Bán Yêu Và Bán Sơn

chương 58: 58: lựa chọn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Là Tứ gia đưa số mạng Phu tử trở về đúng quỹ đạo?”

Một lúc lâu sau, Hoàn Nhạc hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Nếu quả thật là Thương Tứ ra tay, như vậy Phu tử chết… Cũng chỉ có thể thở than một tiếng tại số trời.

Thương Tứ không trả lời ngay, y cười như không mà nhìn Hoàn Nhạc, nhìn thấu sợ hãi trong lòng Hoàn Nhạc.

Nhưng Hoàn Nhạc vẫn giữ được bình tĩnh, chàng xoắn xuýt vì chuyện này lâu như vậy, chắc chắn sẽ không gục ngã tại giây phút sống còn cuối cùng.

Hai người đều lặng thinh, bầu không khí trong phòng thoáng ngưng trệ.

Chỉ có hai nhóc mập trốn dưới gầm bàn trà vẫn không tim không phổi gặm macaron tạo thành tiếng vô cùng vang dội.

Chúng nó mặc kệ người khác đang làm gì, được ăn vẫn là chuyện hạnh phúc nhất thế gian.

“Rộp rộp rộp kha kha…” Hai đứa vừa ăn vừa cười, vừa làm rơi vãi vụn macaron.

Thương Tứ bó tay hết cách, đành lườm chúng, tung cước vào cái mông nhỏ ú nu căng căng của bọn nhóc, “Ăn tới đâu đâu cũng thấy cặn, đợi chút nữa Viên Viên về xem em ấy có đánh các ngươi không.”

“Ôi.” Hai nhóc mập ngã chổng vó lên trời, dường như rất đau đớn, đối với đám diễn tinh này thì chẳng có gì giống giả bộ cả.

Mà hồi lâu cũng không thấy ai đỡ dậy, hai đứa trở mình đứng lên, đẩy đẩy xe nhanh nhẹn đào tẩu khỏi hiện trường.

Vừa chạy vừa hét: “Chủ nhân xấu xa, là chủ nhân ăn! Chủ nhân ăn!”

Thương Tứ lười đuổi theo, nhưng bị bọn nhóc chen vào một phen như vậy, y cũng không tiện vờ vịt thâm trầm gì nữa, vì vậy giơ ngón tay chỉ lên trời, hỏi Hoàn Nhạc: “Ngươi tin đạo trời không?”

Hoàn Nhạc hỏi vặn: “Đạo trời là gì?”

“Quy luật tự nhiên.”

“Sống chết có số?”

“Tuy ta rất không thích thuyết pháp sống chết có số này nhưng nhân loại ưa cách giải thích bi quan như thế.” Thương Tứ lười biếng dựa vào lưng ghế, tay cầm chung trà, nom hệt như lão cán bộ về hưu.

Y tiếp tục nói: “Đạo trời tàn nhẫn, nhưng sự tàn nhẫn của nó cũng không chỉ ở nỗi đau của cá nhân cậu.”

Hoàn Nhạc nhíu mày: “Xin Tứ gia nói rõ hơn.”

Thương Tứ nhếch môi: “Câu trả lời của ta chính là, Phu tử của cậu là ai mà đáng giá bổn đại gia đích thân ra tay? Dẫu có thêm trăm người như vậy, cũng không gây nên bất kỳ ảnh hưởng nào tới đạo trời.

Nhân loại có thuyết hiệu ứng bươm bướm, một con bướm vỗ cánh có thể tạo thành cơn lốc.

Có lẽ cơn lốc sẽ mang tới tai hoạ lớn, nhưng đối với cả một vùng trời, một cơn lốc nho nhỏ thì tính là gì?”

Nghe vậy, tất cả mọi người đều không khỏi rơi vào trầm tư.

Thương Tứ nói tới càn rỡ biết bao, nhưng ngẫm kỹ lại, chẳng phải đạo lý chính là như thế sao?

Đặc biệt là Kiều Phong Miên đã từng trải qua cảnh chiến loạn càng có thể sâu sắc ngấm lời Thương Tứ, trời cao chưa từng thực sự quan tâm tới sinh linh tại xứ sở này? Ông ngoảnh mặt làm ngơ với hết thảy cực khổ ở đây.

Thế thì, một người nho nhỏ gây ra sai lệch nho nhỏ thì có là gì đâu?

“Vậy Tứ gia thì sao? Ngài tin đạo trời ư?” Hoàn Nhạc lại hỏi.

“Ta tin thứ đồ dỏm chó má đó làm chi? Nó có thể cho ta tiền hay tìm đối tượng giúp ta? Nhân đây nói luôn, thượng đế chính là lão già nát rượu.

Trước kia hắn cứ bôi nhọ đứa con ruột của đạo trời là ta đây, cho nên hắn ngỏm sớm.”

Thương Tứ bêu riếu cố nhân tới Vô Li Đầu như vậy, hơn nữa cực độ hung hãn, cho dù bây giờ y có chửi tất cả mọi người là cục cớt cũng chẳng có kẻ nào từ trong quan tài nhào ra đánh y.

Nhưng Hoàn Nhạc và Sầm Thâm vẫn là lần đầu trải qua lễ rửa tội, khó tránh khỏi sững sờ.

Là thượng đế đấy, không phải chú bán kẹo hồ lô đâu.

Bởi vậy có thể thấy được Thương Tứ thực sự rất già.

Hoàn Nhạc hít sâu một hơi, cưỡng chế quay lại chủ đề: “Vậy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Phu tử?”

“Đừng có gấp.” Giọng Thương Tứ vẫn ung dung, tiếp tục kể: “Sau buổi tối hôm ấy, ta đi điều tra sổ sinh tử.

Sau khi hắn té xuống giếng, thời gian tử vong liền đổi lại nguyên gốc, chắc khoảng mấy năm trước, ăn nấm trúng độc mà chết.”

“Nấm độc?” Chẳng biết vì sao Sầm Thâm chợt nhớ Hoàn Nhạc từng nói với mình về lần đầu em ấy gặp Phu tử.

Khi đó, chẳng phải Phu tử đang hái nấm trên núi sao?

Chẳng lẽ là…

Hiển nhiên Hoàn Nhạc cũng nghĩ tới, nhưng đáp án này không khỏi quá hoang đường và nực cười.

Chàng buộc phải truy hỏi: “Còn gì nữa không?”

“Ngoài ra ta còn phát hiện ra một chuyện rất thú vị.” Thương Tứ chĩa vào đầu mình, “Hình như trí nhớ của ta bị ai động tới rồi.

Nói cách khác, trong đầu ta cũng có ấn tượng về lần đầu tiên hắn tử vong, nhưng bởi vì hắn sống lại, cho nên đoạn ký ức này bị xoá bỏ.

Đến khi ta gặp lại hắn, cảm giác không ổn tức khắc xuất hiện.”

Thương Tứ không phải bất kỳ ai khác, chuyện mà người bình thường không thể nhận ra, dù chỉ một chút biến hoá nhỏ bé cũng không thoát khỏi con mắt y được.

“Trước đây Tứ gia từng gặp Phu tử?” Hoàn Nhạc sáng mắt lên.

“Không, nói đúng ra, ta đã thấy linh hồn hắn, cũng ở trong tháp Vãng Sinh.

Nếu ta đoán không sai, là thứ gì đó hoặc ai đó đã thay đổi số mệnh của hắn, vì vậy ký ức liên quan tới hắn của tất cả mọi người đều xảy ra biến động, thậm chí bao gồm cả ta.

Mà trong tay ta có món khác lại không cách nào cải biến được.

Chân tướng, cũng được bảo tồn trong này.”

Con ngươi Kiều Phong Miên đảo một vòng, lập tức hỏi: “Là sách chép tay của ngươi?”

“Đúng.” Thương Tứ gật đầu: “Văn tự có linh, một quyển sách tồn tại đủ lâu sẽ có khả năng hình thành thế giới nằm bên trong nó.

Sách chép tay của ta tất nhiên là quyển lợi hại nhất.

Mà chính bởi vì thế giới trong sách như bản sao thế giới hiện thực, rồi lại hoàn toàn độc lập với thế giới thực, cho nên dù hiện thực biến thiên, nó vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu.”

Thương Tứ là người trông coi văn tự, hiển nhiên là người nắm giữ sức mạnh khống chế tuyệt đối trong thế giới văn tự.

Sách chép tay của y gần như ghi lại hết thảy lịch sử hưng suy của vương triều Khổng Tước, chỉ cần là y tận mắt nhìn thấy, hầu như có thể phục dựng trăm phần trăm trong sách.

Kiều Phong Miên thấy Thương Tứ già cả vậy rồi mà chưa bệnh Alzheimer đại khái là trí nhớ tốt cũng chẳng bằng đầu bút trâu bò.

Nhưng giờ phút này Hoàn Nhạc không rảnh cảm thán y thần thông quảng đại, chỉ hỏi gấp: “Ngài gặp hắn ở tháp Vãng Sinh? Ngài thấy gì?”

Thương Tứ khẽ cười: “Ta thấy hắn, còn thấy cả cậu.”

“Ta?” Hoàn Nhạc đột nhiên sửng sốt.

“Cậu bị người ta đẩy một cái, thiếu chút nữa rơi vào trong giếng.

Nhưng trước khi ngươi ngã, ngươi đã tông trúng một con quỷ nên chệch khỏi đường đi ban đầu, cứu về cái mạng nhỏ của ngươi.

Bên trong tháp Vãng Sinh, quỷ là thực thể có thể chạm vào được, mà quỷ bị ngươi đụng chính là Phu tử của ngươi.”

Dứt lời, ánh mắt Thương Tứ rọi sâu vào mắt Hoàn Nhạc, “Ta nói như vậy, ngươi hiểu chưa?”

Bây giờ Hoàn Nhạc hơi choáng váng, chàng còn chưa thông suốt.

Chuyện gì đã xảy ra với trục thời gian này, tại sao chàng chạm mặt Phu tử đã chết, tất thảy những thứ này đều làm lòng người rối loạn.

Chàng không khỏi nhìn Sầm Thâm, trong con ngươi ánh lên sự khẩn cầu.

Thực ra chàng cũng không biết vì sao vẻ mặt mình lại như thế, e rằng trong lòng chàng đã tự đoán được gì rồi.

Chàng muốn Sầm Thâm nói cho chàng nghe đáp án.

Này có phần tàn nhẫn.

Nhưng Sầm Thâm thương chàng mà, hắn vươn tay ôm chàng vào ngực, vuốt tóc thiếu niên, lòng cứ quẩn quanh câu chuyện cũ chẳng biết nên nói làm sao.

Vì thế hắn nhìn Thương Tứ, hỏi: “Tứ gia còn nhớ khi đó, Hoàn Nhạc và Phu tử của em ấy có quen biết nhau hay không?”

Thương Tứ cười, giọng lại thoảng chút vô tình: “Không quen.”

Sầm Thâm lại hỏi Hoàn Nhạc: “Đêm Quỷ Yến ấy, Phu tử cố tình kêu em lại chỗ hắn, đúng không? Hắn muốn uống rượu với em.”

Hoàn Nhạc nghe xong, cơ thể trở nên cứng đờ, hồi lâu sau mới gật gật đầu.

Chàng ngẩng đầu lên, nhìn Sầm Thâm bằng đôi mắt lần đầu toát ra nét đau thương, cười khổ rằng: “Nếu em ngoan ngoãn xách rượu tới gặp hắn, có phải sẽ không phát sinh chuyện sau đó?”

Sầm Thâm cũng không biết đáp án.

Hoàn Nhạc tiếp tục thì thào: “Phu tử biết em sẽ đi tháp Vãng Sinh vào ngày đó, biết em có thể sẽ té giếng, cho nên mới mời em ra ngoại thành uống rượu vào dịp không thích hợp như Tết Trung Nguyên.

Hắn muốn em tránh đi, nhưng em không nghe lời, em còn đi chung với Tống Lê… Hắn đã biết trước, sợ em có chuyện nên tới tìm em, đúng không?”

“Hắn vẫn cứu em lần nữa.”

“Nhưng lần này hắn chết rồi.”

“Hắn biết rõ, biết rõ có thể sẽ….”

Giọng Hoàn Nhạc càng ngày càng gấp gáp, Thương Tứ lại cắt lời chàng ngay lúc này, y nói: “Đây là hắn tự chọn, không phải ư? Không phải bởi đạo trời mờ mịt, cũng không phải vì ta, mà là ở lằn ranh sống và chết, hắn lựa chọn cậu.”

“Khác nhau sao?” Hoàn Nhạc vẫn còn hoảng hốt, cứ như thân đang bị cuốn trong vòng xoáy khổng lồ, không cách nào thoát ra, không thể thở nổi.

Kiều Phong Miên trả lời vấn đề này, trong nụ cười của anh lẫn một luồng châm biếm: “Đương nhiên khác, hắn có quyền lựa chọn.

Trên đời này, rất nhiều lúc có thể tự mình chọn lựa tử sinh cũng là chuyện rất không tầm thường.

Hắn cũng đã có một lần cơ hội, còn tiếc nuối gì nữa đây?”

Hoàn Nhạc thực sự sắp bị anh chọc nổi xung, Sầm Thâm đúng lúc giữ tay chàng lại, mở miệng nói: “Thời đại khác nhau, lựa chọn khác nhau, không thể đánh đồng với nhau.”

Kiều Phong Miên nhún vai, miễn bình luận.

Sầm Thâm ngó Thương Tứ, thần sắc bình tĩnh, mà ánh mắt thành khẩn hiếm thấy: “Có thể nói cho tôi biết không, sau lần thứ nhất Phu tử cứu Hoàn Nhạc, họ có nói chuyện với nhau không?”

Nghe vậy, không chỉ Hoàn Nhạc mà ngay cả Kiều Phong Miên và Thương Tứ cũng không hẹn mà dồn ánh mắt về phía Sầm Thâm.

Thương Tứ lần nữa đánh giá tiểu yêu quái phần lớn thời gian đều im lặng này, một chút hứng thú dấy lên: “Câu này hỏi hay lắm, họ ngồi lại uống rượu với nhau đấy.”

“Uống rượu?” Hoàn Nhạc thoáng chốc bị thu hút toàn bộ sự chú ý.

“Ừ, chẳng phải cậu tới cảm tạ hắn sao? Cho nên các cậu uống rượu chung, qua ba tuần rượu, thành bạn hữu chỉ hận gặp nhau quá muộn màng.”

Thương Tứ còn nhớ cảnh tượng đó, thiếu niên vận đồ đỏ đeo bảo đao hào hứng, tú tài bần hàn áo xanh nhã nhặn lịch sự.

Hai người tuổi tác chênh lệch, thân phận khác biệt lại có thể chơi rất hợp rơ với nhau.

Một bữa rượu kia uống tận khi trăng sáng về Tây.

Thiếu niên kéo ống tay áo của bạn rượu kiêm ân nhân cứu mạng, say khướt cười bảo: “Ngươi thú vị quá, nếu ngươi còn sống, ta nhất định phải bái ngươi làm Phu tử của mình!”

Đối phương không lên tiếng, chỉ nhìn chén rượu không chiếu được bóng dáng mình mà thở dài.

Hồi lâu sau, hắn nhìn thiếu niên say ngất ngây, nói: “Tại hạ chính bởi nghèo mới ăn nấm dại bỏ đi kia.

Nếu ngươi làm học trò của ta thật, chắc chắn phải thu của ngươi một trăm lạng học phí.”

Nói đoạn, khoé mắt hắn thoáng liếc ngọc bội mỡ dê loại tốt nhất bên hông thiếu niên, lập tức đổi giọng: “Ba trăm hai đi.”

Có nhiều tiền thật là tốt..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio