Cửa phòng giải phẫu đột nhiên mở ra, đèn đỏ cũng tắt, sau đó từ trong đi ra một nam bác sĩ mặc áo màu trắng, đây cũng là bác sĩ trước đây kiểm tra cho Tử Uyên.
Mạnh Phi Vũ đứng lên đi rồi đi qua,lạnh lùng nhìn nam nhân kia.
“Giải phẫu đã xong, bệnh nhân tạm thời không có nguy hiểm đến tánh mạng ,nhưng là bởi vì có thai lại bị thươg mất máu quá nhiều, cho nên, tạm thời hôn mê, hơn nữa ban đêm khả năng sẽ phát sốt, nhất định phải xử lý tốt, bằng không sinh mệnh sẽ bị nguy hiểm.” Bác sĩ rất nhanh đem tình trạng bệnh tình của Tử Uyên nói luôn hơi, sau đó rất nhanh rời đi như là đang chạy trốn.
Mạnh Phi Vũ mặt lạnh như băng nheo mắt nhìn theo Tử Uyên bị y tá đẩy ra sau, sắc mặt của hắn tái nhợt, mặt không có chút máu.
Đi theo y tá đi vào phòng bệnh đặc biệt, Mạnh Phi Vũ nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh giường Tử Uyên, Mặc Sĩ Tĩnh nhìn thấy Mạnh Phi Vũ như vậy,mỉm cười chúc phúc, mang theo người còn lại rồi đi ra ngoài, đem không gian này lưu lại cho hai người yêu nhau.
“Tử Uyên.” Ngữ điệu bình thường lạnh như băng nhưng mang theo ôn nhu mê hoặc.
Nhưng là người trên giường chỉ là gắt gao nhắm mắt , không có đáp lại.
Mạnh Phi Vũ nắm lấy tay Tử Uyên , biểu hiện khó thấy của một nữ tử ôn nhu, lớp bang trên mặt dần biến mất.
Uyên, mau tỉnh lại, anh nhất định phải tỉnh lại,nếu muốn bình an vượt qua nguy hiểm, anh phải cùng với con của chúng ta khỏe mạnh an khang đứng ở trước mặt của ta……
Nếu mất đi anh, ta sẽ không biết đến khi nào thì mới có thể sẽ tìm được một người nam nhân đáng yêu như anh, sự ôn nhu của anh, sự ngượng ngùng của anh, sự mềm mại của anh, tất cả mọi thứ của anh đều vì ta mà tồn tại,thời điểm anh đi vào cuộc đời của ta, ta chỉ biết, anh là lễ vật trời đem tặng cho ta.
Anh là của ta, vĩnh viễn đều là của ta, cho nên, mau tỉnh lại, mau khỏe mạnh đứng ở trước mặt của ta, ta không cho phép bất luận kẻ nào đem người của ta mang đi, cho dù là thần chết cũng không được!
Có nghe hay không, Uyên, không có sự cho phép của ta, không cho phép anh lấy phương thức gì rời đi ta, anh đã đáp ứng với ta, vĩnh viễn đều nghe lời nói của ta.
…… Mạnh Phi Vũ ở trong lòng gằn từng tiếng kể ra, mà trong phòng bệnh chỉ có thể nghe được tiếng hít thở bất đồng của hai người ……
……….
Ban đêm rất nhanh sẽ tới, bác sĩ cùng y tá đều ở trong phòng bệnh chờ, mỗi người đều là nhân viên cao cấp nhất của bệnh viện, hơn nữa, cũng đều là người mà Mặc Sĩ Tĩnh tin tưởng , dù sao chuyện Tử Uyên mang thai là không thể để cho người khác biết đến, cho nên, về việc cấp cứu Tử Uyên cho đến lúc chăm sóc, đều là Mặc Sĩ Tĩnh tự mình chọn người đến làm.
Tử Uyên vô ý thức nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt chậm rãi trở nên hồng nhuận, thân thể cũng bắt đầu chậm rãi tang nhiệt độ, không thể ức chế toát ra mồ hôi.
Bác sĩ cùng y tá đều ở một bên xử lý, mà Mạnh Phi Vũ còn lại là gắt gao cầm tay của Tử Uyên , ở trong lòng nói cho chính mình cũng nói cho Tử Uyên, nhất định sẽ không có việc gì !
Đối với Mạnh Phi Vũ mà nói, nàng chưa từng có cảm thấy một đêm lại dài như thế này, một phần của một giây tựa hồ đều giống như đã qua một thế kỷ.
Tử Uyên đầu tiên là nóng lên, sau đó là đổ mồ hôi lạnh, sau lại là tay cũng bắt đầu vô ý thức giãy dụa, miệng cũng bắt đầu nỉ non lầm bầm vài tiếng nghe không rõ.
Mạnh Phi Vũ cẩn thận nghe , hình như là “Thực xin lỗi” , “Phi Vũ” ,“Đứa nhỏ” Lời nói linh tinh, điều này làm cho Mạnh Phi Vũ thiếu chút nữa phát điên…… Nam nhân ngốc này đến bây giờ còn cùng nàng nói xin lỗi.
“Mau, bệnh nhân hô hấp rất mỏng manh.” Bác sĩ sốt ruột đối với y tá hô lớn.
Mạnh Phi Vũ cả kinh, làm sao có thể hô hấp mỏng manh, sau khi giải phẫu xong liền đưa tới đây, làm sao có thể có chuyện gì hơn cả việc phát sốt nữa? Mạnh Phi Vũ nghĩ, hung hăng cầm lấy tay Tử Uyên.
“Bác sĩ, muốn chuẩn bị điện áp sao?” Một y tá hỏi.
“Không được,tình huống bệnh nhân thế nào cô không biết sao, căn bản là không chịu nổi điện áp !” Bác sĩ hung hăng mắng y tá một câu, bệnh nhân này đang mang thai, dùng điện áp, ngay lập tức thành một xác hai mạng a!bg-ssp-{height:px}
“……” Bác sĩ cùng y tá lại tập trung vào công việc.
“Tử Uyên, nghe được tiếng của ta không? Ta nói cho anh, anh nhất định phải tỉnh lại, phải sống, anh phải an toàn hoàn hảo không việc gì đứng ở rước mặt của ta! Nói cách khác, ta, Mạnh Phi Vũ cho dù là lên trời hay xuống biển, cho dù là thiên đường hay địa ngục, ta cũng muốn đem anh cướp về, anh có nghe hay không, Tử Uyên, anh nhất định phải hảo hảo sống lại, bằng không, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, có nghe hay không!”
Mạnh Phi Vũ bên tai gằn từng tiếng rành mạch nói, bên người bác sĩ cùng y tá đều bị thái độ kiên quyết như vậy, ngữ khí chấp nhất như vậy của Mạnh Phi Vũ dọa sợ đến ngây người, nhất là trong đó có một y tá trẻ tuổi cảm động đến mức bật khóc.
“Còn thất thần làm cái gì?” Mạnh Phi Vũ từ bên tai Tử Uyên ngẩng đầu lên nhìn một đàn y tá cùng bác sĩ đang ngơ ngác, lạnh lùng nói, không còn khí phách , nhu tình như vừa rồi , bây giờ cả người đều là hơi thở lạnh như băng!
Mọi người chấn động, lại lập tức bắt đầu công việc của mình.
Mạnh Phi Vũ lẳng lặng đứng lên, ở một bên chờ đợi……
Rốt cục, một đêm nhẫn nhịn chờ đợi cũng đi qua,tình huống của Tử Uyên cũng dần dần ổn định lại, nhưng là không biết vì sao vẫn như cũ là hôn mê bất tỉnh.
“Vì sao?” Mạnh Phi Vũ dùng lạnh ngữ khí lạnh như băng hỏi bác sĩ chủ trị của Tử Uyên.
“Này, Mạnh tiểu thư, ngài trước hết đừng có gấp, có thể là bởi vì bệnh nhân mất máu quá nhiều nên lấy phương thức hôn mê thức tiến hành bảo hộ mình, ngài chờ một chút, tối hôm nay hắn hẳn là sẽ tỉnh lại.” Bác sĩ bị dọa sợ toát ra mồ hôi lạnh, nữ nhân này xinh đẹp thật là xinh đẹp, nhưng thật là đáng sợ, hắn thật sự không tưởng tượng được nam nhân trên giường kia như thế nào lại chịu được khi ở cùng một chỗ với nữ nhân này !
“Thật sự?”
“Thật sự, vượt qua đêm qua,tình huống của bệnh nhân cơ bản đã ổn định lại, trừ bỏ vết thương cần dưỡng, còn lại cũng không có cái gì trở ngại, ngài yên tâm, thật sự không có việc gì.”
“Ân.” Thản nhiên đáp ứng một tiếng, Mạnh Phi Vũ buông tha cho bác sĩ, đi trở về đến bên giường, tiếp tục nhìn cái vẻ mặt tái nhợt nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích của Tử Uyên.
Cúi người, nhẹ nhàng vừa hôn nhẹ ở trên môi có chút khô nứt của Tử Uyên, sau đó xoay người đi ra phòng bệnh.
……..
Ra khỏi phòng bệnh, Mạnh Phi Vũ liền đụng phải Mặc Sĩ Tĩnh đang đi tới.
“Giúp ta chiếu cố hắn.” Mạnh Phi Vũ đối với Mặc Sĩ Tĩnh thật tình nói, sau đó ở được đáp ứng của Mặc Sĩ Tĩnh, đi ra khỏi bệnh viện. Nàng có chuyện phải làm!
“Ta là Mạnh Phi Vũ.” Ngồi ở trong xe, Mạnh Phi Vũ gọi một cuộc điện thoại!
“Ta đã nghĩ bạn thế nào cũng gọi cho ta, thế nào, nam nhân của bạn có khỏe không? Có cái gì an bài sao?” Điện thoại kia đầu truyền đến thanh âm của Hỏa Viêm, tự tin mà nóng bỏng, thuộc loại hương vị của hỏa tính.
“Hắn tốt lắm, tốt không thể tốt hơn, Thiên Bang thế nào ?” Híp lại mắt, Mạnh Phi Vũ lạnh lùng đáp, nhất là nghĩ tới Tử Uyên nằm ở trên giường, ngữ khí liền lạnh hơn.
“Ha ha, xem ra tình huống không tốt lắm a, có thể cho khối băng như bạn nhanh chóng bốc hỏa, Thiên Bang này thật là thảm , ta biết tính tình của bạn, cho nên,người Thiên Bang ta chỉ là tiêu diệt bên ngoài một ít đàn em, người chủ yếu đều giữ lại cho bạn đâý.” Tuy rằng ngữ khí của Mạnh Phi Vũ có chút áp lực, nhưng Hỏa Viêm biết rõ tính tình của bạn tốt ,biết là Mạnh Phi Vũ đang trong cơn giận dữ.
“Được, ta sẽ xử lý.”
“Có cần ta phái vài người đi theo giúp bạn hay không?”
“Hừ, bạn từng nghe qua sát thủ giết người cần phải có người giúp sao?” Mạnh Phi Vũ nói xong liền vứt điện thoại, biểu tình lạnh lùng như là Diêm Vương vậy.