Hơn mười phút sau, Hoa Linh đã đến đảo nhỏ đặt bệ đá hệ Kim, y nhảy lên bờ, dựa theo bản đồ chỉ dẫn tiến đến trung tâm hòn đảo, tuy rằng ban ngày đã tới một lần, thế nhưng đảo nhỏ buổi tối thoạt nhìn hoàn toàn khác lúc ban ngày, thêm nữa vị trí bệ đá ở giữa chốn hẻo lánh không dấu chân người, không thông đường chính, Hoa Linh đành phải dựa theo bản đồ tìm đường nhỏ trong rừng mò mẫm từng chút tiến về phía trước.
Vừa đi, vừa âm thầm trò chuyện với Ngao Túc qua máy truyền tin.
“Đại hoàng tử, bản đồ của cậu sai rồi, nơi này có cái lối rẽ, trên đó không có đánh dấu nha.”
“Con đường này tại sao lại là đường cụt, ai ai, lại sai rồi, tôi sửa sai cho nó có được tiền thưởng không nè?”
“Quái lạ, hồi sáng đến đây không có con sông này mà?”
“Cái giọng hướng dẫn này quá điệu, hơn nửa đêm nghe được tôi nổi hết cả da gà, đổi cho tôi giọng ông xã từ tính trầm thấp có ma lực đi…”
………………………………
Ngao Túc trực tiếp tắt giọng hướng dẫn trên bản đồ của Hoa Linh, tự mình điều ra vị trí bản đồ chỗ Hoa Linh, kiên trì chỉ dẫn phương hướng cho Hoa Linh. Sau khi đến địa điểm cần đến, Hoa Linh rốt cục phát hiện, hóa ra bản đồ của Ngao Túc không có sai, là tự mình xem sai thôi, cho nên, tiền thưởng cái gì cũng đi ngâm nước hết.
Hoa Linh không khỏi khẽ thở dài một cái, trong mười đại ma thần chỉ có hắn và Khoa Phụ là mù đường. Ngẫm lại từ trước, mỗi lần trước khi sử dụng độn thuật, Hoa Linh đều cần liên tục xác nhận lại phương hướng vị trí, nếu không sẽ tọt ra từ cái chỗ quỷ quái nào đó, có một lần y xác định tọa độ sai lệch, trực tiếp chui vào miệng núi lửa, suýt nữa bị nướng luôn, mà Khoa Phụ thì càng thảm, Thần hành( hành ở đây nghĩa là đi, chạy) trăm dặm chạy vài ngày sau mới phát hiện phương hướng không đúng, chuyện như vậy, đã đã xảy ra không phải một hai lần.
Vạn năm trước có lần đại chiến lúc Hoa Linh và Khoa Phụ ở trên chiến trường đại sát bốn phương lạc đường chạy tới chỗ trận doanh của địch, cuối cùng hai người đơn giản lật đổ Hoàng Long, bắt sống chủ soái của đối phương, đánh bậy đánh bạ lập công lớn. Chỉ là từ lần đó, mỗi lần trước khi đại chiến, Xi Vưu đều sẽ hết sức tách hai người ra, để ngừa bọn họ dẫn tướng sĩ thuộc hạ chạy chệch đường.
Xem ra tật xấu mù đường này, mặc dù đã qua mấy ngàn năm, cũng không thay đổi được…
Hoa Linh một bên nhớ lại quá khứ, một bên tìm kiếm vị trí bệ đá hệ Kim ở trung ương đảo nhỏ. Căn cứ bản đồ chỉ dẫn, khu vực đặt bệ đá là một rừng trúc rậm rạp, Hoa Linh dạo qua một vòng trong rừng trúc, không có phát hiện bất kỳ khác thường gì, không khỏi có chút lạ, bệ đá hệ Kim, theo lý thuyết hẳn là kim loại, nhưng trong rừng tất cả đều là gậy trúc, cái khác không có thứ gì.
Hoa Linh suy nghĩ một lát, vòng ra bên ngoài rừng trúc, ngồi xổm xuống, một tay chạm đất, đem linh thức từ lòng bàn tay chậm rãi khuếch tán dọc theo mặt đất, kiểm tra tình huống xung quanh.
Chỉ thấy kim quang trong tay Hoa Linh theo mặt đất kéo dài tới bìa rừng trúc, đột nhiên chuyển hướng, trực tiếp hướng lên trời tản đi.
Ánh mắt Hoa Linh sáng lên, gia tăng linh lực trong tay, kim quang chậm rãi tản đi, kết giới từ từ hiện ra, là một kết giới hình lập phương lớn, vừa vặn bao bọc toàn bộ rừng trúc kia.
Hoa Linh kiểm tra xong, phát hiện tình trạng kết giới hoàn hảo, cũng không bị phá hoại, y thu linh lực về tay, sau đó tìm một tảng đá lớn, dựa lưng vào tảng đá ngồi xuống, mở máy truyền tin trên cổ tay, thông báo tình trạng bên này: “Kết giới bên tôi hoàn hảo, không có dị thường. Mọi người thế nào?”
“Tớ chỗ này cũng không thành vấn đề.” Úc Lũy đáp lời.
“Không thành vấn đề.” Giọng Ngao Túc truyền đến.
Một hồi lâu sau, giọng Dương Tiển cũng vang lên: “Kết giới chỗ ta cũng tốt, nhưng mà nơi này có chút kỳ lạ, linh thức ban ngay ta thiết lập ở đây đã biến mất.”
Úc Lũy nghe vậy, giọng nói lập tức khẩn trương: “Linh thức biến mất?”
“Ừ, kết giới hoàn hảo, thế nhưng linh thức đánh dấu biến mất, nói chính xác là đêm nay có người đã đến nơi này, phá hỏng đánh dấu của ta, thế nhưng lại không phá hủy kết giới.” Giọng nói Dương Tiển đã bắt đầu nghi ngờ.
“Cổn Cổn, kiểm tra xung quanh có người hay không.” Úc Lũy nói.
Một hồi lâu sau, trong máy truyền tin truyền đến giọng Dương Tiển: “Trừ ta ra, trên đảo không có những người khác. Đảo này hình như cũng không mở cửa.”
Mọi người nhìn bản đồ trên tay, xung quanh Dương Tiển xác thực thăm dò không được vết tích những người khác, trên bản đồ chỉ có hai chấm đỏ là Dương Tiển và Cổn Cổn.
Úc Lũy có chút nôn nóng nói: “Ngao Túc, cái vòng tay này của ngươi là đồ rởm? Cái chấm đỏ là thân nhiệt đúng không? Nếu là động vật máu lạnh, có phải không thể hiện trên này không?”
Giọng Ngao Túc thanh lãnh mà lãnh đạm: ” Long tộc chúng tôi chính là động vật máu lạnh, trên bản đồ có thể hiện ra, đây là kỹ thuật dò sinh vật tiên tiến nhất.”
Ngao Túc giải thích lời ít mà ý nhiều, đối phương là Úc Lũy thì không cần giải thích nguyên lý, bởi vì nói hắn cũng không hiểu, nói nhiều tốn nước miếng vô nghĩa.
“E rằng người kia đã đi qua đảo kia, thế nhưng hiện tại đã rời đi, nói chung, mọi người chú ý một chút khu vực của mình có dao động linh áp khác thường hay không, cũng chú ý quan sát một chút điểm đỏ trên bản đồ.” Ngao Túc nói.
Kế tiếp một giờ, mấy người đều vượt qua thời gian chờ đợi dài dằng dặc, Hoa Linh vừa quan sát tình huống rừng trúc, vừa âm thầm câu có câu không trò chuyện với Ngao Túc.
“Ngao Túc, cậu nói Thu Thu là họ Hoa hay là họ Ngao?”
“Theo lý thuyết cậu sinh nó, cậu là mẹ, còn tôi là ba, vậy hẳn là họ Hoa mới đúng.”
“Nhưng mà cũng không đúng, nghe nói cá ngựa là bố sinh con, vậy thì nên là họ Ngao.”
“Rốt cuộc là Ngao Thu Thu hay là Hoa Thu Thu đây?”
“Thôi, thật là khó chọn, chờ nó tốt lên thì cho nó tự chọn đi.”
…
Trầm mặc nửa ngày, giọng Hoa Linh lần thứ hai vang lên: “Ngao Túc, nó nhất định sẽ tốt lên đúng không?”
Những lời Hoa Linh nói vừa rồi Ngao Túc đều nghe hết, thế nhưng vẫn luôn không lên tiếng, nghe câu cuối của Hoa Linh, Ngao Túc suy nghĩ một chút nói: “Ừm, sẽ.”
Nửa ngày sau, Ngao Túc mở miệng nói: “Kỳ thực, nó thật sự chỉ là một kết quả thí nghiệm mà thôi, nếu như anh thích loại vật này, sau này còn có phiên bản gen . bản upgrade bản…”
“Ngao Túc, tôi chỉ muốn Thu Thu.” Hoa Linh ngắt lời hắn, nói: “Bắt đầu từ ngày đó cậu tặng nó cho tôi, tôi đã coi nó là con mình. Dù cho cậu cho tôi một con mạ vàng nạm kim cương có thể phun trân châu tôi cũng không cần, ai cũng đều không thể thay thế Thu Thu.”
Ngao Túc trầm mặc một lát, hắn vẫn không thể nào hiểu được loại tình cảm của Hoa Linh đối với cá ngựa nhỏ, ở trong mắt hắn, cá ngựa nhỏ chẳng qua chỉ là một trong đông đảo những vật thí nghiệm của hắn, chữa trị cho cá ngựa nhỏ phải hao phí tinh lực lẫn công phu so với làm lại một con khác nhiều hơn rất nhiều. Tính hắn lạnh nhạt, xưa nay sẽ không sản sinh tình cảm đối với vật thí nghiệm của mình, cũng sẽ không lãng phí tài nguyên trên người chúng nó. Thế nhưng Hoa Linh thì ngược lại, Ngao Túc nhớ tới ánh mắt lúc Hoa Linh nâng cá ngựa nhỏ nhìn về phía mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy, dường như đêm nay hắn mới hoàn toàn biết rõ người trước mắt này, dưới bề ngoài lang thang bất kham của Hoa Linh, ẩn giấu chính là một trái tim yết ớt mà tình cảm.
Có ai có thể nghĩ tới, đại ma vương vạn năm đạo hạnh, sẽ là một người nặng tình.
Ngao Túc mặt trầm như nước, chậm rãi mở miệng nói: “Chỉ cần anh thích, tôi sẽ chữa khỏi nó.”
Giọng Hoa Linh mang tới mấy phần ý cười: “Ừm, biết rồi, Ngao đại bạch là tốt nhất, ngài thực sự là dùng tốt quá, moah moah tah.”
Dứt lời, Hoa Linh mỉm cười tắt kênh gọi riêng trên máy truyền tin, sau đó đứng lên, sắc mặt dần dần ngưng trọng. Ban ngày đã bày ra một ký hiệu linh thức bên ngoài đảo, bây giờ lại xuất hiện một tia dao động.
Hoa Linh biết, có người đến. Hắn mở bản đồ trên tay, quả nhiên nhìn thấy một chấm đỏ bỗng dưng xuất hiện ở phía tây bắc cách rừng trúc mấy km. Hàn quang trong mắt Hoa Linh lóe lên, cắt chặt răng, y nghiêng người dựa vào tảng đá sau lưng, chăm chú nhìn phía tây bắc rừng trúc.
Lúc này, hắn đột nhiên nhớ lại Ngao Túc trước đó nhiều lần căn dặn, tuy rằng Hoa Linh rất muốn lập tức xông tới nhìn một chút cái người kia rốt cuộc là ai, thế nhưng hắn nhớ tới chuyện mình đã đáp ứng Ngao Túc, do dự một lát, cuối cùng vẫn gửi cho Ngao Túc một tin: “Bên này của tôi hình như có vấn đề, tôi đi xem một chút, lát nữa liên hệ.”
Dứt lời hắn tắt máy truyền tin trên cổ tay, hết sức chăm chú giám thị rừng trúc.
Mấy phút sau, một bóng người xuất hiện bên ngoài rừng trúc. Hoa Linh hơi nheo mắt lại, nhìn bóng người kia, chỉ thấy người tới thân hình cao lớn, xoay lưng với mình, Hoa Linh không nhìn thấy mặt của hắn, thế nhưng thấy rõ ràng trên bả vai hắn cõng một cái hộp lớn. Xem ra người này chính là gã đàn ông ngày đó xuất hiện tại núi Bạc đầu.
Lòng Hoa Linh hơi dao động, y lẳng lặng nhìn chăm chú vào người đàn ồng kia. Chỉ thấy người đi tới đi lui ngoài rìa rừng trúc một hồi, động tác hình như hơi do dự, hắn duỗi hai tay, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài, tựa hồ ở trong không khí khẽ đẩy một chút.
Hoa Linh biết, hắn đã cảm thấy tầng kết giới bên ngoài rừng trúc, chỉ thấy nam tử kia gỡ xuống cái hộp sau lưng, sau đó mở ra, một luồng sát khí quen thuộc phả vào mặt.
Là Kiền Thích.
Hoa Linh hơi siết chặt nắm tay, thần sắc trong mắt đầy kích động, y khống chế xúc động muốn xông lên, tiếp tục quan sát tình huống trước mắt.
Gã đàn ông kia duỗi tay nâng Kiền Thích chiến phủ trong hộp lên, cánh tay dài giương ra ở trong không khí đột nhiên vung lên, một tiếng nổ giống như hai lần trước vang lên chấn động bầu trời. Khoảng cách Hoa Linh lúc này so với lần trước còn gần hơn nhiều, phút chốc y chỉ cảm thấy hoa cả hai mắt, hai chân mềm nhũn, trong đầu vang lên ong ong. Y cắn răng, nỗ lực tập trung hai mắt, tiếp tục nhìn tình cảnh trước mặt. Sau khi linh áp rung chuyển, Hoa Linh cảm thấy kết giới bên ngoài rừng trúc chậm rãi biến mất.
Kết giới tản đi, tình cảnh trước mắt cũng khiến Hoa Linh kinh hãi, chỉ thấy gậy trúc vốn xanh biếc kiên cường, giờ khắc này toàn bộ biến thành vàng chói lọi sắc bén, thẳng tắp xuyên qua mặt đất, hóa ra đây mới là bộ mặt thật của bệ đá hệ Kim.
Gã đàn ông kia đi vào trong rừng trúc, ngẩng đầu nhìn từng nhánh giống như thanh kiếm sắc bén. Hoa Linh nhìn hành động của gã đàn ông kia, thầm nghĩ trong lòng không ổn, căn cứ kinh nghiệm ở bệ đá hệ Thổ, bước kế tiếp người này muốn phá hủy bệ đá trước mặt, mà dựa vào tu vi của mình bây giờ, e sợ rất khó chịu đựng dao động linh áp Kiền Thích mang đến ở khoảng cách gần, Hoa Linh cắn răng, lặng lẽ bấm dãy số cởi bỏ vòng tay mà Ngao Túc nói.
, trong bóng tối, Hoa Linh không dám làm động tác quá lớn, chỉ có thể dựa vào ký ức, chốc chốc ấn bàn phím trên cổ tay.
Xung quanh bầu trời đêm một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua sàn sạt, Hoa Linh ngừng thở, không dám thở mạnh, sợ trước khi khôi phục kinh lực đã kinh động gã đàn ông kia.
Vài giây sau, đột nhiên một giọng nữ lanh lảnh từ giữa cổ tay Hoa Linh phát ra: “Hoan nghênh gọi đến đường giây nóng Tiên cung, hiện gần đây xung quanh khu vực Bàn Đào viên đang rao bán tinh phẩm cao ốc Đào Nguyên Thủy Tạ, khoảng cách đến Lăng Tiên bảo điện chỉ phút bay, dựa vào núi, ở cạnh sông, giao thông tiện lợi, cũng thuộc về khu đặc cấp học của Tiên cung——bên trong phạm vi khu Văn Khúc học…”
Hoa Linh:”……..”
Tiếng trong máy truyền tin không lớn, thế nhưng trong bầu trời đêm yên tĩnh lại có vẻ đặc biệt to rõ. Chỉ thấy trong rừng trúc thân hình người đàn ồng cứng đờ, chậm rãi xoay người về phía Hoa Linh.
Hoa Linh cứng rắn bắt lấy cánh tay, một bên kiên trì nghe quảng cáo, một bên ngẩng đầu nhìn gã đàn ông trước mặt, không nhìn thì thôi, vừa nhìn cái, Hoa Linh không khỏi nhíu mày.
Chỉ thấy gã đàn ông kia trên hai má lẫn cằm đều mọc đầy lông đen, ngoại trừ đôi mắt và mũi lộ ở ra bên ngoài, những nơi khác da dẻ đều trải đầy lông đen dày đặc.
Hoa Linh:”……..”
Đây là một tên… Hầu yêu?
Hoa Linh giờ khắc này không nhịn được đắng lòng tại sao Hình Thiên chiến phủ lại nhận một tên hầu yêu làm chủ nhân, y ngây người đứng tại chỗ, đối mặt với gã đàn ông tay năm Kiền Thích.
Quảng cáo trên cổ tay vẫn còn tiếp tục, chỉ thấy tên đối diện, trong mắt dần cảnh giác, sau đó hắn hung hăng trợn mắt nhìn Hoa Linh, đột nhiên vung tay lên, Kiền Thích trong tay đã thẳng tắp bổ tới trán Hoa Linh.
“Bố phắc!” Hoa Linh trong nháy mắt nhảy lên, lui một bước dài về phía sau, lưỡi rìu Kiền Thích tựa hồ xẹt qua thái dương y, đập nát tảng đá bên cạnh.
Sau đó, tên đối diện mặt lộ vẻ vẻ dữ tợn, đột nhiên vọt tới chỗ Hoa Linh, hắn vung tay lên, Kiền Thích liền tự động bay trở về trong tay hắn.
Hoa Linh thấy thế, thầm mắng một câu, sau đó lập tức xoay người lại, chạy đi.
Giọng nữ trong vòng tay vẫn còn tiếp tục: “… Đào Nguyên Thủy Tạ sẽ vì ngài mở ra cửa sổ sinh thái, trăm vạn ưu đãi, cảm ơn tam giới, trong lúc dự bán sẽ là ngàn lạng tiền đặt cọc, ngài còn có thể hưởng thụ ngàn vạn siêu cấp ưu đãi…”
Hoa Linh vừa chạy bạt mạng, vừa điên cuồng mắng trong lòng:
Ngao Túc, giời ạ đồ rơi tiền trong mắt??
Không thêm quảng cáo sẽ chết sao?
Chết sao? Chết sao? Chết sao?
Sau này mua nhà tuyệt đối không mua của tiên giới!!!
Thương gia Tiên giới nhọ một đời!!!