người dịch: idlehouse
Không gian này trong game bao la nhưng trống trải. Bầu trời nơi đây mang một màu xám nhạt, thỉnh thoảng mắt thường có thể nhìn thấy khối thuỷ tinh lóng lánh. Những con dơi màu nâu và quạ màu đen giang đôi cánh phàm lướt ngang qua trời, dăm ba con dừng lại trên thân cây khô cằn cỗi.
Cô gái với tóc dài, ánh mắt đờ đẫn, khuôn mặt trắng nõn vô cảm. Lúc đi đường, cánh tay của cô không đung đưa một cách tự nhiên, mà như hai khúc củi khô; cô bước đến trước một cách cửa lớn đang chớp đèn neon.
Đại Phú Ông.
Đèn neon trên cánh cửa là hình của ba chữ đó.
Có lẽ do đã quá lâu đời, một số nét đã hỏng, mà cũng chẳng ai buồn bỏ thời gian và hơi sức ra để sửa lại, những nét dọc của hai chữ Phú Ông (富翁) không sáng đèn nữa.
【//, tác giả thông báo: Truyện này là bản thảo đăng trên mạng, có rất nhiều bugs và văn chưa được hoàn chỉnh, đều chưa được sửa lại, nhảy hố cẩn thận. Bản chốt sẽ là bản được xuất bản】
Bên cửa đặt một loạt những chiếc máy đổi xèng chạy đến bất tận, tuyên bố một thời vang bóng của nơi này. Cô gái đến trước một chiếc máy, đưa tay ngang chỗ quét mã đang toả tia sáng màu xanh lá óng ả, lập tức tiếng leng keng vang lên rộn rã, những đồng xèng bạc lóng lánh bay ra từ trong máy, trông như trời đang mưa xuống những ánh bạc, đua nhau chạy vào nằm trong lòng bàn tay trắng bóc của cô gái.
Ánh sáng rực rỡ của những đồng bạc chiếu sáng một góc trời ảm đạm. Khi xưa nơi này còn đông khách, nguyên khu vực giải trí đã từng sáng rực lên như thiên đàng.
“Số ! Tiểu thư Lacrimosa, số đồng xèng này đủ để cô chơi ngày hôm nay không ạ? Kẻ mọn này luôn sẵn sàng phục vụ cô!”
F, người chủ của Đại Phú Ông, bước đến trước mặt cô gái, gập người thật thấp. Lúc cúi đầu gã âm thầm bất mãn; xưa, gã chỉ chịu gập mình với những khách hàng mua một lần cả vạn đồng xèng bạc trở lên; như nay các games mới đua nhau xuất hiện không điểm dứt, buôn bán ở Đại Phú Ông ế ẩm, khách hàng được như Lacrimosa đã thành khách quý rồi.
Nhưng Lacrimosa khác với những khách hàng đến đây vì hoài cổ. Bắt đầu từ khi cô bước chân vào Đại Phú Ông hai tháng trước đây, cô liền không ngừng ghé thăm tới tấp, ngày ngày từ sáng đến tối, chơi cho đến khi dùng hết sạch xèng mới ngừng.
Cô gái gật đầu với F bằng một vẻ mặt thẫn thờ, dưới hàng tóc mái màu đen huyền là ánh mắt buồn u uẩn. Cô nắm chặt đồng xèng trong tay, làn da trắng nhợt nhạt của bàn tay căng chặt cứng. F khẽ thở phào—-nếu như không vì động tác nho nhỏ đó, gã gần như sẽ cho rằng cô gái này bị dính virus.
Hiện giờ Đại Phú Ông vẫn cài phần mềm chống virus từ - năm trước. Virus thì ngày ngày đua nhau sinh sôi nảy nở, nên hệ thống chống virus đó đã sớm có mà như không. Với mức thu nhập khiêm tốn hiện nay của Đại Phú Ông, gắng gượng lắm mới mở cửa kinh doanh được như bình thường, F tuyệt đối sẽ không chi một mớ tiền để cập nhật phần mềm chống virus.
“Đó là một cái hố không đáy! Hãng chế sản phẩm chống virus cũng chính là quân tung ra virus, không có virus làm sao chúng nó sống? Chúng nó chính là gian nhất trong lũ gian thương!” Hồi trước hễ nhắc đến cài chống virus là gã chửi ầm lên như vậy.
May sao sau này Maandala đưa ra khái niệm “Hệ thống an toàn nhất trên thế giới,” hơn nữa đúng là rất hữu hiệu. Đại Phú Ông gần như nằm tênh hênh - năm trời mà thật sự chưa từng dính virus. Thêm vào đó, bao năm nay F nhìn không biết bao nhiêu người nên đã luyện được cặp mắt cú vọ, khách có bị dính virus hay không, gã liếc mắt là biết ngay.
“Tiểu thư Lacrimosa, vẫn chỗ cũ ạ? Mời đi hướng này!”
Lacrimosa đi thẳng về khu đấu game. Không cần nhìn, F cũng biết, cô muốn đi về khu chơi bóng rổ, chỉ có điều quy tắc hàng đầu của gã là không quấy rầy sự riêng tư của khách hàng, cho nên F lặng lẽ rút lui.
Lacrimosa cao dong dỏng nhưng linh hoạt, tay chân hơi dài hơn người thường một chút, trong một thế giới huyễn thực như Maandala, ai mà chọn một avatar như thế này, thường là thuộc loại thích chơi thể thao. Thông qua vận động thường xuyên trên Maandala theo quy luật game, avatar sẽ dần dần trở nên cân đối và khoẻ khoắn hơn. Cái vỏ avatar này tuy cao dong dỏng, nhưng lại yếu ớt gió thổi cũng bay, hẳn là một avatar còn mới toanh.
Khu vực phía tây trong Đại Phú Ông được gắn rất nhiều rổ bóng rất cũ. Đây là một loại thiết bị chơi game rất lưu hành hồi đầu thế kỷ trong giới game huyễn thực, gần như bất cứ trung tâm mua sắm lớn nào cũng có gắn. Đại Phú Ông trong Maandala cũng cố gắng hết sức để phục cổ, ngay đến cái bảng tính tỉ số bằng đèn LED cũng y hệt kiểu xưa, những tấm bích báo của các cao thủ bóng rổ đang slam dunk, bây giờ nhìn rặt phong cách hoài cổ.
Lacrimosa bỏ ba đồng xèng vào trong thiết bị rổ bóng, bảng đèn tỉ số LED bừng sáng, những con số ghi điểm màu đỏ đua nhau chạy từ trái qua phải, một giọng nam vang dội cất lên trên đỉnh đầu:
“Chào mừng bạn đến với cuộc đấu bóng rổ vỉa hè hực lửa! Tự do là quy tắc duy nhất! Người giữ kỷ lục của môn này hiện là—–
“SHI-TÔ!”
Tiếng pháo tay và reo hò vang lên như sấm, tựa như những đợt sóng phủ lên cô gái mong manh mảnh mai.
Cô đứng sững người ra đó, nước mắt chan hoà trên mặt.
“Shi-tô……..” Giọng cô nghẹn ngào.
Rổ bóng bên cạnh cô chợt xuất hiện một nhân vật -D. Một cậu thanh niên đẹp trai với mái tóc ngắn rậm rạp đen bóng, vóc dáng cao thẳng. Cậu quay qua cô cười rạng rỡ:
“Xem huynh này, sư muội! Hôm nay huynh sẽ cân hết sân đấu!”
Nụ cười của cậu đẹp đẽ kiêu ngạo như thế, thậm chí ẩn giấu vẻ tự phụ trong đấy. Vẻ tự phụ ấy như ánh dương trên cao, tuy chói mắt, nhưng không khiến ta ghét nó.
Bởi vì anh chính là một người rất tài giỏi.
Lacrimosa nhớ mãi ngày hôm đó, Shi-tô đã thành công ghi kỷ lục mới vô cùng chói lọi ở Đại Phú Ông, khiến cho mỗi một người đến chơi môn này ở Đại Phú Ông sẽ phải đấu với nhân vật -D của anh.
Dạo đó Shi-tô nổi danh như cồn ở Đại Phú Ông, mãi đến sau này Shi-tô đi đường vẫn còn gặp người lạ chạy tới chào anh:
“Này! Cậu là cái cậu Shi-tô đó phải không! Thật đáng ghét, cả một sân chơi toàn mỗi mình cậu!”
Shi-tô khoác vai cô, nói: “Em xem, thế nào gọi là nhấc tay một cái vang danh thiên hạ!”
Cô nghiêng đầu hỏi: “Anh không có cách nào bớt bớt lại một chút được à?”
Shi-tô đắc ý cười rộ lên: “Đời người là phải sống trọn vẹn niềm vui, trong tự điển của anh không có cái hai từ ‘bớt lại.’”
Cảm xúc bị lôi trở về từ những kỷ niệm xa xôi. Giờ đây cô đã không còn là cô của ngày đó, mà anh, đã không còn nữa.
Trong tầm nhìn nhoè nước, Shi-tô bắt đấu ném bóng. Trái bóng trong tay anh như có sức sống, không ngừng bay lên, đáp xuống ngay chính giữa vành bóng. Số điểm màu đỏ không ngừng tăng nhanh, Lacrimosa đứng nhìn trân trân, trái bóng trong tay cô chưa từng ném đi. Đến trái bóng cuối cùng, Shi-tô còn xoay mình ném một cú ngoạn mục.
“Quý khách Lacrimosa đã so bóng thất bại! Người thắng là——Shi-tô!”
Lại là tiếng vỗ tay và reo hò huýt sáo như sấm. Màn ảnh trước mắt Lacrimosa xuất hiện gương mặt đẫm lệ của cô, đang nhắc cô chơi lại lần nữa. Cô tiếp tục bỏ ba đồng xèng, Shi-tô tiếp tục xuất hiện bên cạnh cô, ném bóng không biết mệt.
Đã bao năm trôi qua.
Kỷ lục Shi-tô ghi được ở Đại Phú Ông, hầu hết đã bị những gamer mới phá sạch. Sau khi những gamer đến sau phát hiện ra cách chơi mới mẻ này, họ tranh nhau copy thành công của Shi-tô. Đến nay, chỉ còn lại mỗi một chiếc máy game này vẫn giữ kỷ lục của Shi-tô.
Nơi còn có thể trông thấy một Shi-tô sống động hoạt bát, cũng chỉ còn lại mỗi chiếc máy game này.
“Bang!”
“Bang!”
“Bang!”
Không gian game bao la vô tận suốt ngày không ngừng vang tiếng bóng đập vào bảng rổ, và từng đợt reo hò vọng lan.
Lacrimosa đứng canh giữ nơi ấy như một u hồn, lần lượt nhét đồng xèng, canh giữ linh hồn của Shi-tô.
Một hôm Lacrimosa vừa đến nơi, F chạy đến báo với cô:
“Tiểu thư Lacrimosa, mấy hôm nay có một nhóm gamer tới đây. Trong đó có một người hình như rất có hứng thú với bóng rổ, một cao thủ, đã sắp sửa bắt kịp kỷ lục của Shi-tô rồi.”
Lacrimosa thoắt chạy như điên cuồng.
“Ngừng tay!”
Cô thét lên với kẻ đang ném bóng như dại.
Tên đó chỉ quay qua ngó cô một lần, rồi tiếp tục chăm chú ném bóng, mồ hôi tuôn như mưa.
Có vẻ như cậu ta nhất định phải phá cho bằng được cái kỷ lục này.
“Cầu xin cậu ngừng tay!” Cô lớn tiếng van nài. “Van cậu để lại Shi-tô cho tôi, tôi có thể đưa cậu …….xèng…….. đưa cậu cái gì cũng được!”
“Đồ điên.”
Tên nọ chả buồn ngoái đầu, khinh bỉ không thèm nếm xỉa.
“Này! Tôi nói cô đó! Quân điên nhà cô từ đâu ra thế! Khu game này là của cô à? Đại ca của tôi sắp phá kỷ lục rồi, cô cút qua một bên!”
Bỗng đâu ra thêm vài kẻ khác, lôi cô ra.
“Tự do là quy tắc duy nhất!” Âm thanh khiến máu mọi người sôi trào không ngừng lặp đi lặp lại. Tay gamer kia thất bại vì thiếu điểm, như bị ma nhập, lại bắt đầu một game mới.
“Tôi van các cậu! Shi-tô đã chết rồi, nếu các cậu phá kỷ lục của anh ấy, tôi không nhìn thấy được anh ấy nữa——“ Cặp mắt trên gương mặt trắng xanh lạnh lẽo của Lacrimosa đỏ hoe, “Các cậu muốn gì, tôi có thể đưa——-“
“Xì!”
Đám người kéo cô ra đang quan sát cô từ trên xuống dưới, cười khinh bỉ, “Cái avatar như hạch này, là mới tới đúng không! Đừng có cản đường đại ca bọn tôi phá kỷ lục!”
“Shi-tô chết rồi? Chết thì tốt!—–Hắn chết liên quan gì đến tôi! Cô muốn gặp hắn thì tới nghĩa địa mà gặp!”
Bọn chúng vung tay vứt Lacrimosa xuống đất.
Còn mỗi một điểm nữa thôi.
Một điểm nữa thôi, Shi-tô sẽ biến mất.
Ánh mắt buồn bã của Lacrimosa chợt loé lên hung dữ, tia sáng trong lòng bàn tay rực lên kết tụ, một thanh kiếm bạc dài thước xuất hiện trong tay, cô đâm mạnh và chính xác vào tên đang ném bóng.
Lưng của tên xuất hiện một vệt máu chói mắt.
Con số màu đỏ ghi điểm dừng lại ở số điểm đó.
“Quý khách Lưỡi Đao Đen đã so bóng thất bại! Người thắng là—— Shi-tô!”
Tiếng reo hò chói tai nhận chìm những gamer đang sững sờ. Lacrimosa rút kiếm ra, người chơi bóng lập tức ngã xuống đất, ba giây sau, avatar của Lưỡi Đao Đen hoá thành những chấm sáng li ti, tan nhanh như đom đóm, trong tíc tắc, mặt đất không còn dấu vết.
Một avatar đã chết.
Rõ ràng anh chàng Lưỡi Đao Đen ngạo mạn này chưa từng ngờ được cái chết của mình, cũng chưa từng chuẩn bị gì, thành thử cách anh ta chết là mẫu chết “tan biến thành tro” thông thường của Maandala.
Thời vàng son của Đại Phú Ông đã qua nhiều năm rồi, mọi người không còn nhớ rõ không gian của Đại Phú Ông là không gian cho phép đánh nhau bằng vũ khí lạnh. Ở những khu vực an toàn khác thì không thể nào có thể xuất hiện màn tấn công bằng vũ khí như thế này, nhưng ở Đại Phú Ông, thì rất rất có thể.
Những gamer còn sống chết sững một lúc xong đua nhau rút vũ khí của mình ra, cuống quít tấn công Lacrimosa.
Sức chiến đấu của một avatar mới kiểu của cô, bọn họ không coi là gì, nhưng điều họ căm ghét, chính là Lưỡi Đao Đen cực khổ tu luyện bao lâu nay cứ thế mà biến thành tro tàn, nhục không biết để vào đâu, chịu làm sao thấu! Họ quyết tâm phân thây cái avatar mỏng manh của mụ điên này đem chôn chung!
Khuôn mặt bị che dưới mái tóc dài của Lacrimosa vẫn trắng xanh và u buồn, nhưng thấp thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn. Cô cầm kiếm thủ ngang, lùi bước. Kiếm thuật của cô mạnh mẽ vào bạo dạn, không đâm chém bừa bãi như đám người ô hợp kia. Nhưng cái xác avatar này vẫn còn mới, công lực hạn chế, cô đả thương đối thủ thì trên người bị thương còn nặng hơn, chiếc áo trắng đẫm máu.
“Con điên! Đau lắm đúng không! Đau thì thoát ra khỏi mạng đi chứ! Còn không anh em bọn tao phân thây mày cho mày nếm mùi bị lăng trì đấy!”
Ánh mắt lạnh lẽo Lacrimosa loé lên.
Có lẽ không còn gì đau đớn hơn bị mất đi Shi-tô.
Đau đớn chẳng phải là thứ cô đang cần sao? Nay cô ngay cả đến đau đớn cũng không cảm giác được, đã không còn xứng để gọi là “đang sống” nữa.
Lũ người ngu muội, các ngươi vĩnh viễn sẽ không biết ai đang bảo vệ các ngươi.
Cái chết của Shi-tô đích xác có liên quan đến các ngươi, liên quan đến lợi ích của muôn ngàn muôn vạn người.
Các ngươi muốn giết ta cũng được. Chẳng qua chỉ là một cái avatar mà thôi. Nếu con người thật của ta có thể chết như thế này, thì đã hay rồi…….
Lưỡi đao sắc bén chém xuống bờ vai của Lacrimosa, cánh tay đứt lìa. Cô ngước khuôn mặt trắng nhợt, ánh sáng trong lòng bàn tay lại tụ sáng, thêm một avatar nữa biến thành tro tàn. Maandala dù sao cũng là một thế giới huyễn thực cho mọi lứa tuổi, không có ý định thiết kế theo dạng đẫm máu; cho dù cô bị đổ toàn bộ lượng máu trong cái avatar này, cũng chỉ khoảng cc.
“Con điên kia! Bệnh viện tâm thần nào mới thả mày ra thế!”
Đám người nọ đang gào rống, nhưng có một khắc, Lacrimosa hoàn toàn không nghe thấy gì cả. Phải chăng cô đã nhìn lầm? Lẽ nào trước khi avatar chết đi, trước mắt sẽ xuất hiện ảo giác?
Là Shi-tô!
Là avatar của Shi-tô! Bằng da bằng thịt, không phải chỉ là mô hình -D trên máy game bóng rổ!
Linh hồn của Lacrimosa gần như bị cái avatar thân quen kia hút mất. Cô không nói nên lời, kiếm rơi xuống đất, vươn cánh tay phải đầy vết máu về phía Shi-tô. - món vũ khí lạnh đua nhau chém về phía cô.
Người đàn ông với mái tóc ngắn đen rậm rạp—–khuôn mặt không mang vẻ kiêu ngạo và rạng rỡ cô hằng thân quen—-trong tay y xuất hiện một lưỡi đao đen huyền rất dài, chỉ hơi chém ngang, đã làm toàn bộ vũ khí trong tay những gamer kia bay hết.
Đây là sức mạnh của một avatar cấp thượng thừa, có cùng số tuổi với Maandala.
Avatar thì đúng là của Shi-tô, Lacrimosa tin chắc như vậy.
Trước ánh mắt sững sờ của toàn bộ các nhân vật, “Shi-tô” bước từng bước lớn, cắp Lacrimosa lên như chim ưng cắp gà con, đi về phía cửa của Đại Phú Ông.
Qua khỏi ngưỡng cửa đang chớp đèn neon mấy bước.
Lacrimosa xoay cổ tay, thanh kiếm bị cô đánh rớt dưới đất trước đó bay vèo về lại trong tay cô. Cô đánh thẳng kiếm về phía “Shi-tô” —–
“Ngươi không phải là Shi-tô.”
“Shi-tô” né người tránh lưỡi kiếm, thả cô gái mong manh xuống đất, lạnh lùng nhìn cô chăm chú.
Lacrimosa đứng thẳng người, thanh kiếm bạc trong tay, mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ họng của “Shi-tô”—–
“Ngươi là ai! Cút ra khỏi avatar của anh ấy!”
Gió lớn nổi lên trên mảnh đất hoang vu. Không gian này trong game không hẳn là có mưa; tuân theo mô hình tính toán của hệ thống, địa hình đá lởm chởm bị xói mòn trong gió, lở thành đá vụn, rồi thậm chí cát bụi.
Thân hình mong manh của Lacrimosa và dáng vóc cao lớn lực lưỡng của “Shi-tô” đứng đối diện nhau bên bờ ranh giới của không gian đấu game. Mái tóc đen dài của Lacrimosa tung bay trong gió, như rắn đang uốn lượn.
“Ngươi là ai? Tại sao có thể đăng nhập được vào avatar của anh ấy?”
Lacrimosa cao giọng chất vấn, âm thanh mong manh vỡ vụn ra trong gió cát.
Maandala không giống những nền hệ thống huyễn thực khác; mỗi một người chỉ có thể có một tài khoản, không có ngoại lệ. Ngay đến cả người sáng lập ra Maandala là Đằng Hoa cũng chỉ có mỗi một tài khoản. Đằng Hoa là một thiên tài thiết kế sản phẩm. Theo cách nhìn của rất nhiều người trong ngành công nghệ huyễn thực mà nói, anh ta gần như là một triết gia. Thậm chí một nhân vật ngang với thần thánh.
Nghe nói Đằng Hoa đã nghĩ ra thế giới của Maandala trong một ngôi chùa Mật Tông. Thiết kế cơ bản của anh ta chỉ dựa vào một ý niệm: chúng sinh bình đẳng. Cho nên, trong Maandala, không ai được hưởng đặc quyền mà có hai tài khoản. Cũng có nghĩa là, người thật và người trong avatar, tương ứng nhau.
Ngoài đời, kỹ thuật để làm được điều này, rất đơn giản: đăng nhập tài khoản bằng tĩnh mạch cá nhân. Mỗi một hệ thống tĩnh mạch của mỗi con người là độc nhất vô nhị, vô cùng khó giả dạng. Khả năng xuất hiện tài khoản giả trong hệ thống hiện giờ đã giảm xuống còn dưới /....
Người này tuyệt đối không phải là Shi-tô. Lacrimosa vô cùng chắc chắn.
Shi-tô đã chết cách đây tháng.
Quan trọng hơn nữa là, những loạt hành vi của người này, hoàn toàn không giống với của Shi-tô.
Shi-tô rất cưng cô. Anh luôn gọi cô là “sư muội,” cho dù sau này hai người đã yêu nhau, anh vẫn trìu mến gọi cô là “sư muội.” Anh ôm cô, hôn cô, vỗ về cô, tất cả đều mang theo vô hạn thương yêu chiều chuộng. Còn người này tuyệt đối không như vậy với cô. Cho dù cô đã tự giết chết avatar cũ, rồi đăng ký bằng avatar mới này đi nữa, cô tin rằng nếu là Shi-tô, anh chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra cô.
Maandala hay ở chỗ biểu cảm trên mặt nhân vật vô cùng sống động chân thật. Người thật mà hơi đổi sắc mặt, khoé mép hơi rũ, cánh mũi hơi phồng, nước mắt lăn xuống từ khoé mắt—- tất cả đều lập tức ứng lên mặt của avatar.
“Shi-tô” này, trong ánh mắt mang một sự cẩn mật cô không quen thuộc, mang chiều sâu, thậm chí mang một sự cân nhắc thận trọng với từng đường đi nước bước. Điều này hoàn toàn tương phản với tính cách cởi mở và rõ ràng của Shi-tô.
Y tuyệt đối không phải là Shi-tô.
“Ngươi là ai!”
Cô hỏi lần thứ ba.
“Shi-tô” vẫn đáp lại bằng sự im lặng. Bất thình lình, y xoay người, sải bước vượt qua khỏi ranh giới chia khu vực đấu game, tiến vào khu vực an toàn.
Lacrimosa xông theo, tóm lấy tay áo của y, “Trả lời ta!”
“Ngươi không phải là anh ấy, tại sao ngươi lại cứu ta? Ngươi xuất hiện ngay lúc mấu chốt, tuyệt đối không phải là tình cờ, nhất định là ngươi đã quan sát ta từ rất lâu!”
“Shi-tô” không ngó ngàng đến cô, tiếp tục cắm đầu bước về phía đường phố.
Đến gần khu đô thị, người đông dần lên.
Lacrimosa theo sát gót “Shi-tô.” Cô bị thiếu mất một cánh tay, chiếc áo trắng nhuốm màu máu, thu hút ánh mắt của vô số người trên đường.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, sẽ kéo cảnh sát đến mất.
“Shi-tô” hơi nhíu mày, dừng bước.
Lacrimosa nói một cách mỉa mai: “Đi nữa đi. Ngươi đi đến đâu ta theo đến đó, xem ngươi dùng avatar của người khác làm những trò gì!”
Trong tay “Shi-tô” bất chợt xuất hiện lưỡi đao đen huyền nặng chình chịch quen thuộc.
Cơ bắp khắp người Lacrimosa căng cứng, cảnh giác theo bản năng, kiếm bạc lại xuất hiện trong lòng bàn tay. Cơ mà đao kiếm không thể dùng để tấn công trong khu an toàn được. Lacrimosa âm thầm tự giễu bản thân, cất kiếm đi. Sáu tháng đã trôi qua, thói quen nghề nghiệp thế mà vẫn chưa phôi phai.
“Shi-tô” nhìn quanh không thấy ai, dùng mũi đao vạch chữ lên mặt đá.
C…Ô…………L….À
Y viết rất lạ lùng, viết chữ ngược, cho nên Lacrimosa đứng đối diện với y nhìn hàng chữ này thì lại thành chữ xuôi.
B…..Ạ…..N………….G….Á….I……….C…Ủ….A…………T…H…Ị….N…H………D…I….Ễ….M……?
Lúc hai chữ “Thịnh Diễm” xuất hiện, tim của Lacrimosa thắt lại. Như sức nặng ngàn cân ép nơi lồng ngực, cả lồng ngực bị đè đến ngạt thở.
Tim cô đập dồn dập, mí mắt giật liên hồi, tay run rẩy điên cuồng.
Tại sao—-tại sao y biết Shi-tô là Thịnh Diễm? Avatar của Thịnh Diễm trong Maandala, chỉ có những người vô cùng thân thiết của anh mới biết. Mà những người này nếu không phải là bạn thân thì cũng là đồng nghiệp, không một ai cô không quen. Cô không sao nghĩ ra được, trong những người đó, ai có thể mạo danh Shi-tô mà đăng nhập vào Maandala.
Sự cảnh giác dâng lên theo khiếp sợ, ngập như nước thuỷ triều. Không. Không thể thừa nhận. Càng không thể để bị lộ thân phận!
Thịnh Diễm đã chết!
Cô cũng đã chết!
Hai người bọn họ không thể nào xuất hiện trong Maandala được!
Người này rốt cuộc là ai!
Cô cúi đầu xuống, liền thấy “Shi-tô” đã xoá hết mọi chữ được vạch bằng đao.
Tại sao y không lên tiếng?
Cho dù bị câm, trong Maandala cũng có thể dùng chữ rồi thông qua máy phát âm để nói, tại sao y lại cất công dùng đao khắc chữ trên mặt đất?
Người này quá kỳ lạ. Có quá nhiều bí ẩn khó giải thích vây quanh. Điều chưa biết luôn luôn mang theo nguy hiểm, đấy là một bản năng sinh tồn của nhân loại. Lacrimosa lùi hai bước, rồi bỗng co giò bỏ chạy.
Cho dù trong khu vực an toàn không được dùng vũ khí để tấn công, chiếu theo quy tắc của Maandala, một avatar đăng ký cách đây năm vẫn có thể dễ dàng khống chế một avatar mới được vài tháng tuổi, giống như trong thế giới hiện thực, một đứa trẻ tuổi có thể dễ dàng tóm được một em bé sơ sinh.
Avatar này có ghi lại lịch sử một số nơi cô đã từng ghé qua. Mặc dù cô có thói quen tuỳ tiện xoá lịch sử, nhưng vẫn khó tránh được việc lưu lại một số nơi. Thế nào đi nữa, avatar này không thể nào lọt vào tay y.
Tiếng bước chân đàng sau lưng bám sát.
Thịch. Thịch. Thịch. Mỗi một bước chân như giẫm mạnh lên lồng ngực yếu ớt của cô, gõ khiến cho trái tim của cô như sắp bị giẫm nát.
Rốt cuộc người này muốn gì?
Lacrimosa chợt hối hận cô đã dùng vỏ avatar mới đăng ký này.
Quá yếu đuối, quá vô lực, quá vô tích sự. Chạy không được bao xa đã bắt đầu thở hết ra hơi.
Không, có lẽ là cơ thể thật của cô không chịu được áp lực này. Hiện giờ thần kinh của cô đã trở nên vô cùng yếu ớt, vô cùng mẫn cảm, cô căm ghét cái thân thể xác thịt này.
Có lẽ chết vẫn tốt hơn hết.
Giống như avatar trong Maandala. Biến thành tro tàn. Đăng ký một tài khoản mới. Rồi tái xuất giang hồ.
Chẳng qua chỉ là sẽ mất hết ký ức mà thôi.
Quên đi cũng tốt.
Quá mệt mỏi.
Lacrimosa biết không chặt được cái đuôi “Shi-tô.” Cô nhảy vào một toà nhà cao tầng, leo lên đến sân thượng, đứng ở rìa. Gió phần phật thổi mái tóc của cô tán loạn, cô bất chợt dừng chân.
“Shi-tô” cũng đứng lại trước mặt cô. Y vẫn tiếp tục vạch chữ trên mặt đất.
C…Ô……..C…Ó……..Q….U…E…N……. T…H…Ị…N…H………D…I…Ễ….M……….K…H…Ô…N…G
“Tôi không quen Thịnh Diễm nào cả.” Lacrimosa lạnh lùng đáp.
Cô tung người nhảy xuống khỏi toà nhà cao tầng.
Áo trắng bay phất phới, phần phật trong gió.
“Shi-tô” gấp rút vươn tay túm lấy, chỉ túm được một góc của vạt áo. Y nắm rất chặt, cố gắng kéo Lacrimosa về lại trên sân thượng.
Thế nhưng trọng lực trong Maandala được mô phỏng quá chân thật, tuy Lacrimosa trông mỏng manh, nhưng một góc của vạt áo kia tuyệt đối không gánh được toàn thể trọng lượng cơ thể.
Toạc.
Lacrimosa rơi tự do. Áo trắng máu đỏ, như xác của cánh bướm đã chết.
“Shi-tô” vắt mình trên lan can sắt thấp tè của sân thượng, môi mím chặt, bàn tay siết chặt lại thành nắm đấm.
hết chương
Shito là tên avatar bằng tiếng nhật, phiên âm thành “Sứ Đồ” bên tiếng Tàu, cũng có nghĩa là “người mang trên mình sứ mệnh đặc biệt.” Cho nên tựa đề của chương mang cả hai nghĩa, Shito sống lại, Thịnh Diễm là đặc viên số , cũng “sống lại.”