Editor: Vi quàng tử
Đông đi xuân tới, một tháng trôi qua nhanh như một lần chớp mắt.
Phong ba mà Hiên Viên Kiếm mang tới dần dần lắng xuống, dưới sự hợp lực của một đám dược sư, tính mạng của Mạc Vũ Sinh cùng Hỏa Liễn cuối cùng cũng được bảo đảm.
Sau khi tỉnh lại, Hỏa Liễn mất đi một đoạn trí nhớ. Ký ức của hắn dừng lại ở lần bị thương rơi xuống thủy động, tất cả những chuyện liên quan đến Hiên Viên Kiếm đều quên hết, như thể đi theo Hiên Viên Kiếm mà biến mất. Do tinh huyết trong cơ thể bị Hiên Viên Kiếm hút khô nên nội đan bị trọng thương, công lực ngàn năm tiêu tan, gần như trở về giai đoạn mới ra đời.
Phượng Vương nhìn thấy con trai tâm can biến thành như vậy vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ, ông biết tuy Hỏa Liễn là bị Hiên Viên Kiếm đầu độc điều động, thế nhưng nói thế nào vẫn là do trong lòng Hỏa Liễn có chấp niệm mà ra, cầu không được lại càng khao khát nên mới bị Hiên Viên Kiếm điều khiển. Gây thành đại họa như thế, cho dù là đền hai cái mạng cũng khó cứu vãn.
Dẫu vậy Phượng Vương cũng không thể trơ mắt nhìn con trai mình thương nhất đi chết, đành phải dẹp hết mặt mũi ngày ngày đến Thiên cung cầu xin Ngọc đế, bôn ba khắp Long cung Ma giới, chỉ hy vọng có thể giữ lại cho con trai nhỏ lưu một cái mạng. Một tuần, linh vũ trên đầu Phượng Vương bạc trắng.
Long vương nhìn dáng vẻ kia của Phượng Vương, rốt cục trong lòng vẫn sinh ra chút bất nhẫn. Ngao Túc hiện không rõ tung tích, sống chết chưa biết, Long vương rất thông cảm với nỗi đau mất đi con ruột, ông suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng đáp ứng yêu cầu của Phượng Vương, giữ lại tính mạng Hỏa Liễn.
Sau khi báo lại cho Long mẫu, ông vinh dự được ra vịnh san hô chơi với cá cua cả ngày…
So ra thì cửa Ma giới không thể dễ dàng như thế, Thần Đồ, Úc Lũy, Phi Liêm, Bình Ế, thêm cả Hình Thiên, tất cả đều nhất trí cho rằng Hỏa Liễn không thể không chết. Hậu Khanh bị phong ấn tại thế gian mấy ngàn năm, Thần Đồ phí mất mấy đời trắc trở mới tìm được, qua tay Hỏa Liễn cái lại biến mất, cộng thên ảnh hưởng to lớn tới Hoa Linh, mọi người đều hận không thể ngàn đao bầm thây Hỏa Liễn.
Phượng Vương ngày nào cũng đến Ma giới xin lỗi cầu xin, liên tục một tháng không nghỉ ngày nào, cuối cùng làm cho Thần Đồ phiền chịu không nổi giăng kết giới đóng cửa không gặp. Vương mẫu vì chuyện này cũng rất là đau đầu, bà và Thần Đồ hẹn nói chuyện mấy lần, cuối cùng xem như định ra phương thức xử lí.
Đó là để Hỏa Liễn xuống Uyên Trung cốc ở Ma giới chịu cực hàn trừng phạt đến khi Ngao Túc cùng Hậu Khanh bình an trở về.
Nếu có một ngày xác nhận tin hai người qua đời thì đó chính là ngày Hỏa Liễn mất mạng.
Nếu vẫn luôn bặt vô âm tín thì Hỏa Liễn sẽ ở lại đáy cốc mãi mãi.
Nếu hắn không chịu nổi cực hàn, không chịu được nỗi khổ cô tịch mà mất mạng nơi đáy vực, cũng coi như đó là số mệnh của hắn.
Phượng Vương tuy rằng đau lòng bất mãn nhưng cũng không thể làm gì hơn vì đây là con đường duy nhất có thể bảo vệ mạng sống cho Hỏa Liễn.
Mấy ngày sau, Phượng Vương chính thức tuyên bố, tước bỏ vị trí Thái tử của Hỏa Liễn, truyền lại cho Hỏa Diễm. Sau đó mang Hỏa Liễn tới Ma giới.
Trong lòng Tiên Ma vẫn còn bất mãn, nhưng bên ngoài cơ bản đều tiếp nhận kết quả xử lý này, ngoại trừ Ngao Tứ.
Ngao Tứ cùng Hỏa Liễn kỳ thực cũng coi như là có tình nghĩa trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Trong chín hoàng tử Đông Hải Long Cung thì tuổi hắn xấp xỉ tuổi Hỏa Liễn, lúc nhỏ hai người xem nhau như đồng bọn,sau đó Hỏa Liễn thầm mến Ngao Túc, không hay đến Long cung nữa, Ngao Tứ liền đi thế gian, quan hệ giữa hai mới dần dần xa cách.
Thế nhưng người sinh sát tâm nặng nhất với Hỏa Liễn lại là Ngao Tứ. Lúc hắn hay tin Long vương đồng ý tha mạng cho Hỏa Liễn đã náo loạn với Long vương một hồi, còn nghiêm túc nói rằng Hỏa Liễn không chết hắn cũng không về Long cung, còn vị trí Thái tử, ai thích thì đi mà làm…
Tuy tính cách Ngao Tứ kiệt ngạo nhưng từ bé đến lớn chưa bao giờ có thái độ như thế với người nhà, Long vương quá mệt mỏi, sâu sắc cảm thấy thân là một người cha lại có đầy khuyết điểm trong giáo dục con cái, đứa nào cũng không hài lòng với quyết định ông đưa ra.
Cũng bởi thế Long mẫu mới biết tình cảm Ngao Tứ dành cho Mạc Vũ Sinh sâu đậm đến mức nào. Bà rất bất đắc dĩ, sâu sắc cảm thấy nữ khí trong Long cung quá ít nên mấy thằng con trai đều nối tiếp nhau cong xiêu vẹo hết cả. Mà trước mắy Long cung lại công việc bề bộn, Long mẫu tạm thời cũng không có lòng đi xoắn xuýt chuyện này, mặc Ngao Tứ mang Mạc Vũ Sinh về thế gian.
Trước khi hai người đi, Long mẫu gặp được Mạc Vũ Sinh sau khi được chữa bệnh. Thảo nào mà Ngao Tứ hận Hỏa Liễn đến thế, trên mặt Mạc Vũ Sinh có một vết sẹo dài dữ tợn chênh chếch xuyên qua cả khuôn mặt, từ thái dương đến cằm, xương mũi bị bẻ gãy, đôi môi bị rách, dung mạo hoàn toàn bị hủy.
Tiểu Cửu từng cho Long mẫu xem qua bức ảnh chụp Mạc Vũ Sinh trước đây, biết cậu đã từng ôn nhuận đẹp trai thế nào, đem so với khuôn mặt trước mắt, Long mẫu chỉ có thể than thở trong lòng.
Mạc Vũ Sinh bị Hỏa Liễn bắt đi, lúc ấy hân đã hóa thành phượng, hai trải trực tiếp cắp nganh mặt và eo Mạc Vũ Sinh quắp cậu bay từ thành phố tới Trác Lộc, móng vuốt sắc bén đâm vào da thịt Mạc Vũ Sinh, không chỉ phá huỷ khuôn mặt của cậu mà còn bóp nát một quả thận, để lại vết sẹo dài trên bụng.
Tuy hai mắt Mạc Vũ Sinh không bị đâm nhưng do vùng thần kinh thị giác bị thương tổn nên hai mắt của cậu tạm thời không nhìn thấy được. Dẫu vậy, khi xoa lên da dẻ trên mặt trong lòng cậu đã đoán được tình hình chắc chắn rất tệ. Trên mặt cậu không có thần sắc nào đặc biệt, luôn trầm tĩnh trước sau như một.
Xương trên người Mạc Vũ Sinh cũng gãy không ít, dù tính mạng đã được bảo toàn nhưng để hoạt động bình thường như trước kia còn cần một quãng thời gian rất dài, hiện tại chỉ có thể ngồi xe lăn, Tiểu Cửu đẩy xe lăn, không ngừng cười nói chọc Mạc Vũ Sinh vui vẻ.
“Anh Mạc, anh hai nói tạm thời mang anh về thế gian dưỡng thương, nơi đó anh tương đối quen thuộc, có thể sẽ khôi phục nhanh hơn, mặt và mắt của anh cũng sẽ khá hơn, anh không nên lo lắng nữa, anh hai đã gọi anh Dương Tiễn đến Thái thượng lão quân đòi đan dược, mỡ đông dược cao các thứ, hiệu quả rất tốt…”
Tiểu Cửu ngoài miệng giả bộ thoải mái, ánh mắt nhìn Mạc Vũ Sinh lại tràn đầy lo lắng, trong lòng thầm than: Nếu anh cả ở đây là tốt rồi, những vết thương này khẳng định có thể chữa khỏi, trở lại như cũ…
Sau khi tiễn Ngao Tứ dẫn Mạc Vũ Sinh rời đi, trên đường về đi qua tẩm cung của Ngao Túc, Long mẫu dừng bước nhìn cửa lớn khép chặt, sau đó quay sang hỏi Ngao Phong: “Linh Vương điện hạ còn ở trong hả?”
Ngao Phong gật đầu đáp: “Từ hôm đó tới giờ t chưa ra ngoài lần nào, Tiểu Cửu phân phó người mỗi ngày đúng giờ mang ba bữa tới cho y, thời gian còn lại không nên quấy rầy.”
Long mẫu nghe vậy gật gật đầu, thở dài: “Tình kiếp phủ đầu, thần tiên, Ma vương, người phàm… Ai cũng không thể chạy trốn.”
Ngao Phong tiếp lời: “Dạ, mẫu hậu, Nam Hải Long vương cùng Tây Hải Long vương mấy ngày trước có gửi thư an ủi, nói anh cả không ở đây, có cần họ phái người tới hỗ trợ quản lý sự vụ Long cung hay không, trong thư còn nhắc tới chuyện của anh hai, dò hỏi chúng ta có muốn đổi Thái tử không.”
Trên mặt Long mẫu hiện vẻ chế giễu, nói: “Muốn đổi thành người bên ngoài, xem ra ta vẫn còn chút cảm giác lợi hại (???), hai người bọn họ chắc chắn là đến bỏ đá xuống giếng, Đông Hải Long Cung gặp khó, hỗ trợ là giả, chế giễu mới là thật. Đáng tiếc, thứ Long cung chúng ta không thiếu nhất chính là hoàng tử, mồng mười tháng sau là gia yến mừng Tiểu Thập ngày tuổi, sự vụ Long cung xem như tạm ổn, con và thằng tư thương lượng chút, tổ chức gia yến ngày làm thật to, người có thể mời đều mời tới, dù thằng Túc tạm thời không ở thì Long cung chúng ta cũng không thể để người khác coi thường được.”
Long mẫu trầm tư chốc lát mới nói tiếp: “Huống hồ, thằng Túc không có nhà không phải còn Linh Vương điện hạ sao? Từ nay về sau, tất cả đãi ngộ với Linh Vương điện hạ ở Long cung cứ dựa theo tiêu chuẩn của thằng cả mà xếp.”
Ngao Phong sửng sốt, hơi kinh ngạc nhìn Long mẫu, Long mẫu chậm rãi nói: “Người con dâu này, ta nhận.”