Vân vẫn ngồi thừ ra đấy, mắt thì mãi đăm đăm nhìn ra khung cửa sổ, nhưng tay lại báu chặt thành ghế cách khó hiểu…?
Rồi gã Sơn tiến đến góc nhà, lấy chiếc bóng đèn huỳnh quang dài vẫn còn nằm gọn trong lớp vỏ xốp. Gã bước chầm chậm đến Quân đang nằm lăn qua lăn lại, để gắng tránh từng nhát gậy oan nghiệt kia… và rồi gã khẽ tuột lớp vỏ bóng đèn ra, ánh mắt đột nhiên sắc lẻm như dao, sát khí tỏa ra nồng nặc…
Hân lại lần nữa không thể kìm chế được bản thân mình, cô hét lên, vang vọng khắp căn nhà hoang:
- Không được! vết thương của bóng đèn là vết thương không thể lành!! Nó có thể dẫn đến hoại tử!! Mày không được đánh Quân bằng cái thứ đó, mày có nghe tao nói không Khởi Sơn!!!!
Tên Luân bắt đầu sợ hãi trước thái độ gần như phát cuồng của Hân, nên hắn dần dần đứng xa cô ra, tựa như hắn sợ cô sẽ nổi điên lên mà quay sang cắn hắn vậy. Còn Vân thì cứ luân phiên nhìn chằm chằm vào Sơn, rồi lại quay ngoắc ra cửa… tay nhịp nhịp như thúc giục điều gì đó cách vô thức…
Chợt ngay lúc Sơn vừa giơ chiếc bóng đèn lên cao, thì có cô bé chạy vào với dáng vẻ hớt ha hớt hải, nó vịn ngay thành cửa, mặt mày hoảng hốt
- Các anh ơi chạy đi, cảnh sát đang trên đường vào đây đấy!!
Như tiếng sét ngang tai, cây bóng đèn từ tay gã Sơn rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành, thằng Luân cùng tên đàn em đều tái nhợt da mặt, hớt hải kéo tay thủ lĩnh bỏ trốn. Nhưng khi vừa bước ra cửa, Sơn ngoảnh đầu lại nhìn Vân, thúc giục:
- Sao em còn đứng đó??!
- Em ở lại xử lý nốt thằng nhóc này, không lẽ anh muốn nó khai hết với cảnh sát à?! Đần vừa thôi! – cô đứng phắt dậy, nhìn Quân lạnh lùng nói
- Được rồi, trông chờ vào cô em gái thông minh đấy.
Hắn nhếch mép rồi chạy mất dạng cùng với tên đàn em. Quân gập người lại đau đớn, cố gắng hé mở đôi mắt chứa đầy nỗi thất vọng về phía Vân, rồi khổ sở bật ra những âm thanh chua chát từ cổ họng đã khàn đặc của mình:
- Tôi …không ngờ…chị..chị….
Vân thở dài nhìn vào cô bé vừa chạy đến báo tin, rồi nói thật nhanh với cái chau mày khá giận dữ:
- Em đến hơi trễ đấy! thôi đi đi, việc em xong rồi!!
Cô bé gật đầu và chạy biến ngay lập tức. Để lại người đang chằm chằm nhìn nhau trong căn nhà hoang tàng ấy. Vân bước đến nhẹ nhàng cởi trói cho Hân, cô nàng này vừa được thoát khỏi những sợi dây chết tiệt kia liền chạy đến bên Quân ngay. Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi thành dòng trên gương mặt xinh xắn của cô… Hân nâng đầu Quân nằm lên đùi mình, nhẹ nhàng quệt đi những vệt máu dài trên gương mặt anh, môi mấp máy, run run như muốn nói ra điều gì đó nhưng không thể… Và đó cũng là lần đầu tiên cô chủ động chạy đến bên cạnh anh…
Vân ngồi xổm xuống cạnh Hân, chống cằm nhìn cậu em, đôi mắt đã dịu hơn khi nãy
- Chị xin lỗi, đàn em chị đến trễ quá…
Quân bất giác nở nụ cười thật nhẹ nhõm, nhưng anh không thể nói gì được lúc này, toàn thân anh ê ẩm, đau đớn không chịu được… Quân chỉ cần biết Hân đang khóc vì anh và người chị mà anh yêu quý không phản bội anh là được rồi… Sau hồi im lặng, Hân quệt nước mắt rồi khẽ quay sang Vân, hỏi vẻ dò xét:
- Tại sao chị làm vậy? không phải anh Vũ đã làm chị rất đau khổ hay sao?
Vân nhìn cô em bằng đôi mắt thật hiền, nói không cần suy nghĩ:
- Vì chị yêu anh ấy rất nhiều, yêu đến nỗi chị không thể dùng lý trí để điều khiển trái tim của mình nữa…Chị không thể đứng yên nhìn đàn em Vũ bị hành hạ bởi thằng anh của chị như vậy được, vì chị biết Vũ sẽ giận vô cùng và tâm trạng sẽ cực kì xấu…Đôi khi chị ước gì mình không phải em gái của Khởi Sơn, và ước sao anh ấy hiểu được tấm lòng của chị…
Nói đến đây thì Vân bật khóc như đứa trẻ…Hân hơi rùng mình khi thấy cô gái vừa nãy rất mạnh mẽ và táo bạo, giờ đây lại ngồi khóc tức tưởi như thế này… Hân khẽ để tay lên vai Vân, bằng giọng nói trầm nhất có thể, cô chậm rãi nói:
- Em…thông cảm với chị, rồi anh Vũ cũng sẽ hiểu thôi, chị không có lỗi gì cả…À mà em không phải là bạn gái anh ấy đâu, cũng chẳng phải người ảnh thích…
Lúc này Quân tự dưng bật dậy như xác chết được hồi sinh cấp tốc; khiến Hân giật bắn người. Anh vuốt mặt mình nhìn Hân chằm chằm giống như cô vừa nói điều gì lạ lắm vậy
- Cậu nói anh Vũ không thích cậu??
- Cậu là yêu quái hả?? làm tôi sợ chết khiếp được ấy!! – cô trợn mắt ngạc nhiên – ừ chuyện đó có gì lạ lắm sao?
Đôi mắt Quân sáng lên và dang tay ôm chầm lấy Hân cách mừng rỡ. Vậy là từ nay anh có thể thỏa sức theo đuổi Hân mà không ái ngại đàn anh Thiên Vũ nữa!! Nhưng sau khi bị Hân bối rối đẩy ra, trừng mắt với anh thì anh chàng này lại giả vờ rên rỉ đau đớn trông rất buồn cười…
- Hai đứa bây đừng làm chị tủi nha chưa!! – Vân thút thít nói vẻ hờn trách
Nhưng Vân đâu biết rằng, những lời cô vừa bộc bạch từ tận đáy lòng mình lại bị người nào đó đang đứng ngoài ngôi nhà, nép bên bức tường nghe được hết tất cả! Và người đó không ai khác chính là người cô yêu tha thiết hơn chính cả bản thân mình:…Thiên Vũ
Vũ siết chặt bàn tay mình lại khiến những đường gân hiện lên rõ nét…anh vừa giận điên người vừa thoáng nỗi buồn đến não lòng…. Đúng như Trung nói, anh luôn phục tùng cái lý trí sắt đá trong con người anh…nhưng đến bây giờ anh mới nhận ra cái lý trí kia đang dần biến anh thành kẻ ngu ngốc!
Đã đến lúc…Anh nên làm theo những gì trái tim mình mách bảo…