“Cạch “
Thanh âm chốt cửa vang lên trong không gian tĩnh mịch . Tây Nhược Hi nhẹ bước ra từ phòng tắm , trên người là bộ áo quần thường nhật , tóc ướt đẫm nước , vài giọt tí tách nhỏ xuống mặt đất . Cô nhìn người con trai từ đầu đến giờ vẫn bất vi sở động ngồi im lặng trên ghế .
Chợt anh nhìn về phía cô , đôi mắt màu hổ phách toát lên vẻ trầm tư khó hiểu . Bị Hàm Tịch Dương nhìn , Nhược Hi cảm thấy vô cùng chột dạ . Đôi mắt đen láy mất đi sự bình tĩnh như thường , chăm chú nhìn xuống một điểm trên mặt đất .
Có lẽ nào … anh biết chuyện ban nãy … là do cô cố ý ?
Lát sau , Tịch Dương thở dài , bất đắc dĩ nhìn về phía cô , nâng tay khẽ phất nhắc cô tiến lại gần anh .
Tây Nhược Hi như trúng phải bùa mê , vô thức mà đi đến bên anh . Cô ngồi xuống bên cạnh anh , không dám nhìn . Anh cầm lấy chiếc khăn đặt gọn gàng bên cạnh , bắt đầu lau tóc cho cô .
Thân mật như vậy … Làm sao khuôn mặt lại nóng như vậy !
Cô tự vấn trong lòng , gương mặt đỏ bừng như trái cà chua chín , nào biết ai kia ngồi bên cạnh cũng vì nhan sắc trong lòng mà tim khẽ đập loạn .
Hương thơm sữa tắm hòa cùng mùi hương thiếu nữ của Tây Nhược Hi tràn ngập xung quanh anh . Mái tóc đen dài óng ả của cô nằm gọn trong bàn tay anh . Gương mặt cô đỏ lựng như trái cà chua chín , hồng nộn , đáng yêu làm cho người ta thật muốn cắn một miếng . Ngắm nhìn nhan sắc tiểu mỹ nhân trong lòng , trái tim anh đập loạn nhịp .
Xem ra … đời này anh không thể thoát nổi mỵ chưởng của cô gái nhỏ này …
-Thực ra …
-Hửm ?
-Thực ra … ban nãy …chỉ là …
Tây Nhược Hi ấp úng không nói nổi thành lời .
Kì lạ , kể từ bao giờ mà giữa cô và anh lại có loại thẹn thùng khó nói như thế này chứ !
-Anh biết .
-Anh biết ?
Khi nghe được câu nói của anh , Tây Nhược Hi giật mình như bừng tỉnh .
-Lúc nãy … là em cố ý đúng không ?
-... Sao anh biết ?
- Anh thấy em đưa tay ra cầm lấy cà mèn đựng canh nhưng chính tay em lại tự hắt nước vào người mình .
Nói đến đây , trong lòng anh dâng lên cảm giác tức giận khó tả . Sao cô lại ngốc đến vậy chứ ! Không biết tự chăm sóc chính mình , nếu mai đây anh đi rồi vậy ai sẽ thay anh lo lắng cho cô đây . Nhưng tức giận không được bao lâu thì mọi cảm xúc lo lắng , dồn nén dường như tan biến khi nhìn thấy cô gái nhỏ trong lòng bối rối cúi đầu , tay xoắn xoắn vạt áo trông thật đáng thương . Bất giác , anh khẽ thở dài .
-Anh … Anh giận em sao ?
-… Cũng có một chút …
- Vì … vì em đổ oan cho Đinh Vũ Tâm sao ?
Cô lo buồn khẽ hỏi . Nửa giây sau , cô hận đến nỗi muốn cắn lưỡi chính mình . Sao cô lại ngu ngốc mà đi hỏi vấn đề này kia chứ ! Trong thâm tâm thật sự rất không muốn nghe anh nói lời khẳng định lúc này .
- Không , không phải . Anh lo đứa ngốc như em lại tự làm chính mình bị thương .
Hàm Tịch Dương trả lời thật nhẹ nhàng , tựa như cái người mà cô nhắc đến không chút quan hệ hay có thể làm anh bận tâm .
Tây Nhược Hi mở lớn đôi mắt long lanh , nhìn anh , khóe môi cong lên một nụ cười tươi tắn trong vô thức .
-Nhưng em làm như vậy quá nguy hiểm , lỡ đâu bát canh đó mới sôi nóng hổi thì sao đây ? Hi nhi , nhìn thẳng vào mắt anh này .
Lời nói như mang theo bùa chú làm Tây Nhược Hi tuân theo vô điều kiện , ngầng đầu nhìn anh .
-Hi nhi , có lẽ , anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em được . Em muốn làm gì cũng được , muốn hành hạ ai anh không bận tâm , chỉ cần giữ kĩ bên mình hai chữ “ bình an “ , được chứ ?
-Được
Hàm Tịch Dương thở hắt ra , thả lỏng cơ bị đè nén .
-Anh sắp phải đi Mỹ du học .
- … Em biết .
Điều này cô biết , biết ngay sau khi hết hè năm tuổi của cô , anh sẽ đi du học . Cô vẫn luôn ghi nhớ trong đầu trong suốt mấy ngày qua , chỉ là … không dám đối mặt với thực tại . Cô vẫn luôn hi vọng anh sẽ không đi du học , bướng bỉnh mơ ước anh sẽ ở lại với cô . Thứ tình cảm trong lòng này là gì đây ? Là trái tim khắc khoải hay chỉ là mơ ước bé tí của cô bé mười mấy tuổi đầu khao khát được sưởi ấm trái tim . Bao ngày qua cô đã vơi dần đi những cơn ác mộng , không còn thấy nhưng tiếng thét cô lãnh , không còn thấy sàn nhà lạnh tanh đẫm mùi máu tanh nồng . Chỉ còn thấy nụ cười tươi sáng cùng những hoài niệm thời ấu thơ . Bây giờ anh lại đột ngột lần thứ hai nhẹ bước ra khỏi thế giới của cô , kiếp trước và kiếp này … có gì đó khác biệt …
-Trong thời gian anh không có ở đây , em nhất định phải sống thật tốt . Ham chơi nhưng cũng đừng quên học . Cố gắng thực hiện ước mơ của em đi nhé . Thỉnh thoảng anh vẫn sẽ về nước .
-… Ừm …
-Thôi , anh phải về rồi . Ngày mai em có muốn ... đi tiễn anh không ?
Đôi mắt anh toát lên vẻ trông chờ , hi vọng , bên trong đó là tình yêu thầm kín khó nói thành lời .
-Ân , tất nhiên rồi .
-Được . Mai sẽ có tài xế qua đón em .
-Tạm biệt .
“ Cạnh “
Cánh cửa phòng ngủ nhẹ nhàng đóng lại trước mắt , Tây Nhược Hi bồi hồi ngồi xuống bên đệm giường trắng tinh .
Tây Nhược Hi , mày bị làm sao vậy chứ ? Chẳng phải chỉ là đi vài năm thôi sao , sao chính mình lại đau lòng đến vậy …
Dòng người đông đúc qua lại giữa phòng chờ , trên bảng hiển thị các con số cùng những hàng chữ thông báo lịch trình các chuyến bay .
Giữa dòng người đông nghẹt , nối tiếp nhau mà đi giữa dòng đời xô đẩy , hai bóng hình một nam một nữ lẳng lặng đứng tại một góc nhỏ sân bay .
Ánh mắt màu hổ phách than thuộc , lưu luyến khuôn mặt người con gái từ nãy đến giờ vẫn bấu chặt vạt áo anh . Hàm Tịch Dương thở dài , nhẹ nhàng kéo bàn tay Tây Nhược Hi ra , bàn tay còn lại khẽ áp lên khuôn mặt cô .
-Hi nhi , ngoan nào . Để anh đi .
-…
- Em ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe . Cố gắng học thật tốt mới thực hiện được ước mơ của mình hiểu không ?
Cô vô thức gật đầu . Anh thật sự phải đi sao ? Giọt nước mắt ấm áp khẽ rơi trên vạt áo anh , thấm từng giọt từng giọt vào tận tâm can của cả hai người.
Cô khóc . Bảo bối anh nâng niu như vậy lại cứ thế mà rơi những giọt nước mắt trân quý vì anh ! Này là anh nên hạnh phúc hay nên đau lòng đây … Nhưng có lẽ đó cũng chỉ là do chính mình ảo tưởng thôi … có lẽ chỉ là do tính tình trẻ con của cô mà thôi … có lẽ …chỉ là có lẽ …
Tây Nhược Hi sụt sùi , cố chấp bấu víu lấy vạt áo anh . Trong đôi mắt là không muốn cùng tuyệt vọng , tựa như một người đang chìm nổi giữa đại dương bao la chỉ còn lại mỗi nhánh cây cuối cùng để bấu víu .
Phải làm sao đây ? Dường như cô đã có thói quen ỷ lại anh mất rồi , bỗng dưng hôm nay anh lại phải đi thật xa , xa tới mức cô không thể nào với tới được , không còn ai để tin tưởng , để dựa dẫm . Kiếp trước cô đã từng rời xa anh đấy thôi , tại sao lần này trong tim lại đau đến vậy ! Một loại cảm giác không hề thoải mái chút nào !
Trên loa , giọng một nữ nhân viên nhẹ nhàng mà chuyên nghiệp : “ chuyến bay mang số hiệu CA đến California , Mỹ sẽ khởi hành trong vòng phút nữa , xin quý hành khách chuẩn bị lên máy bay . “
-Anh đi nhé , bảo trọng .
-Nhưng …
-Hi nhi , có lẽ trong cuộc đời này sẽ không có một ai làm cho em hạnh phúc nhưng chính em phải làm cho mình hạnh phúc !
Tây Nhược Hi hiểu thấu ý anh , gật đầu buông tay . Hàm Tịch Dương nở một nụ cười thật dịu dàng .
-Chờ anh .
Chờ anh … chờ anh … chờ anh … hai chữ vẻn vẹn cũng làm cho con tim cô rung động từng hồi .
Khi cô ngẩng đầu lên thì bóng lưng anh đã đi thật xa , mất hút trong biển người mênh mông . Đôi mắt đen láy thoát khỏi mờ mịt bởi nước mắt , phủ lên một tầng kiên định .
-Tịch Dương , em nhất định đợi anh về
Cô khẽ nói thầm , như là cho chính anh , cũng là cho chính cô .
Hàm Tịch Dương cứ thế nhẹ nhàng bước ra khỏi cuộc đời của cô trong suốt năm năm tuổi đời thanh xuân . Trong suốt quãng thời gian dài dằng dặc đó , anh hầu như không trở về . Cũng có đôi lúc anh trở về nhưng không gặp cô , cũng có đôi lúc an trở về nhưng chỉ im lặng đứng ở một góc nhỏ sân trường cấp ba của cô , đợi cô vui vẻ nở nụ cười bên bè bạn ra về trong tà áo tung bay của tuổi thanh xuân , sau đó anh lại ra đi trong thầm lặng , cô tịch …
Có lẽ là né tránh , cũng có lẽ duyên phận vô tình , để cho hai người đuổi theo nhau như một vòng tròn vô tận … thời gian là năm năm tuổi xuân …
Hi nhi , có lẽ em sẽ trách anh vô tình hờ hững , nhưng anh thật sự hạnh phúc cùng mãn nguyện mỗi khi đứng dưới sân trường , bên góc cây Bằng Lăng tháng năm nở rộ chỉ chờ đợi một nụ cười tươi sáng của em , hay chỉ là những phút thầm lặng , đứng dưới hiên nhà ngắm nhìn em ngân nga hát khi trời đổ mưa … Hạnh phúc đối với anh như vậy , là bất tận yêu thương cũng là vô tận đau đớn …
Em sẽ chờ anh dưới cơn mưa mùa hạ
Dưới tia nắng le lói của mùa đông
Dưới hàng cây Bằng Lăng tháng năm nở rộ
Chờ một ngày anh bước đến với muôn vàng tia nắng
Dắt tay nhau đi qua sinh tử kiếp cuộc đời …
Chờ đợi , là một khái niệm vô hình hữu thực . Chỉ là những trăn trở về khoảng cách , là nhưng ngăn cách về thời gian , nhưng đó sẽ là yếu tố bền vững trong tình yêu đôi lứa .
Chờ đợi không đáng sợ , đáng sợ là không biết phía cuối con đường của hi vọng sẽ là điều gì … Là đắng cay tuyệt vọng , hay là những tia nắng hạnh phúc , yêu thương …
( finaly , các con của ta cũng đi được / chặng đường rồi . Hậy Hậy ... cố lên ! )