Ô Mãn biến về hình người lần hai đã là chuyện ba ngày sau. Chú rùa kim tiền mặc quần áo tử tế, ra chiều xấu hổ mà nói với Kiều Mạt rằng:
“Điện hạ, tu vi của thuộc hạ thực sự có hạn.”
Kiều Mạt phất áo tay, bảo: “Không sao.”
Sau đó cầm ra một tờ giấy đưa cho Ô Mãn: “Ngươi xem mấy việc trong này rồi tranh thủ làm đi.”
Ô Mãn cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên giấy viết mấy dòng:
. Tìm một nhà hàng dựa theo khẩu vị của đầu bếp Long cung.
. Lắp một bồn tắm lớn trong phòng tắm.
. Đặt một bể cá bự trong phòng khách.
. Vứt hết mớ quần bó trong tủ đi, thay bằng mấy cái rộng rộng.
. Đi tìm Kim Trăn, dẫn anh ta lại đây song tu với ta. ★★★
Bốn điều đầu tiên đều bình thường, lúc đọc tới điều thứ năm, lông mày Ô Mãn bất giác giật một cái, nhìn đến ba ký hiệu đánh dấu trọng điểm thì sắc mặt càng cứng đờ. Hắn trầm mặc giây lát, rụt rè hỏi:
“Điện hạ, Kim Trăn là?”
“Một người đàn ông gặp ở Kim Điện hôm bữa, Ô Mãn, ngươi biết không? Anh ta vậy mà là kim mộc song hành cách đó.” Nói đến đây, ánh mắt Kiều Mạt lấp lánh hưng phấn. “Anh ta vậy mà có hai nội đan thành hình lận, trần gian vậy mà có người tư chất xịn đến thế.”
Xài liền ba cái “vậy mà”, vốn từ hình dung của hoàng tử nhỏ quá mức nghèo nàn, chỉ biết dùng biện pháp tu từ đơn giản để diễn tả vui sướng trong lòng.
Ô Mãn hỏi tiếp: “Người này là đệ tử của môn phái nào dưới trần gian?”
Kiều Mạt lắc đầu: “Kinh mạch trong cơ thể anh ta chưa thông, chắc chưa học thuật tu luyện công pháp bao giờ đâu.”
Ô Mãn gật đầu, lại nói: “Ý điện hạ là muốn thuộc hạ cưỡng chế bắt anh ta về đây hay là?”
Kiều Mạt thoáng trợn mắt ngạc nhiên, ra chiều khó hiểu: “Vì sao phải cưỡng chế? Song tu là chuyện có lợi cho cả đôi bên, anh ta không muốn ư?”
Ô Mãn khẽ ho, giải thích: “Điện hạ, nếu anh ta là người tu luyện thì chắc sẽ đồng ý, cònnếu chưa bao giờ tiếp xúc với công pháp tu luyện, chỉ e sẽ không đồng ý đâu.”
“Tại sao?” Kiều Mạt tròn mắt nhìn Ô Mãn.
“Ừm, vụ này…” Nhìn đôi mắt đen trắng rõ ràng của Kiều Mạt, Ô Mãn có chút lúng túng, ngẫm nghĩ rồi giải thích:
“Điện hạ, trong mắt người phàm, thuật song tu của tiên gia là chuyện chỉ xảy ra giữa hai người cực kỳ thân mật, thường chỉ những đôi tình nhân tâm ý tương thông, tình đầu ý hợp mới làm, hơn nữa đa phần đều là khác phái. Theo như ngài nói, Kim Trăn là một người đàn ông, cộng thêm mới gặp ngài lần đầu, có lẽ anh ta không chấp nhận yêu cầu của ngài đâu.”
Kiều Mạt nghe vậy thì trầm tư, bảo: “Vậy nếu bắt anh ta tới đây…”
Ô Mãn: “Với tu vi của thuộc hạ thì chỉ có thể đánh ngất xỉu rồi mang về thôi.”
Kiều Mạt nhớ tới hình ảnh song tu xem tại Long cung, hai người trong phim đều tỉnh táo, có vài động tác không thể hoàn thành một mình, coi mòi biện pháp này không ổn lắm.
Kiều Mạt nghĩ một hồi, nói với Ô Mãn: “Thôi thì làm anh ta trở thành người yêu của ta đi, vậy chắc anh ta đồng ý rồi nhỉ.”
Nghe ngữ khí vui tươi hớn hở của Kiều Mạt, cõi lòng Ô Mãn tràn ngập thê lương: Điện hạ ơi là điện hạ, nhiệm vụ này của ngài còn không đáng tin hơn cả đánh ngất xỉu rồi mang về nữa…
“Điện hạ, nghĩa là ngài muốn yêu đương với anh ta à?” Lời phun tào chỉ có thể chôn giấu dưới đáy lòng, lời thốt ra vẫn bình tĩnh như cũ.
“Yêu đương?” Lần đầu tiên hoàng tử nhỏ nghe thấy cụm từ mới mẻ này, song kết hợp nguyên câu văn và nghĩa trên mặt chữ, cậu đại để hiểu được hàm nghĩa. Lý giải trong đầu cậu giờ phút này chính là: yêu đương giống như nhiệm vụ đầu trong trò chơi, chỉ cần hoàn thành là có thể mở nhiệm vụ song tu tiếp theo, giải khóa đủ loại tư thế, công lược các kiểu play.
Nhận thức được điều ấy, hai mắt Kiều Mạt tức khắc tỏa sáng, gật đầu bảo Ô Mãn:
“Ừ, đúng vậy, Ô Mãn, ngươi mau dạy ta cách yêu đương đi.”
Ô Mãn khẽ ngẩng đầu ngó ra ngoài cửa sổ, trên không trung hiện ra năm chữ: Chuyện gì đây hở giời…
Một tuần sau đó, Ô Mãn tất bật lo liệu mấy việc đầu tiên trên tờ giấy của hoàng tử nhỏ, trong vòng h sẽ có người mang bồn tắm lớn và bể cá tới lắp đặt, quần áo thì càng đơn giản, thậm chí taobao vạn năng còn biến ra hẳn một bộ long bào tơ tằm cho Kiều Mạt. Duy chỉ có thức ăn là hơi xương, Ô Mãn dựa theo khẩu vị của hoàng tử nhỏ mà lần lượt tìm đến hết nhà hàng này tới nhà khác được quần chúng đề cử, sau một tuần, cuối cùng cũng mò được một nơi vừa lòng. Tuy rằng vẫn chưa đủ hoàn hảo, nhưng rốt cuộc cũng no bụng.
Mà trong một tuần ấy, Kiều Mạt chỉ làm mỗi một việc, đó là ngồi trên salon xem TV.
Đúng vậy, xem TV, Ô Mãn mở gói phim truyền hình full cho Kiều Mạt, chọn mục “tình cảm thiên địa” để Kiều Mạt lần lượt xem từng bộ trong đó.
Kiều Mạt rất nghe lời, nghiêm túc học hỏi đủ kỹ xảo yêu đương trong phim, gặp chỗ không hiểu còn khiêm tốn, thành thật thỉnh giáo thầy Ô.
“Ô Mãn, tại sao phần một A Tứ đang yêu đương với Sơn Thái, sang phần hai lại đến với Tuyết Cao?”
“Vì A Tứ mất trí nhớ, quên mất chuyện ngày trước.”
phim Sao Băng của Đài Loan, tên đúng phải là Đạo Minh Tự, Sam Thái với Diệp Sa (xuất hiện trong phần )
“Ô Mãn, tại sao bang chủ yêu Tiểu Chu mà vẫn giết chết cổ?”
“Bởi bang chủ là người chứ không phải thần, không nhìn thấu mặt nạ dịch dung trên mặt Tiểu Chu.”
phim Thiên Long Bát Bộ
“Ô Mãn, sao tập nào cô này cũng khóc sướt mướt thế?”
“Tại dì Quỳnh tối ngày bảo Mã giáo chủ gầm thét với cổ.”
dì Quỳnh: Quỳnh Dao; Mã giáo chủ: Mã Cảnh Đào -> phim nào đó của bà tổ máu chó Quỳnh Dao
“Sao phi tử của ông vua này sinh non suốt thế? Mẫu hậu đẻ chín anh em bọn ta thuận lợi lắm nha.”
“Người phàm sao có thể so sánh với chất lượng long tinh của Long vương bệ hạ, quan trọng hơn hết là Long cung chỉ có một Hoàng hậu thôi.” �
“Sao ai cũng mắng Hứa Tam Thiếu ngốc vậy, rõ ràng anh ta có thể thuộc làu trọn bộ tài liệu xe tăng ngon ơ nha.”
“Bởi vì… Có đúng là điện hạ đang xem thể loại phim tình cảm không vậy?”
“Ơ? Rốt cuộc Cường đầu trọc thích Gấu Anh hay Gấu Em?”
“…”
Ô Mãn yên lặng gọi điện phàn nàn công ty dịch vụ truyền hình: “Mẹ kiếp, trong phim tình cảm tự dưng lòi đâu cái Binh lính đột cơ thì cũng thôi đi, ít nhất coi như tình cảm thuần khiết, nhét thêm Gấu qua lại làm quái gì? P nhân thú hả!!!”
Hứa Tam Thiếu: nhân vật Hứa Tam Đa trong “Binh lính đột kích”, tác giả xào thành “đột cơ” (cơ trong cơ hữu, hay còn gọi là bạn gay), phim này nói về chiến tranh và không có tình yêu nam nữ
Một tuần sau, Kiều Mạt rốt cuộc có chút nhận thức nông cạn về yêu đương, nhưng vì nội dung trong mục tình cảm thiên địa quá mức hỗn tạp, hoàng tử nhỏ cảm thấy nắm không rõ trọng điểm lắm, nên sai Ô Mãn đi sửa soạn một bộ công lược tình yêu.
Ô Mãn mở đủ loại công cụ tìm kiếm + từ khóa yêu đương, sau khi tra cứu đến nội thương, chợt cảm thấy những ngày biến thành rùa nhỏ hạnh phúc xiết bao.
Kiều Mạt cầm bảo điển tình yêu trong tay, đọc câu đầu tiên:
Muốn theo đuổi một người, trước hết phải khiến người ấy… quen biết mình.
—————–
Tiếp theo, Ô Mãn xung phong đi điều tra tung tích Kim Trăn, muốn tìm một người giữa thủ đô mênh mông cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng so với làm cố vấn tình yêu và biên soạn công lược cho Kiều Mạt, Ô Mãn thà tốn thời gian đi tìm người.
Kiều Mạt nghĩ rồi đồng ý, Ô Mãn thở phào, thầm mừng húm.
Ngặt nỗi niềm vui của hắn chỉ kéo dài đến sáng hôm sau. Sáng hôm sau, tin tức đầu đề của kênh tài chính-kinh tế lẫn kênh giải trí chẳng hẹn mà cùng giống nhau:
Tập đoàn giải trí Xán Tinh chính thức thành lập. Hoắc Ly đảm nhiệm chức chủ tịch, ba người khác là thành viên ban giám đốc.
Kiều Mạt chỉ vào thân hình cao lớn bắt mắt của Kim Trăn trên TV, cười bảo Ô Mãn:
“Khỏi tìm nữa, anh ta kìa.”
Ô Mãn thấy Kim Trăn trong TV mà hơi kinh ngạc, thật không ngờ Kim Trăn lại trẻ thế, thoạt nhìn hơn hai mươi là cùng. Song nhìn vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của đối phương, Ô Mãn mơ hồ dự cảm được con đường tình ái của Kiều Mạt sẽ khá mấp mô đây.
Nhìn một đống nữ minh tinh sáng chói lộng lẫy vây quanh Hoắc Ly và Kim Trăn, lại dòm Kiều Mạt nằm úp sấp trên salon, để chân trần lắc tới lắc lui, mặt mày đơn thuần mà hưng phấn. Ô Mãn càng cho rằng đây là nhiệm vụ bất khả thi.
Khoan bàn đến khí thế cool ngầu cuồng bạo có thể đông chết người trong phạm vi mười mét trên người Kim Trăn, nội xu hướng tình dục thôi đã là vấn đề, nếu người ta là giai thẳng thà gãy chứ không cong, thì Kiều Mạt thua ngay từ lúc chưa chui ra khỏi bụng mẹ rồi, vậy phải làm sao đây?
Mà hoàng tử nhỏ trên ghế salon hoàn toàn không ý thức được những khó khăn ấy, cậu nhảy phắt đến trước TV, chăm chú nghe tin tức:
“Theo nguồn tin cho biết, lần này tập đoàn giải trí Xán Tinh thành lập, với tư cách đối thủ cạnh tranh chủ yếu, hai công ty giải trí lớn nhất trong nước hiện nay là Thịnh Dương và Hạo Nguyệt lại tỏ thái độ hoàn toàn đối lập. So với Hạo Nguyệt im lặng và bài xích, tổng giám đốc Tống Tử Dương của Thịnh Dương lại tham dự cuộc họp báo của Xán Tinh, thậm chí còn mang đến một tin tức trọng đại, ngôi sao đang hot Mạc Vũ Sinh và ảnh hậu Tạ Thanh Thần dưới trướng Thịnh Dương hủy hợp đồng với công ty ngay hôm đó, chuyển sang đầu quân cho Xán Tinh. Hành động của Tống Tử Dương dấy lên đủ loại suy đoán và nghi ngờ từ bên ngoài, tuy rằng truyền thông vẫn chưa rõ Thịnh Dương làm vậy có mục đích gì, song có thể khẳng định rằng bối cảnh của Hoắc Ly – chủ tịch tập đoàn Xán Tinh – vô cùng hùng hậu. Sau khi tập đoàn Xán Tinh thành lập, bộ phim đầu tiên được ra sức nâng đỡ chính là tác phẩm cổ trang có kinh phí đầu tư năm tỷ – , phim sẽ tổ chức casting công khai vào cuối tuần, theo báo cáo thì một thành viên ban giám đốc của Xán Tinh – ngài Kim Trăn sẽ góp mặt trong toàn bộ tiến trình quay …”
Nghe thế, Ô Mãn nhớ tới anh bạn tự xưng là người đại diện đưa Kiều Mạt về tối hôm ấy, nói cách khác, Kiều Mạt hẳn cũng là người trong giới giải trí. Hắn lập tức hỏi:
“Điện hạ, ngài là nghệ sĩ dưới trướng công ty nào?”
Kiều Mạt ngẩn ra, lắc đầu: “Ta không biết.” Đoạn cười nói: “Không sao đâu, hồi nữa ta liên lạc với Đỗ Thanh Học, ta muốn gia nhập Xán Tinh.”
Ô Mãn há mồm toan nói chuyện, lại đột nhiên biến sắc, sắc mặt chuyển thành trắng bệch.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ bỗng truyền đến tiếng kêu sắc nhọn đến chói tai, tựa như một thanh kiếm sắc chém rách bầu trời, trong không khí đột ngột vang lên âm thanh sóng xung kích dao động ong ong.
Kiều Mạt chỉ thấy hai tai nổ vang, đầu óc mê muội, thân mình lung lay mấy cái, ngay tiếp theo liền tập trung điều hòa, ổn định tâm mạch.
Mà Ô Mãn gần đó lại trực tiếp bị âm thanh chói tai chấn về nguyên hình, chú rùa kim tiền nho nhỏ lật ngửa trên sàn, tứ chi và đầu rụt hẳn vào mai, song vẫn khẽ run rẩy vì khó chịu.
Kiều Mạt thấy vậy, bèn ném chú rùa kim tiền vào bể cá, vứt ra một cấm chế, gắn vào bốn mặt bể cá, ngăn cách nước trong bể với ngoại giới.
Hồi lâu sau, chú rùa kim tiền rốt cuộc dần khôi phục, chậm rãi ló đầu ra.
Kiều Mạt đứng trước cửa sổ nhìn chằm chằm lên không trung, tiếng kêu cao vút vẫn truyền đến ngắt quãng, chẳng qua lực trùng kích của sóng âm mỗi lúc một yếu, có vẻ thứ phát ra âm thanh đang dần đi xa.
Kiều Mạt cũng chẳng biết đó thứ gì, nhưng ngay khoảnh khắc sóng âm xuyên não, cậu cảm nhận được một luồng ma khí khổng lồ, nhớ Quy thừa tướng từng dặn mình rằng: nếu gặp người Ma giới thì phải cấp tốc tránh xa.
Hóa ra nhân gian quả thực có ma vật tồn tại.
Kiều Mạt thoáng nhíu mày.