Khúc Ninh nhìn lại nhìn tờ giấy nhắn.
Ba ngày. Ba ngày cũng tốt, chí ít chính mình còn có có thời gian yên tĩnh một chút.
Lúc đi rửa mặt ngước nhìn vào gương, mới phát hiện hai mắt sưng vù.
Đây là lần đầu tiên trước mặt Địch Giang cậu để lộ ra tâm tình như thế, không phải cậu muốn, nhưng là thực sự kiềm chế không được, khổ sở đến kiềm chế không được.
Biết mình bất luận làm cái gì, đều phải dựa vào tiền đề “Tiểu minh tinh bị bao dưỡng”.
Địch Giang đối tốt với cậu, cưng chìu cậu, cũng chẳng còn gì khác.
Cậu đờ đẫn, mở TV ngẩn người, lại hết cả một ngày.
Cậu cho rằng, đây chỉ là bỗng chốc phải đối mặt với hết thảy, những điều này cậu luôn biết rõ, hiện tại bất quá là bị Địch Giang xé mở, bày ra ngay trước mặt mà thôi.
Cũng sẽ chẳng sao đâu, lần sau gặp mặt chỉ cần cậu coi như chưa hề có gì phát sinh, Địch Giang nhất định sẽ không tính toán nữa.
Hết thảy đều sẽ trở lại như trước, tốt đến không thể tốt hơn.
Nhưng lại chẳng bao giờ có kết thúc.
Ngày thứ hai, Tiểu Triệu gọi điện cho cậu, có chút muốn nói lại thôi, “Tiểu Ninh…Xem tin tức chưa?”
Khúc Ninh đang mơ ngủ bị hắn đánh thức, còn có chút mơ màng, “Cái gì?”
“Tự cậu xem đi.”
Tiểu Triệu thở dài một hơi, cúp điện thoại.
Khúc Ninh mở mạng lên, liền thấy tin tức mới nhất được đưa đầu đề: Chuyện tốt của Địch Giang tổng tài Hải Ngu sắp tới, cuối tháng đính hôn cùng thiên kim Hứa thị.
Ảnh kèm theo là chụp tại tiệc mừng thọ cha Địch, Địch Giang và Hứa Thiến cùng có mặt, mời rượu Địch lão gia tử.
Nhìn qua Hứa Thiến, thật sự là phong phạm tiểu thư khuê các, thật ra so với mấy loại nữ minh tinh trong giới giải trí thường cặp với Địch Giang còn đẹp hơn nhiều.
Hai người đứng chung một chỗ, trông thật sự xứng đôi.
Khúc Ninh đọc đi đọc lại mẩu tin đó nhiều lần, cuối cùng lại nghĩ, đáng đời Từ Vĩnh Duệ, hai người bọn họ bây giờ đều không vui hết rồi.
Trước đây Khúc Ninh có nghĩ, đến cái ngày Địch Giang kết hôn, cậu liền rời đi.
Hiện tại, đính hôn, cũng không khác biệt mấy nhỉ.
Hết thảy đều là kết cục đã định, cần gì phải đợi đến cuối cùng mới quyết định lần nữa.
Khúc Ninh bên này thật vất vả thuyết phục chính mình, lại nhận được một cú điện thoại.
Địch Uyên gọi tới thông báo cho cậu, “Khúc Ninh phải không?”
Khúc Ninh cầm điện thoại di động cố sức bắt mình bình tĩnh, “Vâng.”
“Tôi là Địch Uyên.” Không cần giới thiệu nhiều hơn nữa, một cái tên, đã đủ cho đối phương biết hắn là nhân vật nào.”
“Địch, Địch tổng.”
Dù cho đã đoán trước được hắn muốn nói gì, vẫn cứ phải cung cung kính kính nghe cho hết.
Địch Uyên và Địch Giang khiến người ta có cảm giác rất giống nhau, rồi lại có những điểm bất đồng rất lớn, đại khái là Khúc Ninh đã nhìn qua rất nhiều mặt khác của Địch Giang, hắn lạnh lùng nghiêm nghị, Khúc Ninh cũng vẫn thấy hắn dịu dàng dễ gần.
Địch Uyên lại từ giọng nói mà khiến người ta cảm nhận được sự áp bách chân thực.
“Địch Giang sẽ đính hôn, tôi mong cậu mau xử lý tốt chuyện giữa hai người, không cần tôi tới giúp hai người xử lý nữa.”
Khúc Ninh sững lại thật lâu, “Vâng… Tôi biết rồi…”
Buồn cười cậu còn buộc chính mình quyết định, lại không biết bất luận cậu quyết định thế nào, người của Địch gia đều sẽ giúp cậu làm ra quyết định.
Thanh âm của Địch Uyên từ đầu tới đuôi luôn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức dường như chính cậu là một thứ gì đó không cần hắn phải phiền tâm giải quyết, tựa như ký một bản tài liệu thôi, xử lý xong thì tốt rồi.
Lúc Địch Giang trở lại lần nữa, thấy Khúc Ninh lại càng hoảng sợ, buông đồ đạc xuống ôm lấy cậu, “Sao mà sắc mặt nhìn lại không tốt thế? Còn mất hứng?”
Khúc Ninh đưa tay ôm siết lấy hắn, lắc đầu.
Địch Giang cười hôn lên gò má cậu, “Bảo bối có nhớ tôi không?”
“Ừ… Nhớ, mỗi ngày… Đều luôn nhớ…”
Địch Giang ôm lấy người ta, vừa hôn vừa đi đến phòng ngủ.
Khúc Ninh bị áp lên giường, từng nụ hôn nóng bỏng chạm đến bên cổ, “Tôi phải kiểm tra một chút, em nói có thật vậy không nào…”
Khúc Ninh vô cùng phối hợp, còn cởi hết quần áo hai người ra, nằm xuống.
Địch Giang kéo một chân cậu ra, cố ý đưa tính khí đã cương cứng của mình cọ cọ cửa động, lại lần lữa không chịu đi vào.
Khúc Ninh khó nhịn cong chân cọ cọ bên hông hắn, “Anh… Anh vào đi chứ…”
Địch Giang vuốt ve mặt cậu, “Muốn không?”
“Ừ…”
Địch Giang cúi người xuống hôn cậu, ánh mắt cố chấp nhìn cậu, “Bảo bối cười một cái, cười một cái liền cho em, cả buổi nãy giờ em vẫn chưa hề cười.”
Khúc Ninh sửng sốt, sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười.
Địch Giang mút môi cậu một cái, “Bảo bối cười lên trông thật đẹp.”
Tính khí căng cứng đẩy mở huyệt thịt, từng tấc từng tấc tiến vào, di chuyển.
Khúc Ninh có thể cảm nhận rõ ràng nó ra ra vào vào trong cơ thể mình như thế nào, thúc một cái, có thể cảm nhận được độ nóng lẫn lực húc vừa ổn lại chuẩn của nó.
Trong ngực Địch Giang bây giờ là cậu, lúc này, Khúc Ninh mới cảm giác mình và hắn rất gần.
Địch Giang vươn tay lau đi nước mắt không kiềm được trên mặt cậu, “Bảo bối… Làm sao vậy?”
Khúc Ninh ôm lấy hắn, không ngừng lắc đầu, “Em không sao, anh…anh thật lợi hại…”
Cậu nâng thắt lưng chủ động phun ra nuốt vào, nhanh chóng dời đi sự chú ý của Địch Giang, Địch Giang lấy lại quyền chủ động, nắm hông cậu hung hăng va chạm.
“Ưm…” Khúc Ninh và hắn cùng lúc xuất ra.
Địch Giang đè cậu xuống tới thêm một lần, sau khi kết thúc, Khúc Ninh chỉ ôm chặt lấy hắn, không nói tiếng nào.
Địch Giang cũng cảm thấy có gì đó không đúng, khi đó Khúc Ninh rơi nước mắt liên tục, đầu vai chính mình còn thấm đẫm một mảng nóng ấm, thoải mái ở đâu chứ?
Có lẽ lời mình nói lần trước thực sự tổn thương lòng cậu.
Khúc Ninh tựa vào ngực hắn, nhắm mắt lại, vẫn đang suy nghĩ, hắn sắp phải đính hôn, nhưng lại vẫn có thể coi như chưa có gì phát sinh, ôm mình, hôn mình, lên giường với mình.
Trong mắt hắn, phải chăng mình chẳng tính là cái gì cả?
Tạm thời mà thôi, kết hôn rồi là có thể thẳng thắn gạt đi.
Cậu chờ Địch Giang nói với mình trước, Địch Giang lại vẫn không nói gì. Khúc Ninh có chút nghi hoặc, lẽ nào hắn muốn kéo dài tới cuối cùng mới đề cập?
Địch Giang nhìn thấy ánh mắt cậu, vươn tay vỗ về tấm lưng trơn mịn của cậu, điệu bộ như an ủi.
“Bảo bối, có thể nói cho tôi biết không, rốt cuộc làm sao vậy? Chuyện lần trước, là do tôi nói không lựa lời, em không cần phiền não.”
Trong lòng Khúc Ninh ấm áp, chỉ lắc đầu, khẽ cười, “Không phải vì chuyện này.”
Nói cho hắn biết đi thôi, sắp phải rời rồi, chính mình còn không dám thẳng thắn thành khẩn một lần sao?
Khúc Ninh nhắm mắt lại, “Anh, có phải sắp đính hôn?”
Địch Giang sửng sốt, “Cái gì?”
Khúc Ninh đưa di động qua cho hắn nhìn tin tức kia, Địch Giang cầm xem, có hơi bực bội thở dài.
“Chắc là anh trai tôi thả ra, lần này trở lại hắn và lão gia tử đã nói với tôi rất nhiều lần, tôi không đồng ý, không ngờ hắn lại gạt tôi thả tin ra.”
Khúc Ninh mở to hai mắt, “Hả?”
Địch Giang khẽ véo má cậu, sau đó vò rối đầu tóc cậu, dịu dàng cười nói, “Vậy là được rồi, sau này nghĩ gì đều phải nói cho tôi biết, đừng để tôi phải đoán, lỡ đâu đoán trật thì sao.”
Một hơi thở Khúc Ninh nghẹn lại đã thả ra hơn một nửa, vẫn là không nhịn được hỏi, “Thế nhưng, anh sớm muộn gì cũng phải kết hôn, anh trai anh, thái độ có vẻ cũng rất cứng rắn…”
Địch Giang từ chối cho ý kiến, “Hắn còn có thể bức tôi sao? Hơn nữa, kết hôn thì kết hôn, cũng chẳng phải chuyện lớn gì.” (không lớn hả? Ê ông muốn bị chém không… =.=+)
Địch Giang vén vén tóc mái cậu, hôn lên trán cậu một cái, “Bảo bối, đừng nghĩ nhiều, có kết hôn hay không tôi cũng không định không muốn em.”
Khúc Ninh không nói, chỉ vươn tay vững vàng ôm lấy hắn.
Trái tim so với trước còn nguội lạnh đến cùng cực.
Địch Giang không thèm để ý, nhưng mình làm không được, Địch Giang có thể coi đây là chuyện đương nhiên, chính mình lại hoàn toàn không thể nào chấp nhận.
Hôm sau, Khúc Ninh ù ù cạc cạc phát hiện trên weibo xuất hiện một câu chuyện nổi bật, là Từ Vĩnh Duệ đưa ra lời xin lỗi với Khúc Ninh
Phản ứng đầu tiên của cậu là, quỷ gì thế, tình tay ba bị phát hiện?
Bấm vào xem, nhìn hết một loạt bình luận cùng ảnh cắt trích của fan, mới biết được thì ra chuyện ngoài lề của gameshow thực tế kia bị thả ra, trong đó nhìn thấy rất rõ ràng, mình khi đó bị ngã, là bởi vì phía sau có người đẩy, hơn nữa còn là đột nhiên đụng vào, không giống như là theo quán tính bất cẩn.
Bởi vì Khúc Ninh dẫn cầu, ống kính lúc đó cũng dồn trên người Khúc Ninh, người kia lộ ra một bên vai.
Sau đó fan bắt đầu moi móc tìm tòi, phóng to chỉnh ảnh so sánh một hồi, trên cánh tay người kia có một vết thương thật nhỏ, hoàn toàn ăn khớp với Từ Vĩnh Duệ trong một số cảnh quay khác.
Khúc Ninh cẩn thận nghĩ lại, lúc đó hình như đúng là trên người chịu lực, đột nhiên ngã về trước, trọng tâm không ổn mới té ngã.
Thế nhưng rốt cuộc là có phải có người cố ý đụng hay không, thời gian cũng lâu rồi, không nhớ rõ nữa.
Nói chung, fan của Khúc Ninh cho rằng Từ Vĩnh Duệ cố ý, hơn nữa còn nói tại sao bàn thắng đó là Từ Vĩnh Duệ ghi?
Fan của Từ Vĩnh Duệ lại cho rằng vốn chỉ đang chơi một trò chơi, té ngã là bình thường, đối phương đơn giản là mắc chứng vọng tưởng bị hại.
Còn kéo theo một đám người qua đường vào xem.
Khúc Ninh cảm thấy rất ấm áp, những fan hâm mộ này thật ra không quen biết mình, lại nguyện ý vì mình tốn tâm tư sức lực, hết sức bảo vệ mình.
Lúc này cậu đã quên mình là cái mồi dẫn lửa, hơn nữa khi hai bên hỗn chiến tự động loại bỏ ngôn luận từ fan nhà mình, nhìn đến lời khó nghe của fan bên kia sẽ bực bội.
Mắng mình thì thôi đi, còn công kích thần tượng của mình, là người ủng hộ mình thì quả thực không thể nhẫn nhịn!
Cậu tức giận liền tạo ngay một nick phụ, mắng lại từng người, có đôi khi suy nghĩ hồi lâu không biết nên gõ lại cái gì, thế là liền report luôn cái bình luận đó.
Thật vất vả xong xuôi, sau đó lại nhận được điện thoại của người đại diện.
Người đại diện tỏ ý, mong cậu đăng một cái trạng thái trên weibo, tỏ rõ đó chỉ là hiểu lầm, Từ Vĩnh Duệ bên kia cũng liên lạc qua, sau đó cậu sẽ đăng.
Xích mích giữa các thành viên đoàn phim, tuy rằng có thể tăng độ nổi tiếng, nhưng dù sao cũng không phải trọng tâm trong phim, đoàn phim và đoàn làm gameshow bên kia cũng không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy.
Khúc Ninh xả hết giận rồi, cũng hiểu lời hắn nói, liền đồng ý ngay.
Từ Vĩnh Duệ nhanh chóng đăng trạng thái, bày tỏ gameshow đó rốt cuộc lên sóng rồi, nhớ lại một chút khoảng thời gian vui vẻ giữa những thành viên đoàn phim lúc đó, rất vui vẻ rất vui vẻ, lại kèm theo một tấm ảnh chụp tập thể, xin mọi người ủng hộ phần mới nhiều hơn nữa.
Nói tóm lại chính là đoàn phim chúng tôi rất hài hòa, không có lục đục gì đó như mấy người nói đâu, đồng thời ta đây cao giá như thế sao phải giải thích chuyện nhỏ nhặt này với mấy người, đăng cái trạng thái này mấy người tự hiểu là được rồi.
Khúc Ninh lúc này đã không còn kích động, lại nói, ngẫm lại lúc đó, hình như quả thực không có cảm giác được y đụng phải mình?
Đương nhiên, xuất phát từ cảm tính, cậu nghĩ Từ Vĩnh Duệ là hoàn toàn có khả năng làm loại chuyện đó.
Mặc kệ thế nào, chính là vẫn phải dẹp yên chuyện này.
Thân là tiểu trong suốt địa vị không cao thật tốt, không cần lưu ý gánh nặng thần tượng chi đó, Khúc Ninh đăng một trạng thái, làm sáng tỏ mọi chuyện.
Tỏ ý trong quá trình vui chơi dập đầu va chạm là không thể tránh được, chính mình cũng không bị thương, quan trọng nhất là mọi người vui sướng thỏa mãn, cảm ơn đã quan tâm.
Giọng điệu rất là chính thức.
Khúc Ninh suy nghĩ một chút, thấy như vậy quá không được, người hâm mộ giúp mình tranh luận lâu như vậy, kết quả chính mình đứng ra cuối cùng lại giúp bên kia nói chuyện.
Vì vậy lại gõ gõ, đăng thêm một cái, vừa đánh chữ vừa buồn nôn, cái tên nhóm hâm mộ mình là Khúc Khúc, rốt cuộc là làm sao đặt ra vậy, cực kì cực kì trẻ trâu.
Khúc Khúc, cảm ơn các bạn, tôi cực kì cực kì cảm động, thật không ngờ các bạn không chỉ có ủng hộ chương trình tôi tham gia, lại còn xem đến thật cẩn thận, chi tiết nhỏ cũng sẽ bị các bạn phát hiện, luôn luôn quan tâm tôi, thực sự, thực sự cảm ơn các bạn. Tôi yêu các bạn.
Nháy mắt, phần bình luận tràn ngập một đống bày tỏ, Khúc Ninh cười cười, lại lướt lướt, thấy mọi người quả thực không có thái độ tiêu cực gì, mới lui ra.