Lúc Hoa Linh vừa tỉnh lại, đã là giữa trưa ngày hôm sau, ánh mắt trời rọi lên mặt, Hoa Linh cảm thấy hai gò má bị chiếu hơi nong nóng.
Thân thể nhẹ nhàng nhúc nhích, y lại cảm giác được trạng thái thận hư eo chân bủn rủn quen thuộc. Lại bị Ngao Túc đùa bỡn hơn nửa đêm, lúc dằn vặt đến mặt sau, Ngao Túc còn bật công tắc mông chiếu sáng, trong vầng sáng sáng ngời, Hoa Linh dường như cảm thấy chính mình hóa thân thành đèn phun nước, phun một luồng lại một luồng…
Linh Vương điện hạ bây giờ đã trăm phần trăm xác định lại thuộc tính ẩn của Ngao Túc—— quỷ súc.
Y đỡ eo, miễn cưỡng chống người lên, dựa trên gối, trong vòng hai mươi tư giờ lần thứ ba cân nhắc có nên hay không đạp rớt Ngao Túc… Chỉ là lần này lý do ngược lại hai lần trước——cách giải quyết này, eo già vạn năm của mình sẽ không chịu nổi mất.
Mà vốn này thứ sáu tươi đẹp chờ đợi đã lâu, hình như cũng biến thành rất kinh khủng, hai ngón tay Ngao Túc cũng đã chơi cho mình gần như muốn khom lưng, nếu thay đổi công cụ…
Đêm qua lúc hai người ôm nhau Hoa Linh mơ hồ cảm nhận được long căn dưới thân Ngao Túc, xét thấy nhiệt độ và xúc cảm lúc vật chặn trên bắp đùi mình, Hoa Linh cảm thấy suy đoán trước đây của mình sai lè rồi…
Ngao Túc không phải héo, mà là thật sự có thể nhịn được. Như vậy lão gia nhịn ngàn năm một khi bạo phát, Hoa Linh không khỏi run lập cập, lúc đó mình có thể hay không bị đâm thủng luôn.
Hoa Linh ngồi trên giường chăm chú suy ngẫm, cảm thấy phương pháp an toàn nhất vẫn là để cho mình ở trên, y suy nghĩ có lẽ nên thương lượng lại với Ngao Túc—— lúc này Linh Vương điện hạ – tìm đường chết vẫn chưa ý thức được nguyên nhân bản thân đêm hôm qua bị chà đạp là gì.
Nhìn giường chiếu bên cạnh trống trơn, Hoa Linh cảm thấy bị ngược một buổi tối sau đó một mình tỉnh lại giống như hồi xưa mỗi ngày ở nhà, Ngao Túc đồ dằn vặt người khác xong phủi mông chạy đi hành động này thực sự không lãng mạn chút nào.
Tựa hồ cảm nhận được oán niệm từ Hoa Linh, một giây sau, Ngao Túc đẩy cửa đi vào, trong tay bưng khay. Mùi thơm của thức ăn bay lượn trong không khí.
Hoa Linh hai mắt sáng ngời, bụng hăng hái kêu rột rột.
Ngao Túc đi tới bên giường, đặt khay ở trên bàn, nói: “Đi rửa mặt, ăn cơm trưa.”
Bữa trưa…
Hoa Linh trợn mắt lên, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, lúc này mới biết đã giữa trưa rồi. Y hai má ửng đỏ, mạnh mẽ chống eo xuống giường.
Bữa trưa rất thanh đạm, Hoa Linh ăn như hổ như sói đồng thời còn không quên oán giận: “Tại sao một khối thịt cũng không có, không biết tôi cần nghỉ ngơi dưỡng sức, bảo tồn thể lực à?”
Ngao Túc gắp một miếng nấm vào bát Hoa Linh, nói: “Nhiều mỡ sẽ không tiện.”
Hoa Linh: “???”
Linh Vương điện hạ bụng đói choáng váng đầu óc không thèm đi nghiên cứu ý tứ sâu xa của cái gọi là “Thuận tiện”, vùi đầu ăn sạch sành sanh đồ trong khay.
Ăn no nằm lỳ trên giường yên tâm thoải mái hưởng thụ Ngao Túc xoa bóp, nhìn vẻ mặt Ngao Túc nghiêm túc mà ôn nhu, Hoa Linh suy nghĩ mông lung, hành động vừa đấm vừa xoa này, thật là khiến tâm tình người ta cảm thấy thiệt vi diệu.
“Ngao Túc, cậu buổi sáng đi đâu?” Hoa Linh thôi không nghĩ xiên nghĩ xẹo nữa, chuyển đề tài.
“Tìm Kiền Thích.” Ngao Túc lời ít mà ý nhiều.
“Có manh mối sao?” Hoa Linh mở miệng hỏi đồng thời đáy lòng lại dâng lên một chút hổ thẹn, vốn là chuyện của đại ma giới, hiện tại y là một đại biểu Ma giới lại chuyên môn vắng mặt, Ngao Túc một mình thì ôm đồm hết cả.
Mặc dù có ngọt ngào, thế nhưng đáy lòng vẫn còn có chút áy náy.
“Hả? Có đầu mối sao? Buổi chiều tôi và mọi người cùng đi tìm.”
“Không cần, có người Phượng tộc là đủ rồi.” Ngao Túc nói.
Nhắc đến Phượng tộc, Hoa Linh liền nghĩ tới Hỏa Liễn, y hơi nhíu mày, nói: “Trước đây không biết tâm tư của người ta thì thôi, bây giờ đã biết, phải tránh hiềm nghi.”
Ngao Túc gật đầu: “Không cho hắn cơ hội”
Hoa Linh nghe vậy, cười nhéo người dưới, khoa trương nháy mắt với Ngao Túc, nói: “Ngoan, đợi đến thứ sáu, tôi sẽ thưởng.”
Lực trên đầu ngón tay Ngao Túc tăng thêm, giọng nói thâm trầm: “Tôi rất chờ mong.”
Trong hai ngày sau đó, Ngao Túc không chạm đến Hoa Linh, hai người mỗi ngày đi sớm về trễ, giống như mò kim đáy biển tìm kiếm tung tích hầu yêu, Hoa Linh phát hiện, từ khi sau đêm đó, thái độ Úc Lũy thay đổi rất nhiều, tính tích cực tăng cao không phải một chút, nếu không phải thể lực Dương Tiển chưa tốt hắn, hắn hận không thể h lôi kéo Dương Tiển đi tuần đảo.
Mà Ngao Túc thì lại thật sự là hoàn toàn không cho Hỏa Liễn một cơ hội nào, toàn bộ công việc liên quan đến Phượng tộc Ngao Túc đều giao cho Ngao Tứ xử lý, Hỏa Liễn thậm chí ngay cả mượn cớ để tiếp cận Ngao Túc cũng không được, cho dù ngẫu nhiên gặp trên đường, đối mặt với Hỏa Liễn chủ động chào hỏi Ngao Túc cũng hoàn toàn không nhìn, thậm chí ngay cả một câu trả lời qua loa cũng không.
Nhìn Hỏa Liễn luôn luôn lãnh ngạo một lần lại một lần gặp khó, khuôn mặt tuấn tú nhỏ hoàn toàn trắng bệch, thánh mẫu Hoa Linh lại tái phát bệnh lúng túng, đơn giản sau đó vừa thấy được Hỏa Liễn y sẽ lôi Ngao Túc đi đường khác.
Chớp mắt, thứ sáu đến.
Hoa Linh từ sáng sớm đã hưng phấn không chịu nổi, mà Ngao Túc nhận được tin tức dường như đã tìm được tung tích Kiền Thích, vừa sáng ra đã chạy đến đảo hệ Thổ.
Hoa Linh đợi đến tám giờ tám phút, Ngao Túc chưa về, y biết, có lẽ phải chờ đến tám giờ lẻ tám phút tối thôi. Có cả ngày, Linh Vương điện hạ quyết định chuẩn bị một chút.
Y gọi phục vụ khách sạn đến trang trí lại phòng một chút, đổi ra trải giường lẫn rèm cửa thành màu hồng phấn ngọt ngào, trên giường rải hoa hồng —— đối xứng, trên bàn đặt nến, rượu đỏ, ánh đèn chỉnh tối mờ.
Sau đó, Linh Vương điện hạ ở trong phòng tắm kỳ cọ cả buổi trưa, tẩy sạch sành sanh người mình từ trong ra ngoài. Khi trở lại phòng ngủ, đã là ban đêm, Hoa Linh vừa lau tóc, vừa đem bình chứa Cá ngựa nhỏ bưng vào phòng tắm, nhìn bé con bất mãn mổ mổ vách bình, Hoa Linh cười nói: “Không cho nghe trộm, không thích hợp với thiếu nhi nha.”
Sửa soạn xong hết, Hoa Linh ngồi trên ghế, nhìn ngoài mặt trời lặn về Tây bên ngoài cửa sổ, tâm tình nhảy nhót mà thấp thỏm.
Vạn năm chờ có một thôi…
Hoa Linh vui ra mặt đột nhiên cảm thấy trong phòng yên tĩnh quá,, thiếu bầu không khí lãng mạn. Trong phòng ngủ biệt thự có đủ loại đĩa nhạc, Hoa Linh tìm trên giá CD, tìm được một cái ( Thư guwie Elise) nhét vào máy phát nhạc.
Âm hưởng tiếng dương cầm trôi chảy ưu mỹ phát ra, Hoa Linh cảm thấy tâm tình của mình cũng theo đó thoải mái hơn rất nhiều. Vừa nghe nhạc, Hoa Linh vừa chậm rãi thả lỏng tâm tình.
Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, thân thể Hoa Linh đã khôi phục bình thường, eo không đau chân không nhuyễn, cả người khỏe mạnh, jj lớn gấp bội. Y đắc ý suy tính nên lấy tư thế nào áp đảo Ngao Túc. Suy nghĩ hơn nửa canh giờ, Ngao Túc vẫn chưa về, Hoa Linh tắt nhạc, mở TV, bắt đầu buồn bực ngán ngẩm xem bản tin thời sự.
Bảy giờ rưỡi, dự báo thời tiết kết thúc. Ngao Túc trở về nhà gỗ nhỏ, nhìn thấy căn phòng Hoa Linh tỉ mỉ chuẩn bị, khóe miệng Ngao Túc khẽ cong, nói với Hoa Linh kết quả khảo sát ngày hôm nay, sau đó đi vào buồng tắm.
Khi hắn đi ra từ phòng tắm, đèn ngủ đã tắt, TV đã tắt, trong phòng vang du dương khúc dương cầm, ánh nến ấm áp trên bàn, chiếu lên ra trải giường màu hồng phấn, cùng thân thể trần truồng trắng nõn trên đó.
Nhìn người trên giường ánh mắt vui sướng, Ngao Túc giật khăn tắm bên hông, đè lên…
Elise vang lên cả một đêm, ánh nến chập chờn cả một đêm, hai người trên giường quấn quýt cả một đêm.
Lúc Ngao Túc đè lên người Hoa Linh, nhìn ánh mắt Ngao Túc, ý nghĩ phản công trong đầu Hoa Linh nháy mắt liền dập tắt, y biết Ngao Túc dù thế nào cũng sẽ không để cho mình ở trên. Biểu hiện kế tiếp của Ngao Túc thì lại khiến Hoa Linh giật mình, xét thấy việc xấu mấy lần trước Ngao Túc dằn vặt người, Hoa Linh vẫn cho là đêm đầu tiên của mình sẽ rất kịch liệt, y đã chuẩn bị tâm lý bị đâm thành cái sàng, nhưng mà động tác của Ngao Túc lại vô cùng ôn nhu săn sóc, hai người vững vàng xxoo một đêm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Hoa Linh mất ngủ nhìn người yêu bên cạnh, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, Ngao Túc tối hôm qua bắn sáu lần, mình cũng bị xuyên bắn sáu lần, nhưng mà y biết với thể lực Ngao Túc còn khuya mới cạn kiệt, thậm chí còn khuya mới mệt mỏi. Tuy rằng độ mạnh lần thời gian kéo dài đều hạng nhất, nhưng mà toàn bộ hành trình tốc độ đều không nhanh, căn bản là chỉ duy trì một nhịp độ. Nói cách khác, là một tiết tấu cố định —— ba nông một sâu, tuần hoàn lần, bắn…
Tuy rằng quá trình cũng rất thích, thế nhưng Hoa Linh trong đầu vẫn lởn vởn một chút nghi ngỡ lần tò mò, lẽ nào phong cách Ngao Túc ở trên giường chính là như vậy?
Ấm áp không phải là sai, thế nhưng luôn cảm thấy hình như đã vứt đi đâu cái gọi là… Cảm xúc mãnh liệt.
Hoa Linh trở mình, không cẩn thận đè lên công tắc bên cạnh, bật lại bài nhạc giao hưởng đêm qua, khúc dương cầm quen thuộc lại vang lên.
Hoa Linh:”……”
Nghe nhịp điệu kia, Hoa Linh trong đầu bật ra một giả thiết: Lẽ nào… Ngao Túc ngày hôm qua là dựa nhịp điệu của bản nhạc… Mà đâm?
Cái suy đoán này khiến Hoa Linh 囧 囧, vì vậy, mấy ngày kế tiếp, y gian manh đổi lại ca khúc, từ tao nhã điềm tĩnh ( Thư gửi Elise ), (sông Đa-nuýp xanh) đến mấy bài phố biến thuộc lòng ( Quả táo nhỏ ), ( Phong cách dân tộc tuyệt nhất), từ phấn chấn sục sôi (Đại đao chém quỷ) ( Thấp thỏm ), đến bình lặng không gợn sóng ( Chú đại bi), ( Lý bạch )…
Bấm vào từng bài để nghe, toàn bài hay các bạn ạ
Bài này mình không tìm được nên chém đại tên vậy TTATT
Thực tiễn rút ra kết luận chính xác, Linh Vương điện hạ chăm chỉ không ngừng rốt cục thăm dò rõ ràng tập tính của người yêu, cảm giác tiết tấu, diễn tấu nhạc cụ, thanh nhạc cao thấp, bầu không khí của ca khúc, hàm nghĩa ca từ… Ảnh hưởng đến cảm xúc xxoo của Ngao Túc rất là nhèo.
Trả giá cuối cùng cũng có báo đáp, Hoa Linh chăm chỉ luyện hết nhạc giao hưởng chuyển sang ( Tạp Môn nhạc dạo) một đêm, rốt cục được toại nguyện —— triệt để không xuống giường được.