Xe chạy đến một giao lộ, hai bên đường nhỏ là rừng trúc, đường rộng chưa đầy một mét, Đầu Trọc dừng xe lại, nói với Kiều Mạt và Ô Mãn:
“Chỉ có thể chạy tới đây thôi, tiếp theo xe không vào được.”
Ba người xuống xe, Ô Mãn vẫn còn ngái ngủ lơ tơ mơ, mở mắt ngó quanh quất bốn phía, nhất thời hơi hoảng hốt, không biết mình đang ở đâu.
Kiều Mạt thấy con đường nhỏ quanh co trong rừng trúc trải dài về phía trước, tiếp nối cuối đường là một bậc thang đá dẫn thẳng lên trên, giữa sườn núi mơ hồ thấy được tường miếu nâu nâu.
Lúc này, trời đã gần tối hẳn, gió nhẹ thổi qua rừng trúc tạo thành âm thanh xào xạc, không khí tràn ngập hương vị hỗn độn, Kiều Mạt nhìn nhìn rừng cây trước mặt đầy cảnh giác, trong mắt thoáng hiện vẻ quái lạ.
Đầu Trọc vỗ vỗ vai Ô Mãn: “Đi thôi, sơn miếu nằm ngay phía trên đó, chúng ta lên thôi.”
Hiện giờ Ô Mãn cũng đã tỉnh táo phần nào, nhìn rừng trúc tối tăm âm u, trong lòng cũng nảy sinh vài phần cảnh giác, bèn liếc mắt dòm Kiều Mạt.
Kiều Mạt suy tư giây lát, nói: “Đi thôi, hồi nữa trời tối đen, đường núi không dễ đi đâu.”
Kế đó, hai người theo Đầu Trọc đi sâu vào rừng trúc, Đầu Trọc vừa đi vừa đảm đương vai trò hướng dẫn viên du lịch giới thiệu về ngọn núi này:
“Núi này tên là Cửu Phong, đây là mỏm núi thấp nhất của Cửu Phong, đường cũng dễ đi nhất nên người ta mới xây sơn miếu ở đây. Vốn dĩ chính quyền Đông Thành định quy hoạch chỗ này thành điểm du lịch, nương theo danh tiếng của phim trường để khai phá hàng loạt. Nhưng phải cái xa xôi quá, giao thông bất tiện, thành ra làm được một nửa thì gác lại, nhang đèn trong miếu cũng không nghi ngút lắm, cơ mà không khí và phong cảnh được lắm. Biên kịch Hạ nói kịch bản tiếp theo sẽ lấy cảnh ở đây.”
Kiều Mạt nghe Đầu Trọc giới thiệu, đi sau hắn mười bậc, Ô Mãn thì thỉnh thoảng góp lời mấy câu. Ba người chả mấy chốc đã đi được nửa lộ trình, Kiều Mạt phát hiện thềm đá dưới chân rất dốc, mình đi một mạch tới đây cũng bắt đầu thở nặng nhọc, Ô Mãn đằng trước rõ ràng cũng hơi thở hổn hển. So ra, Đầu Trọc nặng ký lại bước đi như bay, đồng thời còn không ngừng nói chuyện, âm tiết không hề rung.
Kiều Mạt nhìn xuống chân Đầu Trọc, phát hiện cơ bắp trên cẳng chân hắn hơi hơi run rẩy, rõ ràng cơ thể đã có chút quá sức chịu đựng, nhưng nét mặt lại chẳng hề ra chiều mỏi mệt.
Giờ phút này, Kiều Mạt đã có thể khẳng định Đầu Trọc không còn là Đầu Trọc trước kia nữa, hoặc nói là không hoàn toàn. Ô Mãn tựa hồ cũng chú ý thấy điều này, ánh mắt nhìn Đầu Trọc cũng mang theo nghi hoặc.
Ba người đi đi một hồi, đột nhiên một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, bước chân của Kiều Mạt không khỏi tạm dừng, cậu cảm nhận được trong không khí dần nổi lên sát khí, bên trong xen lẫn khí tức ma vật nồng nặc.
Trong rừng cây loáng thoáng truyền đến tiếng “xì xào…”, kèm theo âm thanh sàn sạt của lá trúc, khiến người ta nghe mà xương sống phát lạnh.
Ô Mãn ngoái lại nhìn Kiều Mạt, ánh mắt tỏ vẻ trưng cầu ý kiến, Kiều Mạt không nói gì, vẻ mặt thận trọng hơn nhiều, tiếp tục theo Đầu Trọc đi lên, Ô Mãn thì thoáng ra chiều âu lo.
Giọng của Đầu Trọc cũng nhỏ dần, cuối cùng triệt để im lặng, chỉ thấy sắc mặt hắn ửng đỏ, mồ hôi to như hột đậu rơi xuống liên hồi từ thái dương, ngực phập phồng không ngừng, bắp chân run rẩy càng dữ dội, song mặc dù thế, hắn vẫn bước thật nhanh lên trước như thể bị thứ gì thao túng.
Mười mấy phút sau, ba người rốt cuộc tới cổng sơn miếu, Kiều Mạt đứng trước cổng nhìn sơn miếu kia, chỉ thấy hai cánh cửa gỗ màu nâu đỏ bạc màu đã cũ nát, mái ngói cũng không nguyên vẹn, phóng mắt nhìn vào thì thấy trong miếu tối hù, chẳng có lấy một ánh lửa, không khí dường như bị sương mù dày đặc bao phủ, náu mình trong bóng tối, khiến người ta không thấy rõ tình huống trong miếu.
Cái gì mà nhang đèn không nghi ngút, rành rành là ngôi miếu bỏ hoang đổ nát chẳng có ma nào.
Ô Mãn thấy thế bèn cười gượng, mở miệng hỏi Đầu Trọc: “Anh Lưu, trong này có tuyệt thế mỹ nhân á? Anh ghẹo tôi chứ gì? Tối thui thùi lùi thế này mà, anh gặp ma đúng không?”
Trên mặt Đầu Trọc thoáng hiện ý cười, đáp: “Dù là ma cũng phải cỡ Nhiếp Tiểu Thiến.”
Ô Mãn cười nói: “Anh Lưu, anh muốn làm Ninh Thái Thần, tôi lại không bản lĩnh bằng Yến Xích Hà đâu, tôi nghĩ hay hôm nay xuống thôi, sáng mai hẵng lên.”
Nhiếp Tiểu Thiến, Ninh Thái Thần, Yến Xích Hà: các nhân vật trong phim Thiến nữ u hồn. Nhân vật chính là Ninh Thái Thần là một anh chàng tốt bụng, chuyên đi khắp nơi thu thuế các cửa tiệm. Một lần làm việc, hoàn cảnh đưa đẩy anh phải tới trọ qua đêm ở Lan Nhược Tự – ngôi chùa nổi tiếng với dân trong vùng vì đã có nhiều người mất mạng bởi ma quỷ tại đó. Ninh Thái Thần đến đây và gặp một cô gái trạc tuổi -, trông loáng thoáng có vẻ xinh xắn, ban ngày lại càng thấy đẹp tên Nhiếp Tiểu Thiến – thực chất là một hồn ma chưa thể siêu thoát. Trải qua nhiều chuyện, họ nảy sinh tình cảm với nhau. Sau khi biết Tiểu Thiến là ma, cùng với sự giúp đỡ của vị pháp sư tài ba Yến Xích Hà, Ninh Thái Thần tìm cách giúp Nhiếp Tiểu Thiến được siêu thoát
Kiều Mạt nghe vậy thì chớp chớp mắt, hỏi: “Ninh Thái Thần? Trong phim nào thế? Là cái người hái lá sen với Hà Tiên Cô hở?”
Khóe miệng Ô Mãn giật giật: “Đó là Lam Thái Hòa.”
Hà Tiên Cô, Lam Thái Hòa: hai trong tám vị tiên của thần thoại TQ, bao gồm Hà Tiên Cô, Tào Quốc Cửu, Lam Thái Hòa, Trương Quả Lão, Hán Chung Ly, Lý Thiết Quải, Lữ Động Tân và Hàn Tương Tử. Hà Tiên Cô là tiên nữ duy nhất trong bát tiên, Lam Thái Hòa thì không rõ nam nữ
Ô Mãn nghĩ bụng: Giờ là lúc điện hạ ngài nên chú ý cái này sao? Phim truyền hình thì về nhà coi vẫn kịp mà, Đầu Trọc này rõ ràng có vấn đề, nếu còn không hành động thì chúng ta thành phim truyền hình luôn đó.
Nghe thế, Kiều Mạt lặng im một chốc, đoạn nói với Đầu Trọc: “Anh Lưu, bên trong là người hay ma, gọi ra xem thử nào.”
Đầu Trọc cười bảo: “Ma ở đâu ra, ba thằng đàn ông thì sợ gì ma với quỷ, đi, vào thôi.”
Dứt lời, Đầu Trọc cất bước đi về hướng cổng miếu.
Mới đi hai bước, Kiều Mạt đã vươn tay kéo tay Đầu Trọc lại, nói:
“Anh Lưu, tôi thấy chúng ta vẫn không nên vào đâu, cổng miếu này trông hơi kỳ kỳ, chỉ e có vào không có ra.”
“Kiều Mạt, té ra cậu nhát gan dữ vậy, có anh Lưu ở đây thì sợ cái gì, đi thôi.” Đầu Trọc trở tay túm chặt tay Kiều Mạt, lôi cậu vào trong.
Kiều Mạt bị hắn kéo đi mấy bước, khẽ thở dài, đứng lại, trầm giọng nói:
“Anh Lưu, xin lỗi.”
Nói đoạn, đưa tay gõ nhẹ cái gáy láng o của Đầu Trọc, Đầu Trọc hét lên rồi ngã gục.
Ô Mãn thấy thế, thở phào, đang muốn tiến lên thì thấy Kiều Mạt phất tay với mình, sắc mặt nghiêm trọng. Tiếp theo, Kiều Mạt xoay người về hướng rừng trúc cách đó không xa, cao giọng quát:
“Ma vật phương nào, còn không mau hiện thân.”
Chỉ thấy trong rừng trúc vang lên tiếng sàn sạt, lá trúc như bị ma sát cực mạnh, phát ra từng đợt âm thanh sắc bén. Sau đó, một bóng đen rộng hơn một mét bay ra từ trong rừng, xoay một vòng trên tầng trời thấp, đoạn thu cánh, đáp lên cánh cổng gỗ.
Ô Mãn tập trung nhìn, một con cú mèo cao nửa mét, toàn thân đen nhánh, giống hệt một pho tượng cao ngạo đang lẳng lặng đứng yên, đôi mắt vàng kim có vẻ đặc biệt tàn bạo trong bóng đêm.
Nhìn tình cảnh trước mắt, cõi lòng Ô Mãn khẽ chấn động, cùng là ma vật, khí thế vẫn khác biệt xa lắc, tuy con đại bàng hai đầu lần trước nom có vẻ hung tàn, nhưng sức chiến đấu dự là chẳng bằng con vật cao lãnh này đâu.
Con cú mèo lạnh lùng lia mắt qua Ô Mãn, dừng trên mặt Kiều Mạt.
Kiều Mạt điềm nhiên như không, hỏi: “Đào Di đâu?”
Con cú mèo nghe xong, trầm mặc một giây, đoạn dang cánh bay xuống, vừa hạ xuống đất liền hóa thành một thiếu nữ, đứng đối diện Kiều Mạt.
Bấy giờ Ô Mãn chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, rốt cuộc hiểu mỹ nhân trong miệng Đầu Trọc nghĩa là gì, thiếu nữ diện trường bào lông chim màu đen, tóc đen thẳng dài đến eo, trên trán là hàng tóc mái dài ngang lông mày, đôi mắt to chiếm cứ một phần ba khuôn mặt, mũi cao, môi anh đào, da trắng hiếm thấy. Tuy áo choàng rộng thùng thình, song Ô Mãn vẫn loáng thoáng nhận ra thân hình lồi lõm đầy đặn bên dưới. Dưới ánh trăng, thiếu nữ khẽ quay đầu, ánh mắt trầm tĩnh lạnh nhạt tới độ gần như đờ đẫn, cứ thế lẳng lặng nhìn đằng trước.
Ô Mãn chợt cảm thấy, dung mạo cô nàng trước mặt thoạt nhìn cực kỳ giống —— búp bê bơm hơi phiên bản người thật.
Còn sở hữu đôi mắt tuyệt đẹp màu vàng…
Bạn đang �
Thiếu nữ không nói tiếng nào, chỉ lặng thinh nhìn Kiều Mạt chăm chú.
Giờ đây Kiều Mạt đã biết ma vật này và con đại bàng hai đầu gặp lần trước hoàn toàn không cùng đẳng cấp, trước đó cậu thấy Đầu Trọc bị khống chế thần trí, cho rằng thôn nữ xinh đẹp trong miệng hắn cũng là người phàm bị ma vật thao túng, song ngờ đâu là hình người do ma vật biến thành. Điều này chứng tỏ tu vi pháp lực của nó đã đạt tới giai đoạn ma vật cấp cao.
Hoàng tử nhỏ thầm than không ổn, nếu chân khí trong cơ thể mình tràn đầy, gọi ra Long Ngâm thì có thể liều mạng với con cú mèo nữ này, nhưng mình lúc này thận hư nghiêm trọng…
Túng dục quá độ là không được nha!
Ý nghĩ lướt qua như bay trong đầu Kiều Mạt, dùng lực hay dùng trí? Đương lúc cậu suy ngẫm đối sách, cô nàng kia chợt vươn tay, loáng cái nắm chắc một chỗ trên cánh tay Kiều Mạt.
Kiều Mạt thất kinh, lập tức giống như khinh khí cầu xì hơi, sắc mặt sầm xuống, cú mèo nữ nắm đúng nơi Kiều Mạt nhổ vảy. Vảy mọc rất chậm, đối với Kiều Mạt hình người, tuy bề ngoài nom có vẻ đã khép lại, nhưng thực chất cũng là một mạch môn trên hình rồng của hoàng tử nhỏ, ngón tay thiếu nữ khóa chặt cánh tay Kiều Mạt, đầu ngón tay đặt lên vết thương.
Kiều Mạt biết, nếu hiện tại đối phương phát lực, khởi xướng công kích từ nơi này vào cơ thể mình, kinh mạch toàn thân cũng có khả năng bị tổn thương. Hoàng tử nhỏ thở dài, thầm trách bản thân sơ suất khinh địch, cũng thật không ngờ ma vật cấp cao lại liếc mắt đã nhìn thấu mạch môn của cậu. Kiều Mạt ngẩng đầu nhìn kẻ đối diện, thiếu nữ đã nhìn cậu chằm chằm từ nãy tới giờ.
Lát sau, chợt thấy trong tròng mắt trống rỗng tựa hồ có tia nghi hoặc, cô nàng kéo Kiều Mạt lại gần mình, cúi đầu hửi hửi cổ cậu, nỗi nghi hoặc trong mắt càng dày hơn, vẻ mặt hơi mờ mịt.
Lúc này, Ô Mãn đứng sau Kiều Mạt liền vươn tay, một mũi tên khí màu vàng đất bay ra từ lòng bàn tay hắn, tức khắc đâm về phía mặt thiếu nữ, thân mình thiếu nữ vẫn chẳng nhúc nhích, khẽ quay qua nhìn Ô Mãn, một lá chắn cấm chế thoáng hiện trong tầm mắt cô nàng, hoàn toàn chặn đứng mũi tên khí của Ô Mãn giữa không trung, thiếu nữ nhìn mũi tên nọ, chớp chớp mắt.
Mũi tên khí cũng tan theo, hóa thành luồng khói nhẹ biến mất giữa trời.
Đoạn, thiếu nữ nhìn sang Ô Mãn, chỉ thấy Ô Mãn trong màn đêm đã biến mất tăm mất tích, ánh mắt thiếu nữ dời xuống, dừng trên mặt đất.
Chú rùa kim tiền lớn cỡ bàn tay hoảng hốt, đầu đuôi tứ chi rụt tất vào mai…
Thiếu nữ: …
Kiều Mạt: …
Thiếu nữ thoáng khựng lại, lần nữa chuyển lực chú ý lên người Kiều Mạt, cô thò cái tay còn lại ra nhéo nhéo má cậu.
Kiều Mạt: …
Lại rờ rờ ngực Kiều Mạt.
Kiều Mạt: …
Khi bàn tay thiếu nữ dịch xuống mông Kiều Mạt, đang định tiếp tục sờ soạng, hoàng tử nhỏ rốt cuộc nổi cáu:
“Ê, ngươi sờ chỗ nào đó?”
Thiếu nữ nghe vậy liền rút tay về, ánh mắt dòm Kiều Mạt đậm vẻ khó hiểu, mở miệng thốt câu tiếng người đầu tiên, giọng nói lạnh lẽo mà cứng nhắc:
“Ngươi, là, cái gì?”
Kiều Mạt há hốc mồm, toan tiết lộ danh hiệu hoàng tử Long cung sáng lòe lòe của mình, rồi lại do dự, cúi xuống nhìn mạch môn bị khống chế, không khỏi trào dâng niềm sầu bi.
Mặt mũi Long cung thiệt sự bị mình quẳng sạch bách rồi.