Edit & Beta: Direct Kill
Trước đó vài ngày còn nói bản thân thích mềm không thích cứng, thế mà giờ xoay một cái mặt đã ở sau gáy.
Triệu Úc mỉm cười với hắn, hắn liền cười lại.
Triệu Úc mặt lạnh không biết ứng đối như thế nào, hắn càng cười tươi.
Không biết Từ Phong Cận học được từ nơi nào cách đối nhân xử thế như vậy, có thể tiến có thể lui, không cần mặt mũi nhưng vẫn biết điểm dừng. Chắc hẳn ở nam quán đã từng tiếp xúc với rất nhiều loại người, nên đối với việc nắm bắt tâm tư người khác luôn hiểu rõ, không để cho mình thiệt thòi lớn, còn phải nghĩ cách kiếm tiền trả nợ.
Triệu Úc cố ý đánh đổ chén trà lạnh, đặc biệt nhắc nhở hắn đừng quên bản tính của mình, muốn hắn biết khó mà lui, vì vậy tự mình giáo dục: “Nếu như có người đối với ngươi không tốt, ngươi càng nên đối xử tệ với người ta, không phải ngươi vốn có lòng hướng minh nguyệt, minh nguyệt đem tâm ngươi ném máng mương hay sao, người muốn có khí tiết, không thể để bản thân sống quá thấp như vậy.”
Lời này giống mấy phần ân công từng nói với hắn, Từ Phong Cận mở cửa trù phòng lấy đào nhương tô, hương đào thơm ngát nóng hổi không ngừng bay vào mũi hắn, đành phải cầm chén trà của Triệu Úc lên uống hai ngụm, nói: “Đó là đối với người khác, vương gia là người trong lòng của ta, sao giống nhau được.”
Triệu vương gia nhân tiện nói: “Tất cả đều là người, có khác biệt gì?”
Từ Phong Cận nói: “Đương nhiên khác nhau, lúc ta mới quen vương gia, nếu ngài đào hố ta, ta nhất định sẽ tìm cách đáp lại, nhưng bây giờ ta yêu thích vương gia, vương gia chính là người trong lòng ta, nếu như ngài lại đào hố ta thêm lần nữa, ta cam tâm tình nguyện nhảy vào trong đó, vương gia làm chuyện gì ta đều cảm thấy rất tốt, ngài cười với ta, ta liền cảm thấy vui vẻ, ngài mặt lạnh không thích, ta vội nghĩ trăm phương ngàn kế cho ngài cười.”
Triệu Úc hỏi: “Đây chẳng phải rất mệt?”
Từ Phong Cận nói: “Không mệt, đó là vương gia chưa từng động chân tâm nên không biết, nếu một ngày nào đó, người trong lòng bởi vì ta mà cao hứng mỗi ngày, đây chính là chuyện tốt đẹp cỡ nào.”
Triệu Úc hỏi: “Vương phi đã từng yêu thích ai chưa?”
Từ Phong Cận nói: “Không có, vương gia là người đầu tiên khiến ta trở thành con nai vàng ngơ ngác.”
Triệu Úc thấy hắn không hề che giấu chút nào, lại hỏi: “Thế sao ngươi phải giải thích rõ ràng như vậy?”
Từ Phong Cận nói: “Sống ở nơi phong trần như nam quán, ta thấy nhiều lắm, dĩ nhiên cũng hiểu nhiều.” Nói xong nở nụ cười xấu xa, thân thể nghiêng về phía trước, suýt nữa nằm úp sấp trên bàn: “Chuyện này ấy mà, thật sự khó, tuy nhiên nếu ta và vương gia đã thành thân, ta đành thiện tâm, tự thân dạy dỗ vương gia vậy. Trước hết từ chuyện trên giường…”
Lông mày Triệu Úc co rúm, nhấc quạt, che lên đôi môi đỏ mọng của hắn: “Vương phi không phải đang giúp ta chỉnh lý danh sách?”
Từ Phong Cận gật đầu liên tục: “Vương gia đồng ý?”
Triệu Úc vì muốn ngăn cản hắn ban ngày ban mặt không ở Úc vương phủ bàn chuyện trên giường, đành phải nói: “Ta chỉ nói cho vương phi một chút công việc đơn giản, những chuyện khác ngươi phải tự thân làm.”
“Đó là đương nhiên.” Mục đích của Từ Phong Cận đã thực hiện được, tâm tình vui sướng cùng y đi vào thư phòng.
Ánh trăng tròn vành vạnh, nửa đêm trên giường, Triệu vương gia không ngủ yên được, y đứng dậy đi tới cửa, đạp hai chân đang rơi xuống đất của Trình Kiều, Trình Kiều mơ mơ màng màng mở mắt nói: “Gia?”
Triệu Úc cụp mắt hỏi hắn: “Lục vương gia đưa tin khi nào có thể đến?”
Trình Kiều gãi đầu một cái: “Không phải hôm qua mới gửi thư ra ngoài sao, ít nhất cũng phải một tháng…”
Triệu Úc hơi nhíu mày, cũng cảm thấy mình hỏi một câu ngu ngốc, liếc mắt ghét bỏ nhìn Trình Kiều: “Không canh được thì đêm tới trở về phòng của ngươi đi.”
Trình Kiều vội vàng đứng lên: “Canh được canh được, gia ngủ không ngon sao? Nếu không ta đốt hương an thần cho ngài.”
Triệu Úc nói: “Không cần.”
Trình Kiều lau lau khoé miệng chảy nước nói: “Gia, ngài đang nghĩ đến Từ Phong Cận? Ta cũng cảm thấy hắn rất xấu, còn hay bắt nạt ta.”
Triệu vương gia nghe hắn nói như vậy, nhất thời hứng thú: “Bắt nạt ngươi? Vì sao bắt nạt ngươi?”
Trình Kiều cáo trạng: “Bởi vì hắn chăm sóc vương gia không tốt, ta nhìn hắn không vừa mắt, hắn sau khi biết liền thường xuyên đến trước mặt ta quấy rối, đuổi sao cũng không đi, khiến ta tức chết.”
Triệu Úc cảm thấy buồn cười, chuyện này đúng là chỉ có Từ Phong Cận mới có thể làm ra: “Còn gì nữa không?”
Trình Kiều nói: “Còn, còn có gì nữa?”
Triệu Úc đi đến phòng khách, ra hiệu hắn châm trà: “Từ Phong Cận còn bắt nạt ngươi sao nữa?”
Trình Kiều vừa nghe, cho là chủ nhân muốn giúp mình hả giận, nhanh chóng sắp xếp từ ngữ trong đầu, kết quả nói tới nói lui đều không có gì bất thường, tất cả đều là chút đùa vui của hai kẻ ngốc nghếch. Trình Kiều nói xong liền hừ một tiếng: “Khi ở trên núi ta và Sầm Linh phải ở cùng với nhau, hắn nói rất nhiều, nói trong mắt thế nhân, ai cũng cho rằng kỹ nữ là người bán mình làm trò, kỳ thực không phải, kỹ nữ cũng chia ra làm rất nhiều loại, nam quán bọn họ chỉ bán nghệ không bán thân. Sầm Linh như vậy, Từ Phong Cận cũng thế. Nghe nói trước kia còn có thể sờ mó một chút, mấy năm gần đây nếu như ai động vào hắn, hắn liền ra tay đánh người.” Trình Kiều bình tĩnh: “Cho nên chớ nhìn mặt hắn vui vẻ không để ý chuyện gì, trong lòng khẳng định không phải như vậy, ta cảm thấy hắn chính là giả lão hổ, hắn chuyên môn bắt nạt ta như vậy, gia nhất định phải nghĩ cách dọa hắn, dẹp tan nhuệ khí của hắn! Giúp nô tài hả giận!”
Giả lão hổ? Triệu Úc nhìn Trình Kiều cười khẽ hai tiếng: “Nếu như ngươi nói hắn là giả lão hổ, sao không tự mình lột mặt nạ của hắn.”
Trình Kiều lại nói: “Nhưng mặc dù hắn giả lão hổ, nhưng lại tâm cơ giống như hồ ly! Nô tài đấu không lại hắn.”
Triệu Úc thổi bọt trà: “Ngươi không đấu lại, bản vương sẽ đấu thắng?”
Trình Kiều cả kinh nói: “Gia lợi hại như vậy, sao có thể đấu không lại hắn? Hắn sao có thể!”
Triệu Úc thả chén trà xuống, đi vào phòng, tránh Trình Kiều đang hưng phấn vì nghĩ có người sắp giúp mình hả giận, nằm trên giường, tiếp tục suy nghĩ: Chuyện tình cảm này, đến cùng nên làm gì để phân biệt thật giả?
Sớm định ngày mùng tháng thế tử Phiên sẽ vào kinh, bây giờ đột nhiên truyền đến tin tức, báo rằng người muốn đến trước hai ngày, may mà Từ Phong Cận tay chân lanh lẹ, đã an bài thỏa đáng, lúc này nhàn hạ, cầm sổ sách tản bộ đến thư phòng Triệu Úc đối trướng.
Chuyện này vốn không tới phiên hắn lo, giao cho quản lý phòng thu chi xử lý là được, thế nhưng Từ Phong Cận xác định Triệu Úc muốn hắn tự thân làm, nên hắn không để cho ai động vào, còn lôi cả Triệu Úc nữa.
“Rượu giải mười vò, cao dương sáu lọ, sừng hươu ba chiếc, tay gấu một đôi.” Triệu Úc ngồi ở phía trước cửa sổ đọc sách, Từ Phong Cận đứng ở án thư đọc danh sách cho hắn nghe: “Chén bạc hai mươi đôi, bát phỉ thúy hai mươi bộ, thao thiết mâm ngọc…” Còn chưa đọc xong, Triệu Úc đã đứng dậy, đi tới phía sau Từ Phong Cận, làm bộ ‘quả nhiên là thế’ cười hỏi: “Quyển quyển mâm ngọc là gì?”
Từ Phong Cận mở to mắt: “Nào có quyển quyển mâm ngọc, rõ ràng là thao thiết mâm ngọc.”
Triệu Úc cầm lấy nghiên mực, chấm bút vào mực nước còn thoang thoảng hương thơm, đưa bút tới tay Từ Phong Cận nói: “Vương phi thử viết lại hai chữ đó lần nữa ta xem.”
Từ Phong Cận vốn định viết vài nét bút trên giấy, lại suy nghĩ một chút, nói: “Hai chữ này quá nhiều nét, ta nhất thời không viết được, chi bằng… vương gia nắm tay dạy ta viết chữ?”
Nắm tay nhau? Còn chưa chờ Triệu Úc từ chối, cổ tay phải đã bị Từ Phong Cận kéo đến nắm lên bàn tay đang cầm bút của hắn, Từ Phong Cận cười hì hì, nghiêm túc nói: “Vương gia dạy ta như vậy, ta nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, nằm mơ cũng phải viết lại nhiều lần, tuyệt đối không thể quên được.”
Triệu vương gia thấy lông mi Từ Phong Cận khẽ rung như cánh bướm, ngơ ngác mà nhìn. Y cao hơn Từ Phong Cận rất nhiều, lúc này lại đem người ôm trọn trong lòng, đầu óc y rối tinh rối mù, không tự chủ được nắm tay Từ Phong Cận dạy viết, sợ hắn không nhớ được, còn ghé vào tai nhỏ giọng thủ thỉ cách viết.
Triệu Úc không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng Từ Phong Cận làm gì còn tâm tư học chữ, bên tai mang theo khí tức ấm áp, thổi vào khiến hắn vừa ngứa vừa nhột, lồng ngực như có hai con vật đang đấu đá lung tung, Triệu Úc viết xong liền muốn rời khỏi, lại bị Từ Phong Cận đột nhiên quay người, ôm lấy cổ của y, lên án nói: “Vương gia vừa mới trêu chọc ta.”
Triệu Úc lần đầu thấy có người ngang ngược không biết lý lẽ như thế: “Không phải ngươi bắt ta dạy…” Lời còn chưa dứt, đã bị Từ Phong Cận ngăn chặn đôi môi, đầu lưỡi mềm mại ở trên đôi môi nóng bỏng liếm láp câu dẫn, sau đó hắn lập tức vung tay cầm sổ sách quay người rời đi, rất giống thổ phỉ lưu manh đùa giỡn công tử thuần lương, hôn một chút liền chạy, lại không che giấu được tiếng tim đập rối loạn.
Triệu Úc nâng tay sờ sờ đôi môi ướt át, xuyên qua cửa sổ nhìn Từ Phong Cận nhảy nhót đi ra cửa viện, như thể chỉ cần nụ hôn này, hắn có thể vui vẻ cả ngày.