Ngao Túc nghe vậy, thu lại ngón tay đặt trên phím ấn, thần kinh mọi người cũng thả lỏng ra.
Hỏa Liễn ngồi cạnh Ngao Túc cũng nghe được âm thanh truyền ra từ vòng tay, hắn tới gần Ngao Túc, nói: “Linh Vương điện hạ, sau khi cập bến, có một cửa hàng tạp hóa trên đảo, ngài có thể đi mua một bộ.”
Nghe thấy giọng Hỏa Liễn phát ra từ máy truyền tin của Ngao Túc, Hoa Linh không khỏi hơi run run, lúc chia tổ y luôn luôn thất thần không chú ý nghe, giờ y mới ý thức được Ngao Túc cùng một tổ với Hỏa Liễn, nhắm lúc y đang ngớ người, Tịnh Không lại tiếp tục nôn mửa, Hoa Linh luống cuống tay chân vừa chăm sóc hắn vừa kinh hô: “Nôn đi, nôn đi… Chưa ngồi ca nô bao giờ cũng đừng ăn sáng nhiều vậy chứ!!”
“Á, quần của ta cũng bẩn rồi! A, giày của ta!! Đây là hàng limited đó!!!”
“… Rốt cục là ngươi ăn mấy hộp cơm hẹ vậy???? Nôn hoài không hết là sao…”
…
Mọi người nghe giọng Hoa Linh phát ra từ máy truyền tin đều bất đắc dĩ nhịn cười. Mấy phút sau. Tịnh Không ủy khuất nói vào máy truyền tin: “Bốn hộp, bình thường đều ăn sáu hộp, hôm nay còn cố ý ăn ít đi hai hộp đó…”
…
Khúc nhạc dạo say sóng qua đi, ca nô chở Hoa Linh và Tịnh Không cuối cùng cũng cập bến sau hai mươi phút. Hoa Linh nhìn một thân nhem nhuốc của mình, giận dữ trừng mắt với Tịnh Không: “Ngươi cố ý đúng không? Trên người thì không nôn toàn nôn lên người ta!”
Tịnh Không oan ức, ngượng ngùng mở miệng: “Tôi mang tiền, chúng ta đi mua quần áo đã.”
Hoa Linh nghe vậy tâm tình mới hòa hoãn hơn chút, hai người đi theo người Phượng tộc dẫn đường tới một cửa hàng nhỏ, bên trong chỉ có áo thun trắng kỉ niệm và quần đùi hoa rực rỡ.
Hoa Linh nắm nắm áo thun, hai mắt trợn trắng, khăn lau bàn trong khách sạn chất lượng còn tốt hơn áo này!
Còn quần đùi hoa kia, cứng như giấy mài, chắc là không mài mòn JJ đâu ha…
Hoa Linh giãy giụa một hồi, cuối cùng dưới sự cưỡng bức của mùi rau hẹ, nhịn đau cầm một áo thun và quần đùi tìm phòng thay.
Lúc đi ra, Hoa Linh thấy tiểu hòa thượng cũng đi ra từ phòng bên, thay một thân quần áo mới mua giống hệt với Hoa Linh.
Hoa Linh nhìn quả đầu sáng loáng của cậu phối với áo thun trắng và quần hoa, hảo cảm tăng cao, y nhịn không được xoa đầu tiểu hòa thượng, hỏi: “Sao ngươi cũng mua?”
Tịnh Không cầm áo sư xếp cẩn thận trong tay, mặt hơi đỏ: “Áo sư bị bẩn rất khó giặt, tôi sợ lát nữa về còn nôn nữa.”
Đây là lần đầu Hoa Linh thấy Tịnh Không mặc đồ như vầy, cộng thêm hai má hồng hồng và đầu không sợi tóc, nom như đứa trẻ ngây ngô đáng yêu, lòng trêu ghẹo nổi lên, y ôm vai Tịnh Không, giơ tay lên selfi một tấm.
Sau đó nhìn ảnh trong điện thoại, vừa cười vừa nói: “Ôi nhìn này, đồ đôi tình nhân, ha ha.”
Tịnh Không cúi đầu nhìn bức ảnh, khinh bỉ lườm Hoa Linh: “Rõ ràng là cha con, ngài già như vậy mà…”
Hoa Linh:…
Về sau không bàn đến chuyện tuổi tác có được không?
Trong máy truyền tin truyền ra vài tiếng cười, nghe không ra là ai, thế nhưng hiển nhiên không chỉ một người. Linh Vương điện hạ tự trọng bị đả kích, một giờ tiếp theo không chịu mở miệng.
Sau đó mọi người dồn dập đi thăm dò các hòn đảo trong khu vực của mình, lúc này Hoa Linh mới phát hiện quần đảo Liên Lai thật sự rất lớn, khu vực mà y phụ trách có đảo lận, có đảo rất to, đi cả ngày cũng không hết, có đảo lại rất nhỏ, nhìn từ xa như hòn đá ngầm.
Hoa Linh dựa theo trình tự từ đông sang tây, kiểm tra từng hòn đảo một, hôm nay thời tiết Liên Lai rất tốt, gió êm sóng lặng, thỉnh thoảng có vài con chim bay qua lại trên bầu trời không một gợn mây. Liên Lai là khu du lịch nổi tiếng, vào ban ngày trên đảo đều có khách du lịch, thị vệ Phượng tộc hóa thành người bình thường đi tuần tra, tối mới hóa lại thành Phượng bay quan sát từ trên xuống.
Rất nhanh đã đến giữa trưa, Hoa Linh cùng Tịnh Không đi tới một hòn đảo khá lớn, tìm một quán cơm nhỏ, gọi vài món chay.
Nhìn tốp năm tốp ba du khách bên cạnh, Hoa Linh nhíu mày, nói vào máy truyền tin: “Sao có nhiều du khách vậy? Nếu gã kia lẩn trong khách du lịch, bọn ta rất khó tìm đó. Chẳng lẽ không thể tạm ngừng đón tiếp du khách hả?”
Giọng Hỏa Liễn lại vang lên từ máy truyền tin của Ngao Túc: “Dù quần đảo Liên Lai là nơi ở của Phượng tộc, nhưng quản lí nơi này quan hệ rất chặt chẽ với Chính phủ, cảnh khu du lịch truộc sự quản lí của Cục Du lịch địa phương, vấn đề chi phí vô cùng lớn. Cho nên nếu không phải tình huống vạn bất đắc dĩ, chúng tôi không thể cưỡng ép tạm ngừng được.”
Hoa Linh nghe giọng Hỏa Liễn từ máy truyền tin của Ngao Túc, trong lòng rất không thoải mái. Y nghĩ nghĩ, tắt mic trên tay mình đi, sau đó y nhìn vòng tay của Tịnh Không đối diện, nói: “Tình hình mọi người thế nào? Có tiến triển gì không?”
Vừa nói, Hoa Linh vừa mở công tần trên máy truyền tin nghe giọng của mình, quả nhiên nhỏ hơn khi tự nói vào máy truyền tin, Hoa Linh nhướn mày, trong mắt loé sáng.
Lúc này, mọi người lập tức báo lại tình hình buổi sáng, cơ bản không có phát hiện gì. Tổ Ngao Túc vẫn luôn là Hỏa Liễn mở miệng, Ngao Túc chả nói câu nào. Nghe bản giọng vang dội rõ ràng của Hỏa Liễn, lông mày Hoa Linh nhướn càng cao.
Một lát sau, hai người ăn cơm trưa xong, đang chuẩn bị khi xuất phát, máy truyền tin trên cổ tay đột nhiên nhắc nhở nhận được một tin nhắn. Hoa Linh cúi đầu mở tin nhắn, là Ngao Túc gửi tới.
“Máy truyền tin xảy ra vấn đề? Sao lại đóng microphone?”
Hoa Linh suy nghĩ một chút, trả lời: “Tiết, kiệm, điện, tôi và Tịnh Không cách gần như vậy, hai người dùng một cái là được. Hừ! o( ̄ヘ ̄o) “
Một hồi lâu sau, Ngao Túc reply: “Mở đi.”
Hoa Linh: “_( ̄ ̄)_ không đấy.”
Ngao Túc: “Tôi mở cho anh.”
Dứt lời, cổ tay Hoa Linh vang lên vài tiếng, microphone tự nhảy sang chế độ mở.
Hoa Linh:…
Đi cửa sau, phạm quy!
Lúc này, giọng Ngao Túc truyền tới từ tư tần: “Có thể sẽ gặp nguy hiểm, đừng nghịch, giữ liên lạc thông suốt.”
() tư tần: ngược với công tần, chỉ có hai người nói chiện với nhau, như inbox riêng hay mật tán gẫu ấy =v=
Hoa Linh bất mãn nhăn mũi, không tình nguyện “Ừ” một tiếng.
Sau buổi trưa, Linh Vương điện hạ cảm nhận rõ ràng cái gì gọi là mệt như chó, suốt cả buổi y và Tịnh Không đi hết từ đảo này sang đảo khác, ở trung tâm mỗi đảo Hoa Linh đều thả linh thức điều tra xem có gì khác thường không, sau đó đặt kết giới. Tịnh Không thì thông qua bản đồ ba chiều trên vòng tay kiểm tra toàn bộ nguồn nhiệt trên đảo, sau đó đi tới trước từng nhiệt thể đã sắp xếp xem có ai khả nghi không.
Mấy tổ khác cũng không đỡ hơn bọn họ bao nhiêu, bận tối mày tối mặt, máy truyền tin chỉ truyền ra tiếng hít thở, ngoài chính sự một câu thừa thãi cũng không có.
Cứ như vậy, đến tám giờ tối, Hoa Linh tay nhũn chân nhũn kiểm tra xong toàn bộ đảo. Lúc bước lên ca nô trở về, Hoa Linh mệt đến nói không nổi, Tịnh Không thì mệt đến say sóng cũng nôn không được, trực tiếp thiếp đi. Hai người mềm oặt nằm trên ca nô.
Hoa Linh lúc này đã không có khí lực gõ chữ, y hữu khí vô lực mở máy truyền tin, bấm vào tên Ngao Túc nói: “Chúng ta đang trên đường về, Ngao Túc, các cậu thế nào rồi?”
Một lát sau, Ngao Túc trả lời: “Bên tôi còn hai hòn đảo chưa đi, đại khái còn phải tốn một giờ nữa.”
Hoa Linh ngáp một cái, nói tiếp: “Vậy tôi về ngủ trước, cậu về không được quấy tôi, không được sờ mông tôi, tối qua bị sờ đến ngủ không ngon.”
Trong chớp mắt, trong máy truyền tin một mảnh yên tĩnh, Ngao Túc im lặng không có trả lời.
Hoa Linh thấy là lạ, toan mở miệng thì thấy trong máy truyền tin phát ra một tiếng ho nhẹ, Tạ Thanh Thần trêu chọc: “Linh Vương điện hạ, đây là công tần, công khai show ân ái như vầy không hay đâu.”
Hoa Linh cả kinh, lập tức giơ tay lên nhìn kỹ quả nhiên vừa nãy không cẩn thận ấn sai phím, vốn là gửi tư tần cho Ngao Túc lại gửi sang công tần.
Hoa Linh:…
Lúc này, trong máy truyền tin vang lên giọng Úc Lũy: “Ngân Linh, mông của cậu bị sờ soạng? Ha ha ha, chúc mừng chúc mừng…”
Hoa Linh:…
Chúc mừng em gái cậu…
Nghe trong máy truyền tin truyền ra tiếng cười của mọi người, Hoa Linh lúng túng đến hận không thể trực tiếp một đầu đâm xuống biến.
Lúc này, giọng Ngao Túc vang lên: “Được, anh ngủ trước đi.”
Giọng Ngao Túc không có một tia dị thường, mang theo vài phần ôn hòa, như cho mọi người một câu trả lời khẳng định.
Hoa Linh nghe thấy giọng Ngao Túc, lúng túng chọn sai tần nhất thời được hóa giải, y khẽ cười, lớn tiếng nói vào máy truyền tin: “Ừ, cậu chú ý an toàn, bye!”
Dứt lời, y tắt lẹ mic không lên tiếng nữa, mặc kệ những người khác trêu đùa, y nằm trên ca nô, ngước mắt nhìn trời đêm đầy sao, trên mặt len lén lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Trở lại nhà gỗ nhỏ, Hoa Linh tắm rửa sạch sẽ, cùng Cá ngựa nhỏ chơi một hồi, sau đó liền buồn bực ngán ngẩm xem mấy tập Cừu vui vẻ và Sói xám, Ngao Túc vẫn chưa về, Hoa Linh nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ, hôm qua y ngủ không ngon, bồi thêm hôm nay quá độ mệt nhọc, thể lực tiêu hao hết từ lâu, giờ nằm trên giường, cơn buồn ngủ từng trận kéo tới, mấy phút sau, Hoa Linh ôm gối, trầm trầm ngủ thiếp đi.
Hoa Linh bị một trận mát mẻ đánh thức, mở mắt ra, thứ y nhìn thấy là Ngao Túc, mơ mơ màng màng mở miệng: “Hmmm, cậu về rồi?”
Lời còn chưa dứt, liền cảm thấy dưới người mát lạnh, Hoa Linh cúi đầu nhìn, phát hiện chăn trên người đã bay xuống thân mật với sàn, quần sịp cũng bị cởi ra, kết luận: y đang trần như nhộng nằm trên giường.
Hoa Linh dần dần thanh tỉnh, y ngước mắt nhìn Ngao Túc, hỏi: “Sao vậy?”
Trong bóng tối, y không thấy rõ vẻ mặt Ngao Túc, nhưng vẫn có thể cảm giác được động tác của hắn, Ngao Túc duỗi tay chậm rãi vuốt ve thân thể y, từ hai má đến ngực, eo, đùi, cuối cùng dời đến nửa người dưới.
Cổ họng Hoa Linh không tự chủ được phát ra một trận than nhẹ, y đưa tay muốn ôm vai Ngao Túc, lại đột nhiên phát hiện tay của mình không cách nào nhúc nhích, y ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện hai tay của mình bị một đồ vật mềm mại cố định trên đầu giường.
Lúc này Hoa Linh đã hoàn toàn thanh tỉnh, y nghi ngờ nhìn Ngao Túc: “Ngao Túc, cậu muốn làm gì?”
Ngao Túc không hề trả lời, hắn cúi đầu, hôn nhẹ bên tai cùng hõm cổ y, một trận ngứa từ tai lan ra toàn thân Hoa Linh khiến y run lập cập.
Ngao Túc vừa chầm chậm mà đối xứng hôn gáy Hoa Linh, vừa duỗi tay tiếp tục du tẩu trên người y, Hoa Linh chỉ cảm thấy mỗi một lỗ chân lông trên người đều theo cái chạm của Ngao Túc khuếch trương lên, y giãy dụa, thân thể từ từ trở nên khô nóng lên, hơi nghênh hợp với tay Ngao Túc.
Môi Ngao Túc thuận theo xương quai xanh của Hoa Linh chậm rãi dời xuống dưới, cuối cùng rơi vào hai điểm đỏ thắm trước ngực.
“A!” Trong giây phút bị ngậm vào, cơ thể Hoa Linh run rẩy, như một sóng điện nhỏ xông thẳng vào rim, chấn động đến mức hô hấp y trở nên dồn dập.
Tay Ngao Túc cũng thuận theo chậm rãi dời xuống, dời đến tiểu Hoa Hoa. Hắn một bên gặm cắn điểm đỏ, một bên đùa bỡn tiểu Hoa Hoa đang ngẩng đầu.
Hoa Linh bị hắn trêu chọc thay lòng đổi dạ, mặt đỏ tới mang tai, tiếng thở dốc nồng đậm thỉnh thoảng vang lên.
Ngao Túc lại không hề kích động, một tay hắn kích thích tiểu Hoa Hoa, tay còn lại nắm bên eo Hoa Linh chầm chậm trượt xuống, tinh tế vuốt ve háng y, hai chân Hoa Linh kịch liệt rung động, thịt mềm bị ngón tay Ngao Túc ma sát qua, run rẩy từng trận.
Hoa Linh cắn môi, tiếng rên rỉ vụn vặt thanh thỉnh thoảng chạy ra khỏi miệng. Mỗi một động tác của Ngao Túc đều kích thích đúng điểm nhạy cảm của y, Hoa Linh cảm thụ được động tác thành thạo có kĩ xảo của Ngao Túc, cảm giác đã từng quen biết từ ký ức sâu thẳm trào ra, đúng, đây là cảm giác thường đến lúc ở Long cung, khi đó y còn ấu trĩ tưởng đây tác dụng phụ của việc dùng thuốc trị liệu. Như vậy xem ra, lúc ở Long cung Ngao Túc đã ăn sạch mình rồi…
“Ngao Túc, cậu…”
Dục hỏa trong cơ thể Hoa Linh bị ngón tay Ngao Túc thiêu lộng liên tục tăng lên, trong thanh âm cũng kìm lòng không nổi mang tới mấy phần cầu khẩn.
Ngao Túc nhẹ nhàng mở hai chân Hoa Linh ra, một tay ở phía trước, tay còn lại thuận đùi trong thăm dò vào, đầu ngón tay nhẹ vỗ về cửa động dưới thân. Chỗ nhạy cảm lúc này đã ướt át mềm mại, đầu ngón tay Ngao Túc khẽ xoa chốc lát, liền chậm rãi thăm dò tiến vào.
“A ~” Cảm giác được ngón tay Ngao Túc, hô hấp Hoa Linh nháy mắt càng thêm ngưng trọng, miệng huyệt không tự chủ co rút lại, thật chặt bao lấy ngón tay Ngao Túc.
Ngao Túc nhẹ nhàng thăm dò, đầu ngón tay chặn lại một điểm trong vách huyệt, như có như không khẽ chạm.
Theo động tác tay nhẹ nhàng của Ngao Túc, cả người Hoa Linh đều kịch liệt run rẩy, một cỗ dục vọng mãnh liệt từ sau huyệt lan tràn ra, giờ khắc này y cảm thấy phía sau chỗ đột nhiên trống rỗng, mà cùng lúc đó tiểu Hoa Hoa trước người lại trướng không thôi, loại khát vọng được lấp đầy sống động kia xâm chiếm toàn bộ ý thức y.
“Ngao… Túc…”
Hoa Linh hơi híp mắt, giang ra thân thể, giãy dụa eo mông, ý loạn tình mê gọi tên Ngao Túc.
Mà Ngao Túc vẫn ung dung thong thả tiếp tục động tác trên tay, mỗi lần Hoa Linh sắp đạt cao trào thì lập tức dừng lại, đổi qua trêu chọc chỗ khác trên người y.
Lặp lại mấy lần, Hoa Linh bị gây sức ép đến phát khóc.
“Cậu… Rốt cục cậu muốn làm gì?”
Linh Vương điện hạ khóc không ra nước mắt cuối cùng cũng ý thức được dị dạng của Ngao Túc, bắt đầu từ lúc nãy, Ngao Túc một câu nói cũng không nói, loại động tác nhìn như thân mật âu yếm thật ra là đang trừng phạt thân thể mình.
Hoa Linh cảm thấy Ngao Túc đang tức giận, thế nhưng lại không biết hắn tức giận cái gì.
Ngao Túc như trước không lên tiếng, chỉ là cúi đầu, tiếp tục ngậm vào điểm nhỏ trên ngực Hoa Linh.
“A ~ không muốn, không muốn…”
Vành mắt Hoa Linh ửng hồng, y khóc nức nở xin tha: “Ngao Túc, không muốn, đừng làm nữa, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, sau này không bao giờ show ân ái trước mặt người khác, không bao giờ tùy tiện tắt microphone, ngày mai nhất định sẽ bảo trì khoảng cách ba mét với Tịnh Không…”
Ngao Túc nghe vậy, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn mặt Hoa Linh, thả chậm động tác trên tay.
Hoa Linh thút tha thút thít mấy lần, ủy khuất nói: “Rõ ràng là cậu và Hỏa Liễn ở gần như vậy trước, đều tại cậu, sao không chia tôi và cậu cùng một tổ chứ!”
Ngao Túc dừng động tác trên tay, cúi đầu chăm chú nhìn Hoa Linh, lúc này, dựa vào ánh trăng ngoài cửa sổ, Hoa Linh thấy rõ mặt Ngao Túc, thấy sắc mặt Ngao Túc như thường, sau khi nghe lời của mình trong mắt lại chợt lóe một tia sáng kỳ dị, một hồi lâu sau, Ngao Túc hơi nhíu mày lại, nói: “Anh cho rằng…”
Ngao Túc còn chưa dứt lời, đột nhiên vang lên một tiếng nổ rung trời giữa bầu trời đêm, sau đó, một trận sát khí cường liệt như sóng lớn kéo tới, tựa hồ toàn bộ bờ biển Liên Lai đều bị chấn động mãnh liệt mấy lần.
Ngao Túc và Hoa Linh đồng thời cả kinh, trong mắt Hoa Linh lộ ra một trận kinh ngạc khó tin, thất thanh nói: “Là Kiền Thích?!”