Lý Đắc ha ha cười, nói: " Chuyện của tiểu nữ nhân, chúng ta không cần lo lắng, mặc cho bọn hắn phát triển đi, hội trưởng, ngươi hôm nay cũng mệt mỏi rồi, chúng ta sớm quay về nghỉ ngơi đi ".
Niệm Băng vừa ra khỏi phòng của Băng Tĩnh, nhất thời cảm giác được toàn thân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, thất thải bảo thạch kia hiển nhiên là một loại ma pháp vật phẩm để dò xét, may mắn chính mình không có đem theo Thần Lộ đao trên người. Lúc trước, mọi biểu hiện của hắn đều là giả tạo, Băng Tĩnh căn bản không lừa được hắn, trước đây ở tại Băng Thần tháp, Niệm Băng từng gặp qua toàn bộ mười hai Băng Tuyết tế tự, bộ dáng bọn họ đều đã khắc sâu trong óc hắn, hắn sao có thể quên? Cũng may mắn như thế, lần này mới có thể tránh được thử thách cuối cùng của ma pháp sư công hội.
Trở lại phòng mình, thu hồi Thần Lộ đao rồi cất trong lòng, cởi bỏ và đặt ma pháp sư bào, và Băng Lăng trượng lên giường, rồi lại lặng lẽ ly khai ma pháp sư công hội, có lẽ, đêm nay chính là đêm cuối cùng mình ở Thanh Phong Trai, ngày mai, là một sự bắt đầu mới, bắt đầu ở ma pháp sư công hội.
Sáng sớm, lúc ánh sáng mặt trời từ phương đông mới ló, Niệm Băng đã từ minh tưởng tỉnh lại, mấy quyển cơ sở ma pháp hôm qua đọc nhưng không hiểu kỹ, trải qua tu luyện thực tiễn ban đêm, khiến cho hắn đối với ma pháp đã nhận thức sâu hơn rất nhiều, mặc dù nguyên lý của băng hỏa đồng nguyên còn chưa hiểu rõ, nhưng đối với khống chế ma pháp thì thấy dễ dàng hơn, hiện tại thứ hắn cần nhất không phải là đề thăng ma pháp lực, mà là đem tinh thần lực cùng băng hỏa đồng nguyên ma pháp lực dung hội quán thông, như vậy, mới có thể phát huy uy lực lớn hơn, Niệm Băng tin rằng, lúc mình đem băng cùng hỏa lưỡng chủng năng lực hoàn toàn dung hợp, ma lực được sinh ra, tuyệt không chỉ đơn giản là một cộng một bằng hai. Băng hỏa song hệ ma pháp sư, mình hẳn là người đầu tiên trên đại lục, sao không thể tự mình sáng tạo ma pháp cho chính mình?
Ra khỏi phòng gian, Lý thúc tựa hồ còn chưa dậy, Niệm Băng nhìn Thanh Phong Trai tọa trên một vùng đất rộng lớn, không nhịn được khẽ thở dài, xem ra, mình chẳng thể truy cầu trù nghệ ở đây được. Nhất lưu trù nghệ, nhị lưu ma pháp, chính là phương hướng của chính mình, có lẽ, ma pháp sư công hội hiện tại thích hợp hơn, ở nơi đó, chí ít mình có thể học được rất nhiều thứ hữu dụng.
Trong lúc nghĩ, Niệm Băng đã đi tới đống củi, nắm lấy sài đao, với tốc độ như thiểm điện chém xuống, mặc dù mỗi lần một thanh củi chỉ cần chém thành tám khối, nhưng hắn lại rất rất chuyên chú, phương pháp tập trung tinh thần này, hắn sớm đã tạo thành thói quen, từng mảnh củi dần dần xuất hiện, Niệm Băng thủy chung cho rằng, một người làm việc, phải có thủy có chung, mặc dù đã quyết định phải ly khai, nhưng vẫn phải làm tốt công tác cuối cùng của mình. Sài đao trên tay hắn, tựa như có sự sống, cơ hồ nhìn không thấy đao ảnh, chỉ cần dùng tay trái không ngừng cầm từng thanh củi từ bên cạnh lên, tự nhiên sẽ chia làm tám khối.
Lý thúc từ trong phòng đi ra, thấy Niệm Băng đang ngồi quay lưng về phía mình chẻ củi, hắn không nhịn được mỉm cười, thầm nghĩ, tiểu tử này thật là chăm chỉ, sáng sớm đã vội vàng làm việc. Khi hắn tới bên Niệm Băng, nhìn thấy đao ảnh, không khỏi trở nên ngây dại, nguyên là công tác của một ngày, Niệm Băng đã hoàn thành được hơn bảy thành.
Niệm Băng biết Lý thúc đã tới bên cạnh, nhưng hắn lại không có dừng lại, vẫn chẻ củi như trước, vừa chẻ, vừa bình tĩnh nói: " Lý thúc, chẻ củi không chỉ là một loại công tác. Nếu ngươi chuyên chú, tự nhiên sẽ thu được thành quả bất ngờ, củi là vật chết, nhưng người lại là sống, người nói có đúng không? ".
Lý thúc nhìn Niệm Băng, kinh ngạc nói không ra lời, hắn lần đầu tiên cảm giác được, thanh niên nhân anh tuấn trước mặt này cũng không đơn giản. Chí ít là so với tưởng tượng của mình thần bí hơn nhiều.
" Thanh cuối cùng rồi, Lý thúc, ta để lại cho ngài một kỷ niệm ". Sài đao, đột nhiên trở nên linh xảo, đao ảnh nhoáng lên, vỏ cây nhẹ nhàng bong ra từng mảng, vụn gỗ bắn ra từ trong ánh đao, dưới tác dụng điêu tự quyết của đao công, sài đao phảng phất như vật sống, mộc khối trong tay Niệm Băng từ từ thành hình, sau khi ánh đao cuối cùng tắt đi, thanh gỗ đã không còn là một khối đầu gỗ, mà là một người, một tượng người như thật.
Lý thúc giật mình phát hiện, người nọ giống hệt chính mình, một tay đỡ khối gỗ, mà tay kia thì đang vung sài đao, bộ dáng sắp sửa chém xuống, pho tượng trông rất sống động, phảng phất giống như thật. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Niệm Băng đưa đao cùng pho tượng cho Lý thúc, nhìn về phía hắn hơi khom người, nói: " Lý thúc, đa tạ người mấy ngày nay chiếu cố, thứ này để người lưu làm kỷ niệm, hy vọng người còn có thể nhớ kỹ ta ".
Lý thúc nắm pho tượng hãy còn hơi ấm, mới vừa muốn nói gì, lại nghe cách đó không xa một thanh âm trong trẻo vang lên, " Niệm Băng, ngươi dậy chưa, mau nhanh theo ta, thời gian rất gấp ".
Niệm Băng mỉm cười, phủi vội mùn gỗ trên người, nói: " Tiểu thư, ta đã dậy từ sớm, chúng ta đi thôi ". Nhìn Lý thúc thật sâu, rồi hắn hướng về phía Tuyết Tĩnh đi tới.
Tuyết Tĩnh hôm nay lại không mặc hồng y yêu thích, toàn thân y phục trắng khiến nàng có vẻ quyến rũ hơn rất nhiều, " Đi, tới chỗ ta ". Rồi không hề tị hiềm, lôi kéo ống tay áo Niệm Băng, hướng về phía bên trong Thanh Phong Trai. Lý thúc nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, rồi lại nhìn pho tượng trong tay, than nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: " Xem ra, sau này lại phải chẻ củi một mình rồi! ".
Tuyết Tĩnh dẫn Niệm Băng tới một khu nhà, vừa vào sân, Niệm Băng liền cảm thấy được khí tức trong lành, sân không lớn, khoảng ba, bốn trăm thước vuông, một con đường nhỏ lát đá xanh, dẫn thẳng vào bên trong, đưa mắt nhìn lại, cả sân đều được bao trùm trong một màu xanh biếc, nhất là một gốc đại thụ, vươn lên thẳng tắp, tán lá xanh biếc vươn dài ra chung quanh, bao phủ hơn nửa sân, nhìn theo hướng con đường, thì thấy một gian mộc ốc, tựa hồ có hai ba phòng, mặc dù được xây dựng từ gỗ, nhưng nhìn qua lại phi thường chắc chắn. Trên mảng cỏ giữa sân là một hồ nước nhỏ rộng chừng mười thước vuông, hồ nước trong suốt thấy đáy, từng đàn cá vàng tung tăng bơi lội, khung cảnh du nhàn khó tả thành lời.
Tuyết Tĩnh có phần đắc ý xoay người nhìn Niệm Băng nói: " Thế nào, nơi này của ta cũng không tệ lắm chứ, nơi này chỉ có mình ta ở, ngoại trừ Linh nhi và thân nhân ra, ngươi là ngoại nhân đầu tiên được đến nơi đây. Đi thôi, ta đã chuẩn bị đủ các thứ cho ngươi rồi, những thứ này đều là ta phải vất vả mới mượn được từ Linh nhi, ngươi phải cẩn thận một chút, nghìn vạn lần đừng để hỏng, khiến ta không biết phải nói sao với nàng ".
Niệm Băng đi theo Tuyết Tĩnh vào trong mộc ốc, bên trong bài trí đơn giản hơn rất nhiều so với hắn tưởng tượng, vẻ điển nhã của màu hồng nhạt nhìn qua thập phần thanh tân, Tuyết Tĩnh lấy một bộ ma pháp bào từ trên giường đưa cho Niệm Băng, ma pháp bào màu đỏ, cũng thêu tiêu chí của Băng Nguyệt đế quốc, chung quanh hỏa diễm trên ngực có hai vòng ngân hoàn, so với ma pháp sư của mình thì ít hơn một vòng, đây chính là ma pháp bào tượng trưng cho cao cấp ma pháp sư. Niệm Băng không nhịn được cảm thấy buồn cười, mình là một đại ma pháp sư, bây giờ lại phải giả mạo cao cấp ma pháp sư, cảm giác ít nhiều cũng có vài phần quái dị.
Tuyết Tĩnh đưa ma pháp bào cho Niệm Băng, nói: " Ngươi trước cứ mặc vào thử, xem có hợp với người hay không, ta nghĩ chắc là khá vừa vặn. Với thân phận của một cao cấp ma pháp sư tham gia yến hội, hơn nữa ngươi niên kỷ, hẳn là không ai dám coi thường ngươi, thế nào, ta không phải là rất chu đáo sao? ".
Niệm Băng nhìn Tuyết Tĩnh, mỉm cười đáp: " Ngươi muốn ở đây xem ta thay y phục sao? ".
Tuyết Tĩnh đỏ bừng mặt, nói: " Ai muốn nhìn ngươi? Ngươi mau thay nhanh đi ". Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng nàng vẫn đi ra khỏi phòng.
Niệm Băng cởi ngoại y trên người, rồi khoác hồng sắc ma pháp bào lên, hỏa nguyên tố khí tức nhè nhẹ khiến hắn cảm giác rất thoải mái, mặc lên cũng rất hợp với dáng hắn.
" Ngươi đã xong chưa? ". Tuyết Tĩnh có chút nóng vội hỏi vọng vào.
" Được rồi ". Niệm Băng sửa sang lại y phục một chút, quay lại nhìn ra cửa. Tuyết Tĩnh đẩy cửa vào, lúc nàng nhìn thấy Niệm Băng trong bộ cao cấp hỏa hệ ma pháp bào, không khỏi hoàn toàn ngây dại, trong bộ hồng sắc ma pháp bào, mái tóc dài vàng óng của hắn trông giống như hỏa diễm, đôi mắt xanh lam lại hết sức thâm thúy, nhất là còn mang theo một thứ khí chất cao ngạo, khiến tim nàng đập mạnh không ngừng.
Niệm Băng chịu ánh mắt nóng rực của Tuyết Tĩnh, cảm thấy có chút không tự nhiên, " Tiểu thư, ta như vậy có gì không ổn sao? ".