Tây Nhược Hi bàn tay run run nắm chặt bộ hồ sơ xin việc trong tay, hồi hộp nhìn về phía cửa phòng họp. Đôi mắt lo lắng gắng nhìn vào bên trong nhưng tiếc thay mọi thứ đã bị che kín lại bằng tấm rèm kéo trắng tinh, phủ kín ô cửa sổ rộng. Hôm nay cô đi xin việc.
Cô khẽ đảo mắt nhìn xung quanh xung quanh căn phòng chờ ngập tràn bầu không khí tĩnh lặng, tất cả mọi người tựa như đều có việc của riêng mình hết nhưng đều có chung tâm trạng lo lắng bồn chồn giống như cô đây. Bên ngoài căn phòng còn có vô số người cùng chung mục đích với bọn họ, mục tiêu phấn đấu để đạt được vị trí nhân viên bộ phận thiết kế của JADE.
JADE, đúng như tên gọi của nó, như một viên ngọc bích sáng giá trong giới thiết kế trang sức. Là một trong những công ty lớn được vinh hạnh đề cử vào Top công ty có tiềm lực nhất Châu Á, chiếm lĩnh vị trí thứ trong bảng xếp hạng những công ty lớn có doanh thu trung bình cao nhất cả nước. Không những thế, công ty còn được xây dựng theo cơ cấu và tiêu chuẩn của Pháp, với quy mô lớn, trình độ kĩ thuật công nhân viên cao,… Những điều này chính là lý do tại sao JADE chính là môi trường làm việc mơ ước của mọi nhà thiết kế trang sức trong cả trong nước lẫn ngoài nước.
Bản thân Tây Nhược Hi cô vốn nếu chỉ tính riêng phần gia thế thì cũng đủ sức trót lọt “đi cửa sau” vào công ty này nhưng là cô không muốn. Cô muốn tự thử sức mình, muốn có thể đường đường chính chính bước qua cánh cửa rộng lớn của cuộc đời. Tây Nhược Hi cô bây giờ đây đã không còn là Tây Nhược Hi yếu đuối nhu nhược của ngày trước. Cô sẽ tự mình đi lên bằng chính đôi chân của mình, sẽ không phải trở thành điểm yếu của bất kì ai hay là cơ hội cho những con người đó chà đạp lên cô. Sẽ là như vậy.
Cặp mắt to tròn lo lắng nhìn đồng hồ trên tay. Sắp đến giờ rồi. Bỗng nhiên cánh cửa trong suốt bằng kính chịu lực chợt bị đẩy ra từ bên trong, một cô gái xinh đẹp bước ra. Gương mặt trắng nõn hồng hào nhờ chút son phấn cũng đủ làm cho cô gái thêm phần nổi bật giữa cả căn phòng, trên người là bộ đầm âu phục thanh lịch đắt tiền. Gương mặt này đối với Tây Nhược Hi mà nói, quả thật, vô cùng quen thuộc.
Tiếng nói tựa thanh âm pha lê va chạm vào trong, trong vắt, thuần khiết, tựa như nét mặt cô lúc này vậy.
-Tất cả nhờ chị giúp đỡ ạ .
-Ừ, không sao đâu. Em làm tốt lắm, chỉ tiếc là hôm nay giám đốc không tới.
-Không sao đâu ạ. Vậy em về trước nhé ?
-Ừ, em về trước đi. Có kết quả chị sẽ thông báo cho em sau.
-Dạ, tạm biệt chị.
Cô gái trẻ xoay người nâng giày cao gót bước về phía cửa, tiếng cộp cộp vang lên đều đặn chợt dừng
lại trước người con gái đang tĩnh lặng ngồi trên ghế. Đôi môi đỏ chót hé ra, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên.
-Nhược Hi ? Em làm gì ở đây vậy.
Tây Nhược Hi mắt hạnh bình tĩnh đứng lên nhìn Đinh Vũ Tâm, nhún vai.
-Xin việc.
-Ồ, vậy sao?
Đinh Vũ Tâm cười nhìn Tây Nhược Hi, tròng mắt đảo qua đôi nét sắc lạnh rồi loáng thoáng trở lại vẻ điềm tĩnh như thường, lòng thầm nghĩ.
Tây Nhược Hi từ nhỏ đã được nuông chiều như vậy, không phải là mẹ cô ta nên cho cô ta đi cửa sau sao ? Lạ thật. Nhưng là nếu như cô ta xin việc như vậy chắc cũng chẳng thể đậu nổi, nói gì đi nữa thì đây chính là một công ty lớn, Đinh Vũ Tâm cô không tin cô ta sẽ đậu.
Ánh mắt của Đinh Vũ Tâm cũng đủ để Tây Nhược Hi biết cô ta đang suy nghĩ, thậm chí mỉa mai gì về mình nhưng cô không mấy quan tâm điều đó, cô bây giờ là người sống cho chính bản thân mình chứ không phải để vừa lòng một ai khác.
Đinh Vũ Tâm thờ ơ để lại một lời tạm biệt với Tây Nhược Hi rồi ngoảnh mặt bước đi, trên sàn nhà lại tiếp tục vang lên thanh âm của tiếng giày cao gót nhịp gõ, lạnh lùng mà cao ngạo.
Tây Nhược Hi không để tâm gì, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn về phía cánh cửa kính vẫn đang đóng chặt. Trong lòng là biết bao hồi hộp.
Chợt cánh cửa mở ra, bóng một cô gái trẻ mặc áo sơ mi thanh lịch phối với quần tây đen trang nhã bước ra, cô gái nhìn vào tập giấy trên tay cất tiếng.
-Tây Nhược Hi. Ai là Tây Nhược Hi.
-Tôi đây.
Tây Nhược Hi giơ tay lên nhìn cô gái.
-Tới lượt phỏng vấn của cô rồi. Mời cô đi theo tôi.
Tây Nhược Hi hồi hộp bước theo cô gái, không ngừng hít thở thật sâu cùng với tự an ủi chính bản thân mình.
Tây Nhược Hi, cố lên.
Cánh cửa gỗ yên tĩnh mở ra, một người đàn ông nhẹ nhàng bước vào bên trong căn phòng rộng lớn tối đen chỉ được chiếu rọi bởi ánh sáng mỏng nhẹ từ chiếc đèn trên bàn làm việc. Anh ngẩng đầu cung kính nói với bóng người đàn ông đang đứng quay lưng lại với chiếc bàn làm việc, ánh sáng le lói của chiếc đèn bàn hắt lên bóng lưng cao ráo vững chãi của người đàn ông.
-Tổng giám đốc, anh có muốn… xuống đó xem không ạ?
Đôi mắt người đàn ông mở ra, màu hổ phách như tươi sáng, rực rỡ thêm trong bóng đêm. Anh từ tốn xoay lưng lại, ánh đèn chiếu rọi lên khuôn mặt tuấn tú, góc cạnh. Làm môi mỏng mím chặt, đôi chân mày nhíu lại trầm tư nhìn về đống tập tài liệu đặt trên bàn. Trên đó là hình của một cô gái, gương mặt trong sáng quen thuộc làm trái tim anh như có cái gì đè ép lại thật khó chịu. Bàn tay vô thức nắm chặt. Bạc môi mỏng mở ra âm thanh lạnh băng, vô cảm.
-Đi thôi.
Khi Tây Nhược Hi bước vào căn phòng, đập vào mắt cô là một căn phòng sáng sủa nhưng chỉ có hai tông : màu trắng và đen. Dãy bàn họp được xếp thành hàng thẳng trước mặt cô. Trong phòng có khoảng ba người đang yên vị trên ghế, một người đàn ông trung niên, một người phụ nữ trẻ và một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế ở trung tâm đang xoay mặt lại với cô. Trống ngực cô gõ lên liên hồi, nhìn về phía bọn họ. Bỗng nhiên một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên làm cô sững người.
-Lại gặp nhau rồi.
Khi Tây Nhược Hi chưa kịp phản ứng gì thì chiếc ghế chợt xoay lại, người ngồi trên ghế đối diện với cô. Một gương mặt yêu nghiệt cùng với phong thái cao ngạo pha chút lười biếng đập vào mắt cô. Người này…
-Chắc cô không nhớ tôi nhỉ? Chúng ta đã từng gặp nhau trên một chuyến xe buýt. Mời cô ngồi.
-A… vâng ạ.
Cô bối rối nhìn người đàn ông trước mắt rồi lại nhìn hai người ngồi bên cạnh, thấy họ hình như không để ý gì đến mình thì điều chỉnh lại cảm xúc hồi hộp của mình rồi từ tốn ngồi xuống, trả lời một cách chuyên nghiệp những câu hỏi của họ.
Sau khi kết thúc bài phỏng vấn, người đàn ông ấy đến bắt chuyện với cô. Hắn chìa tay ra tỏ ý thân thiện cùng với Tây Nhược Hi làm cô hơi bất ngờ nhìn lại anh.
-Tôi là Lôi Trình, rất hân hạnh được làm quen với em.
Tây Nhược Hi đăm chiêu suy nghĩ một chút rồi quyết định bắt tay với người đàn ông đó nhưng ngay sau đó cô lại lập tức bỏ tay hắn ra rồi im lặng khôn nói gì. Người đàn ông quan sát nét mặt cô một lúc rồi cao hứng như mới tìm một bảo vật mà cất lời. Bàn tay ung dung đút vào túi quần.
-Nếu không có gì thay đổi thì cô sẽ là nhân viên chính thức của công ty. Cô yên tâm đi, JADE là một công ty rất có nề nếp cùng với quy củ nên sẽ không có chuyện chúng tôi cho phép bất kì một ai đi cửa sau. Tôi tuyển cô là vì ấn tượng với bài phỏng vấn cùng với tài năng của cô chứ không phải vì gia thế hay là vì người quen. Nên cô bé à, làm việc chăm chỉ đi nhé.
Nói xong, anh nháy mắt với cô rồi quay lưng tiêu sái bước đi bỏ lại một mình Tây Nhược Hi còn ngỡ ngàng trước những câu nói của anh.
Người đàn ông này… thật kì lạ.
Tây Nhược Hi cũng hướng cửa bước đi. Cô nào biết, ngay lúc cô vừa rời đi, từ một góc tối căn phòng, một bóng người từ tốn bước ra. Ánh mắt màu hổ phách nhuốm một màu buồn rười rượi, bi thương, thống khổ.
Khoảng cách xa nhất trên thế giới là gì? Là khoảng cách giữa anh và em. Gần lắm mà cũng thật xa lắm. Cho dù đứng ngay gần bên nhau mà cứ như xa cách cả vòng trái đất. Cho dù nhỏ bé tựa vòng quay kim đồng hồ thì vẫn cứ như là cách nhau cả triệu năm ánh sáng. Xa thật xa…