, túm phắt lấy giá treo quần áo, nói:
“Tôi bê phụ với!”
Nhân viên công tác nhòm cái giá chỉ có vài ba bộ đồ lèo tèo, cảm thấy được ưu ái mà hãi, đang muốn từ chối khéo thì đón nhận ánh mắt cảnh cáo hung ác của đạo diễn, chỉ đành nuốt lại lời định nói.
Hai tên đực rựa cao mét tám có dư cùng nâng một giá treo quần áo cao chừng mét rưỡi phóng như bay ra ngoài.
Xưa có độn thổ, nay có niệu độn, đạo diễn Lục diễn am hiểu sâu sắc đạo lý ấy, hiểu rồi thì còn biết cách tân thành —— giá độn nữa cơ.
niệu độn: ý là mượn cớ đi toilet để trốn tránh trách nhiệm (như trốn trả tiền chẳng hạn), còn “giá độn” là bỏ trốn cùng cái giá =))
Nhất thời, trong trường quay rộng lớn chỉ còn hai người Kim Trăn và Trúc Ảnh.
Trúc Ảnh nhìn mặt Kim Trăn, trong mắt hiện vẻ phức tạp, nói khẽ:
“Nhị thiếu gia…”
Vừa dứt lời, Trúc Ảnh đã thấy ý lạnh trong mắt Kim Trăn, hắn nhíu mày, cất giọng như đã hạ quyết tâm: “Bất luận anh nghĩ thế nào, trong lòng tôi anh vĩnh viễn là nhị thiếu gia của tôi.” Giọng nói nhỏ nhẹ hàm chứa vô vàn thâm tình.
Tiếp theo, hắn không để ý sắc mặt Kim Trăn, tiếp tục bảo: “Sư phụ nói nhân gian sắp xuất hiện dị tượng liên tiếp, sợ anh gặp nguy hiểm nên sai tôi đi theo bảo vệ anh, tôi nghe dì Hoắc nói thân thể anh lại không thoải mái sau khi về nước. Cho nên, chẳng cần biết anh không muốn gặp lại tôi cỡ nào, tôi cũng không thể đi.”
Tức giận trên mặt Kim Trăn dần tiêu tán, thay bằng vẻ lạnh lùng, hắn lẳng lặng nhìn Trúc Ảnh giây lát, mở miệng bảo: “Ta rất kinh ngạc, ngươi vậy mà còn dám xuất hiện trước mặt ta, lại còn nói được lời như vậy. Trúc Ảnh, những lời ta muốn nói đã nói xong từ ba năm trước rồi. Hơn nữa, ta cảm thấy không có ngươi bên cạnh, ta sẽ càng an toàn hơn.”
Nghe ra hàm ý mỉa mai trong lời Kim Trăn, Trúc Ảnh trắng bệch cả mặt, trong mắt toát ra cảm xúc gần như đau lòng:
“Nhị thiếu gia, tôi…”
“Kim Kim!”
Trúc Ảnh chưa nói hết câu đã bị một tiếng hô từ xa cắt ngang.
Kiều Mạt xách một túi bánh bao đậu đỏ và hai gói sữa đậu nành phóng vút tới từ đằng xa, tia nắng ban mai rắc lên khuôn mặt tươi cười của Kiều Mạt, phủ một tầng ánh vàng rực rỡ lên toàn thân cậu.
Nhìn bóng dáng ngập tràn sức sống đạp nắng chạy đến chỗ mình, u ám trong lòng Kim Trăn như được ánh dương xua tan, hắn chậm rãi thả lỏng, ánh mắt nhìn Kiều Mạt cũng trở nên ấm áp.
“Cho anh nè, Ô Mãn nói bánh bao đậu đỏ tiệm này ngon lắm nên dậy sớm xếp hàng mua về đó, Kim Kim, anh mau ăn nhân lúc còn nóng đi.”
Kiều Mạt cười tủm tỉm kéo cái ghế qua ngồi cạnh Kim Trăn, đưa đồ tới tay Kim Trăn như dâng của báu, sau đó chống hai tay lên ghế, hưng phấn dựng thẳng người, nhìn Kim Trăn với cõi lòng dạt dào chờ mong.
Kim Trăn nhìn bộ dạng của cậu, cực kỳ giống chó con đang đợi chủ cho ăn, không khỏi cong khóe môi, hỏi:
“Em ăn chưa?”
Kiều Mạt nghe vậy, lập tức lắc đầu tủi thân: “Biên kịch Hạ nói dạo này em ăn nhiều đồ ngọt quá, ăn nữa Thanh Vu sẽ biến thành ếch, bắt em phải ăn kiêng…”
Kiều Mạt chưa dứt lời đã thấy trong miệng ngọt lịm, Kim Trăn bẻ một nửa cái bánh bao nhét vào miệng mình, nửa kia nhét vào miệng Kiều Mạt.
Kiều Mạt thoáng ngơ ra, sau đó hớn hở ra mặt, mở quai hàm bắt đầu nhai…
Ô Mãn nói đúng lắm, bánh bao đậu đỏ tiệm này ngon quá xá, sắp chết chìm vì ngọt rồi.
Thế là hai người ngồi đối diện nhau, giải quyết sạch láng sáu cái bánh bao đậu đỏ, bấy giờ Kiều Mạt mới phát hiện còn một người đứng kế bên. Cậu ngẩng đầu ngó Trúc Ảnh, đối phương cũng đang đánh giá cậu.
Phản ứng đầu tiên của Kiều Mạt là cảm thấy hơi xấu hổ, cậu khó xử rút túi khỏi tay Kim Trăn rồi quơ quơ trước mặt Trúc Ảnh, “Hết rồi, ngại ghê, hồi nãy không thấy anh.”
Trúc Ảnh: …
Thấy vẻ mặt Trúc Ảnh hơi khác thường, Kiều Mạt quay sang hỏi Kim Trăn:
“Kim Kim, anh này là ai? Diễn viên mới tới à?”
Kim Trăn nghe vậy, sắc mặt lại trầm xuống, không nói gì.
Trúc Ảnh tự trả lời:
“Chào cậu, tôi là trợ lý của Kim tổng, cậu có thể gọi tôi là Tiểu Trúc.”
“Trợ lý?” Kiều Mạt sửng sốt, nháy mắt nhớ tới câu nói bỏ lửng của Đỗ Thanh Học “Có việc trợ lý làm, không có việc…”
Rồi lại nghĩ đến việc Kim Trăn cố ý thuê thêm phòng cho Ô Mãn dọn ra ở, vì vậy hoàng tử nhỏ luôn luôn chậm tiêu đột nhiên phúc chí tâm linh, trợ lý ngoại trừ làm mấy việc lặt vặt, hình như còn làm gì khác nữa…
phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra
Do vậy, trong đầu hoàng tử nhỏ vang lên tiếng chuông cảnh báo mãnh liệt, cậu ngẩng phắt đầu lên, nhìn thẳng vào Trúc Ảnh.
Mặt như khay bạc, mắt tựa hoa đào, da trắng chân dài, chân mày lả lướt, ánh mắt nhìn Kim Trăn cũng lấp lánh tia sáng hường phấn sặc mùi khả nghi —– điển hình của dụ trai là đây.
Hoàng tử nhỏ nháy mắt xù lông, nếu giờ này cậu đang ở hình rồng, hai người xung quanh nhất định sẽ thấy vảy của cậu dựng thẳng đơ hết cho coi.
Kiều Mạt đứng lên chắn phía trước Kim Trăn, sống lưng thẳng tắp, đối mặt với Trúc Ảnh, nụ cười trên mặt biến mất, trong mắt đong đầy đề phòng, bày ra tư thế chặn địch.
Trúc Ảnh ra chiều trầm tĩnh, hiển nhiên không còn nhẫn nại và ôn hòa như khi đối diện với Kim Trăn nữa, hắn nhìn chằm chằm Kiều Mạt, hỏi:
“Cậu là ai?”
Kiều Mạt ưỡn ngực, cằm khẽ hất lên, trưng ra khuôn mặt tà mị cuồng quyến, đáp:
“Tôi là người đàn ông của anh ấy!”