Hoàng im lặng…vẻ mặt trở nên nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào cậu đàn em…Quân cảm thấy dường như mình vừa làm cho không khí căng thẳng hơn, anh đã nói điều gì sai sao…?
- Cậu… – Hoàng thở dài – đừng nhắc đến em trai Vũ trước mặt nó, nghe chưa?
- Tại sao?
- Vì em trai Vũ mất rồi.!
“Đùng!!” như tiếng sét đánh ngang tai Quân, anh lắp bắp lặp lại lời Hoàng cách cẩn thận, gặng hỏi lại chàng đội phó:
- Em…trai…mất…rồi..?!!
- Anh cũng không biết sao cậu lại hay hôm qua là sinh nhật Thiên Vinh, nhưng… – Hoàng kề sát tai Quân, vẫn cách dặn dò cẩn thận thường thấy – cậu tuyệt đối nhớ điều sau đây: không được nhắc đến em trai Vũ trước mặt nó và đừng bao giờ rủ Vũ đi đâu khi trời mưa…
Quân bước chầm chậm xuống những bậc thang, đầu óc rối bời…xen lẫn chút sợ hãi… Vậy tin nhắn hôm qua là như thế nào? Vũ nhắn tin cho đứa em trai đã mất ư?? Trời! thật không thể tin nổi!!
—————†—————
Buổi tối chủ nhật mát mẻ, trời thanh thanh, dịu dịu, khiến tâm hồn con người ta lâng lâng…dễ chìm vào những cảm xúc nồng nàng khó tả của tình yêu…Quân hôm nay trông thật lịch sự trong chiếc áo sơ mi màu xanh lục kết hợp với chiếc quần jean đen tuyền. Anh đã đứng trước cửa nhà Hân được phút mà vẫn chưa thấy bóng dáng “đả nữ” đâu cả. Quân ngước lên, khá bực mình khi thấy phòng Hân vẫn còn sáng đèn, lại có thêm tiếng nhạc dance dồn dập vang lên nữa chứ! Giống như chẳng đoái hoài gì đến anh chàng đang mỏi cổ ngóng chờ cô ở ngoài này. Tức tối, Quân lấy hơi, nói thật to vang vọng khắp con hẻm:
- Gia Hân!!! Xuống đây! Cậu chơi vậy không đẹp chút nào hết!!!
Tiếng nhạc bỗng ngưng hẳn, Hân vẫn mặc nguyên chiếc áo ba lỗ ( trang phục quen thuộc khi ở nhà ), ló đầu ra cửa sổ, nhìn Quân nói vẻ thách thức:
- Có rảnh thì đứng đó la hét mình đi, tới sáng cũng được!
- Con bé này… – Quân chống tay lên hông, tức giận – hứa mà không giữ lời à??!
- Tôi đã hứa gì sao…? – cô đảo mắt, tỏ ý châm chọc
- Đừng có giả nai nữa cô nương – anh nheo mắt – tôi sẽ đứng ngoài này, quấy rầy Hân cho đến khi nào chịu ra đây đi chơi với tôi thì thôi.!
- Được thôi, vậy cứ đứng đó đi, đồ điên!! – Hân trả lời gọn ơ, đóng xầm cửa sổ lại.
Sau đó, Quân cứ đứng trước cửa nhà Hân, hát hò, réo gọi trong khi cô nàng vẫn thản nhiên nằm phịch trên giường nghe nhạc…nhưng thật ra, Hân nghe không sót chữ của Quân; rồi lại còn nhoẽn miệng cười trước những hành động trẻ con của anh. giờ trôi qua…đã giờ tối, Hân giựt mình dậy sau khi đã ngủ quên giấc khá say mê. Không còn nghe Quân quấy rầy nữa, cô cười nhếch mép vẻ xem thường rồi tắt nhạc phát ra từ chiếc máy hát. Nhưng…Hân đã thật sự không tin vào mắt mình khi vẫn còn trông thấy Quân đang ngồi nhổm trước cửa nhà qua khe hở của khung cửa sổ…với vẻ rất đáng thương… Cảnh tượng đó khiến Hân cảm thấy…bực bội vô cùng! Cô đảo mắt suy nghĩ, rồi nhanh tay với lấy điếu thuốc, bật lửa và đi ra ngoài…
Bảo Quân “lì lợm” ngước mặt lên vẻ đắc thắng, có pha chút…niềm vui khi thấy Hân đang tiến gần lại mình…Quân đứng lên, định chỉnh lại trang phục nhưng…anh liền bị khựng lại khi thấy làn khói trắng đục, quyện vào nhau; tỏa ra từ đôi môi xinh xắn kia. Hàng lông mày anh chau lại, nói giọng nghiêm nghị khác hẳn Bảo Quân thường ngày:
- Đừng có dùng điếu thuốc mà hù dọa Quân, tập tành làm gì cái thói xấu đó?!
- Về đi. – Hân lại thở ra làn khói nhỏ, nói giọng bất cần – tôi không thích con trai, nói thẳng ra tôi là les, cậu nên ngưng mấy chuyện vớ vẩn, vô ích đó đi.
- Vậy sao? – Quân cười phá lên – tôi không tin đâu, với lại…coi cái kiểu hút thuốc thiếu chuyên nghiệp của cậu kìa
- Cái gì?? – Hân lúng túng, chau mày lại
Đoạn Quân bước đến gần cô hơn, nhẹ nhàng lấy điếu thuốc từ môi cô, rồi đặt lên môi mình…rít hơi hài trông rất điệu nghệ…anh nheo mắt lại, thở ra làn khói đục bay lõa xõa trước mặt Hân, nhưng những làn khói mỏng đó, không thể nào che giấu đi được sự bối rối xen lẫn tức giận đang hiện lên trong đôi mắt cô
- Đây mới là “real – smoking” cô nương học đòi à – Quân phì cười , rồi vứt điếu thuốc xuống đất, dí chân lên nó thật mạnh.
Hân mím chặt môi đến tái nhợt, trừng trừng nhìn Quân với vẻ vô cùng giận dữ… đến nỗi không biết nói gì…Anh chàng lại lên tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng:
- Làm gì nhìn dữ vậy, lần đầu thấy “mọt sách” như tôi hút thuốc hả?
- Đúng rồi, như thằng điên ấy!
- À mà nói nghe này – Quân đặt tay lên môi Hân – đừng hút thuốc nữa, nó sẽ làm ôi cậu chẳng còn hồng hào như thế này nữa đâu…
Hân tự dưng lại bị…cứng đờ trước sự ấm áp của ngón tay đang đặt trên môi mình…cô bất động nhìn chằm chằm vào Quân như bị thôi miên vậy…trái tim mà cô tưởng đã chai sạn…giờ đây lại đập liên hồi…trước người con trai…Quân cũng nhìn Hân bằng ánh mắt thật nhẹ nhàng… người chìm thật sâu vào đôi mắt của nhau…giây phút đó như bản nhạc không lời…không ai hiểu ý nghĩa của nó là gì nhưng vẫn cảm nhận được sự sâu lắng và da diết của bản nhạc đó…
- Nè…! Làm gì vậy??…biến…thái..!! – Hân như vừa thoát khỏi thuật thôi miên, cô gạt phăng tay anh ra với vẻ bối rối…
- Haha mặt đỏ lên hết rồi, vậy mà bảo không thích con trai.
- Đi về giùm tôi đi! Nhìn bản mặt mấy người là tôi thấy h ãm tài rồi!!
- Không được, công sức tôi đợi Hân gần giờ đồng hồ – Quân nói vẻ tinh ranh – phải có đền bù xứng đáng chứ
- Vậy hả? – Hân giương nắm đấm lên định đấm cho anh chàng này phát, nhưng đã bị anh kịp thời chộp tay lại, và ép sát cô vào tường… kề sát mặt cô, đến nỗi môi người suýt nữa thì chạm vào nhau…
- Hân nghĩ mình mạnh mẽ đến mức không cần người con trai nào để dựa vào sao?
- Đúng vậy! – cô đáp ngay cách chắc chắn
- Con gái dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có giây phút họ yếu lòng và khi đó họ cần đến bờ vai của người con trai – Quân nói chậm rãi – Hân không biết sao?
- Vớ vẩn! tôi chẳng cần ai cả, các người chỉ lợi dụng giây phút yếu lòng đó để làm những việc nhằm thỏa mãn nhu cầu của các người mà thôi! – Hân rít qua kẽ răng – giờ thì thả tôi ra!!
- Thật ra…nhìn gần Hân xinh hơn nhiều đó… – Quân cười hiền…vẫn ánh mắt nhẹ nhàng, ấm áp ấy
“Chát!!” , Hân tát thật mạnh vào mặt Quân khi anh đang sơ hở vì say mê nhìn cô, rồi Hân chạy thẳng vào trong nhà…cố gắng điều chỉnh lại nhịp đập trái tim của mình…