người dịch: idlehouse
Xe việt dã đột ngột dừng lại. Hình ảnh từ máy bay không người lái cho thấy có một tên lính đánh thuê đã ngoái đầu. Phương Trì nhanh nhẹn điều khiển cho máy bay không người lái cấp tốc lui về. Hình ảnh từ máy có vẻ như bị chậm lại, chắc chắn phải tranh thủ rút lui trước khi bị lính đánh thuê phát hiện và bắn rớt. Hình ảnh từ máy lại rung lắc dữ dội hai lần. Phương Trì đoán rằng đạn vừa bắn sướt qua một cánh máy bay.
“Sao rồi?” Tạ Vi Thời hỏi.
“Không sao. Đã an toàn thu hồi được máy bay.” Phương Trì đáp. Trước đây cô đã được huấn luyện chuyên sâu để có thể điều khiển máy bay không người lái dưới các tình huống khó khăn nhất. Máy bay không người lái này là do Lập Tức Phi Hành, công ty chuyên sản xuất máy bay không người lái hàng đầu trong nước, bị đạn xước ngang qua mà vẫn có thể giữ thăng bằng, chất lượng rất đáng tin cậy.
“Coi bộ không thể đi đường thẳng để vào Mae Lampong, giữa đêm mà cũng có người canh gác.” Tạ Vi Thời chau mày nói. Trang bị hàng xịn, lại còn là lính đánh thuê chuyên nghiệp—-có vẻ như nếu nói “xã hội đen trong vùng” thì đã đánh giá thấp Thiện Trạch rồi. Hai người đến quá vội, Tạ Vi Thời chỉ kịp mua được hai khẩu súng lục MK. Mặc dù MK đã là súng lục cực đỉnh, dung lượng đạn cũng đã là phát tiêu chuẩn, nhưng so với súng máy tốc độ nhanh của đám lính đánh thuê kia, phe ta vẫn thua xa phe địch.
“Vũ trang cầu kỳ như vậy chắc hơn nửa là vì đang đề phòng Thần Kinh Hoa Hồng. Hiện giờ trong Chiang Mai không có nhân vật nào gây uy hiếp cho Thiện Trạch cả.” Phương Trì trầm ngâm. Lần trước My Gian Xích chỉ chọn khu vực dùng tiếng Hán để vạch trần việc ác của Máu Lành Trường Sinh. Tuy trong nước ai ai cũng biết đến Thiện Trạch, nhưng ở nước ngoài, vẫn chưa có mấy ai hay biết gì về Thiện Trạch.
“Thần Kinh Hoa Hồng có thể mang đến uy hiếp cỡ nào cho Thiện Trạch?”
“Thần Kinh Hoa Hồng cấu kết với một số thế lực bên Thái, chẳng hạn như băng đảng Cò Trắng.”
“Băng Cò Trắng?”
“Một ổ buôn bán ma tuý lớn trong khu Tam Giác Vàng.” Phương Trì giải thích.
Tạ Vi Thời gật đầu. “Nhưng ở bên Thái đại đa số những lực lượng có vũ trang là chiếu theo bản đồ chia khu vực, nếu Cò Trắng đã là khu vực Tam Giác Vàng, có muốn thò tay lên đến bắc bộ cũng e rằng làm không nổi.”
“Cho nên muốn động đến Thiện Trạch cũng không phải dễ.”
Lúc này trời đã sáng hẳn. Bầu trời phía Đông đã bắt đầu rực ánh dương chói lọi, trên đầu họ rợp lá, nắng xuyên qua lốm đốm ánh kim rạng ngời. Phương Trì quay cửa kính xuống thò đầu ra ngoài, nhìn về cánh rừng nhiệt đới bạt ngàn một màu xanh ngắt—-
“Nếu muốn vào Mae Lampong, chỉ có thể vào từ rừng phía Nam mà thôi.” Cô mở bản đồ vệ tinh trên máy tính bảng lên, phóng hình thật lớn, tỉ mỉ tìm kiếm, phát hiện khu rừng này rất nguyên sơ, hoàn toàn không có đường nào xe việt dã có thể chạy vào được. Hai người căn cứ theo địa hình, tính toán sơ sơ ra được vị trí có thể chạy xe đến, sau đó sẽ cách Mae Lampong quãng km nếu đi đường thẳng. Nhưng địa hình của km trong rừng đó vô cùng phức tạp, hơn nữa còn có một một đoạn khá rộng bị sông cắt ngang khoảng m.
“Nếu đi đường bộ thì ít nhất phải đi mười mấy cây số. Từng nhiệt đới không đi bộ nhanh được, rồi còn phải tính các trường hợp gặp khó khăn hoặc nguy hiểm, có thể sẽ mất thêm thời gian. Hai chúng ta đi ngày cũng rất khó đến được Mae Lampong. Phải nghĩ cách khác thôi.” Phương Trì đăm chiêu nói.
“Nếu đi bằng khinh khí cầu thì mục tiêu quá lớn. Nếu nhảy dù hoặc là nhảy bungee thì……..”
“Không đủ độ cao để cất cánh.” Tạ Vi Thời nói.
Phương Trì nhìn cánh rừng bao la bát ngát thở dài một tiếng. Hai trường hợp cuối đều cần phải có một vị trí địa hình tương đối cao thì mới có thể cất cánh, bay ở độ cao thấp rất nguy hiểm và hệ số nguy hiểm rất lớn, mà địa thế của khu rừng nhiệt đới này khá bằng phẳng, trên mực nước biển từ -m, cũng không có địa hình nào kiểu như đồi núi hoặc vách đá. Hai người nhìn bản đồ, nhất thời chìm trong suy tư.
Tạ Vi Thời lấy ra một chút bánh lạt, bánh mì, và sữa, đưa cho Phương Trì: “Ăn cho no bụng trước đã.”
Phương Trì lặng lẽ nhận lấy, nghiêm túc ăn. Cô đã được huấn luyện như thế, lúc nào cũng phải chú ý giữ sức.
Xe việt dã đỗ lại bên một con đường nhỏ trong rừng, buổi sớm có vô số chim rừng ríu rít vui ca trong lá, như đang cùng nhau hợp xướng. Tiếng chim hót tuy nghe hỗn tạp, nhưng lại như có một tiết tấu và giai điệu tự nhiên, dịu lòng người nghe, thần thanh khí sảng. Phương Trì ngồi bên phó lái, lúc nãy quay cửa sổ xuống vẫn chưa quay lên lại, bất chợt thấy một cái bóng màu vàng nhảy tót qua cửa sổ, cướp mất miếng bánh mì trên đùi cô rồi lại vụt biến nhanh như chớp, lẩn vào trong đám lá rậm rạp.
Phương Trì há hốc mồm! “Khỉ!” Cô kêu lên.
“Vượn.” Tạ Vi Thời quả quyết. “Thú hoang thường thấy nhất trong rừng nhiệt đới ở Chiang Mai.”
“…….”
Tạ Vi Thời phủi vụn bánh mì trên đùi giùm cô, nói: “Tôi chợt nghĩ ra một cách.”
“Gì cơ?” Phương trì gặng hỏi.
Gió hiu hiu từ cánh rừng thoảng qua, lá xanh xao động, rồi gió tiến vào trong xe.
Tạ Vi Thời nói: “Nhảy zipline.”
Mắt của Phương Trì tức thời sáng rỡ!
Nhảy zipline trong rừng nhiệt đới Chiang Mai là một trong hoạt động du lịch câu khách nhất trong khu vực này trên Maandala. Giữa hai cây sẽ cắm dây thừng, du khách mặc đồ bảo hộ, rồi sẽ trượt theo dây từ cây này qua cây khác như khỉ, vô cùng mạo hiểm và kích thích. Có điều sau khi bộ môn này trong game huyễn thực đem lại cảm giác mạo hiểm gay cấn rùng rợn hơn, mà tính năng an toàn thì lại tốt hơn, thì nhảy zipline ngoài đời dần dần bị ế.
Phương Trì đổi thiết lập của bản đồ vệ tinh qua dạng hiển thị địa hình, xác định là Mae Lampong nằm ở địa thế tương đối thấp hơn. Khu rừng nhiệt đới phía Nam và Mae Lampong mà họ có thể lái xe thẳng tới có một độ cao quãng m trên mực nước biển. Nếu tính theo khoảng cách km đi đường thẳng, thì nếu mỗi lần trượt có thể vượt được mà nói, sau quãng lần thì sẽ đến nơi.
Phương Trì và Tạ Vi Thời cùng ngẩng đầu nhìn nhau: “Được đấy.”
“Tìm một công ty zipline gần đây nhất, chúng ta có thể tới lấy trang bị.” Tạ Vi Thời nói.
Phương Trì mở bản đồ của google ra, tìm “jungle flight,” quả nhiên chỉ một chốc đã xuất hiện - lá cờ nho nhỏ. Tạ Vi Thời quét mắt nhìn toạ độ trên bản đồ, nổ máy xe. Xe việt dã quay đầu, đầu máy rú lên một tiếng chạy băng băng về hướng công ty zipline gần nhất.
Xe của hai người rời đi không lâu thì phía Bắc lại có ba chiếc xeLand Cruiser tới. Xe không ngừng xóc nảy, người ngồi trong chiếc ở giữa cuối cùng chịu hết nổi, rút một chiếc khăn mùi-xoa có xịt nước hoa từ trong túi áo vest ra chụp lên mũi, hít sâu mấy hơi, nói: “Ngừng lại, nghỉ một chốc.”
Tài xế nói vào bộ đàm: “Số , số , dừng hết xe lại, sếp cần nghỉ ngơi.”
Ba chiếc xe liền đỗ lại.
Tổ Phong xuống xe, ngồi xổm bên rừng nôn khan. Hắn là một người rất chú trọng đến phong độ; âu phục và giày da bảnh bao, mắt đeo kính gọng vàng, mặt mang khí chất khá nho nhã. Cho dù đang nôn khan thì cũng chỉ hơi khuỵu một gối, một tay đặt ở lồng ngực, không hề thảm hại. Thái Lan đang trong mùa oi bức nhất, dẫu mới sáng sớm cũng đã nóng khiến người ta đổ mồ hôi, đừng nói gì đến Tổ Phong đang áo xống chỉnh tề. Một người phụ nữ dáng người dong dỏng ngồi cạnh hắn trong xe, môi đầy đặn đỏ mọng, đẹp khủng khiếp, mặc một bộ áo liền quần màu đen cùng với giày bít cao gót, cổ áo chữ V khoét sâu để lộ đường cong của hai quả đồi đầy đặnđược thả rong, nhìn thôi đã khiến người ta nóng hết cả thân. Cô ta quay ra chiếc xe số phía sau nói:
“Máy lạnh đâu? Đem qua đây bật lên cho sếp mát. Đường chó gì thế, Thiện Trạch chọn chỗ hay thật!”
Xe số và số đều là hộ vệ mặc áo giáp của Tổ Phong. Họ khiêng một chiếc máy lạnh mini ra, nối với bình điện của xe việt dã, gió mát rười rượt liền nổi lên. Đến lúc bấy giờ khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ của Tổ Phong mới đỡ đỡ.
Hướng dẫn viên người Thái từ xe số chạy tới, đưa cho Tổ Phong một chiếc hộp thiếc trạm hoa, nói tiếng Thái xong múa may tay chân. Người phụ nữ nói: “Sếp, hắn nói đây là thuốc nam của vùng này, ngửi thì sẽ không bị say xe nữa.”
Tổ Phong giật phăng chiếc hộp, lạnh mặt: “Ai nói tôi say xe?”
Nói xong hít mấy hơi liền. Mọi người đều im thin thít, không dám lên tiếng. Người hướng dẫn viên Thái kia cũng không hiểu tiếng Trung Quốc, không biết tại sao mặt mọi người lúc đó đều nghiêm túc, dè dặt cúi đầu không dám nói thêm câu nào.
Tổ Phong đứng thẳng người, nhìn mặt đường, chậm rãi bước. Hai hộ vệ khênh chiếc máy lạnh lật đật theo sau. Đường đất lồi lõm gập ghềnh uốn quanh giữa rừng rậm và triền đồi. Người phụ nữ lại nói: “Sếp ạ, tên Thiện Trạch đó chẳng qua chỉ là tôm tép, cái công ty Máu Lành Trường Sinh đó, nếu bình thường thì Thần Kinh Hoa Hồng chúng ta cũng chả buồn để mắt đến. Hiện giờ Máu Lành Trường Sinh bị chính phủ niêm phong luôn rồi. Đàm phán chuyện này, chẳng phải là Thiện Trạch đang cầu chúng ta sao, dựa vào đâu mà bắt chúng ta phải hạ mình tìm đến chỗ của hắn để chào hỏi hắn?”
Tổ Phong đẩy đẩy gọng kính, nói: “Bọn em á, too simple, sometimes naïve.”
Người phụ nữ nói: “Kính xin sếp chỉ bảo.”
Tổ Phong giơ tay ra, hộ vệ mau mắn đưa đến một chai nước suối cùng với một chiếc ly kim loại, bên trong chiếc ly kim loại có khắc mức dung lượng, hộ vệ rót nước vào trong ly cho đến khi nước lên đến mức khắc cuối cùng trong ly, rồi cung kính dâng ly cho Tổ Phong. Tổ Phong uống một ngụm nước vô cùng sang cả quý phái, dung lượng vừa khéo hạ xuống còn phân nửa.
“Vậy để tôi dạy em một chút chuyện đời.” Tổ Phong nói, ngón tay được cắt giũa vô cùng hoàn mỹ cầm chiếc ly kim loại, “Lúc Thiện Trạch chạy trốn ra nước ngoài, hoàn toàn không đụng vào một đồng của Máu Lành Trường Sinh. Em cảm thấy điều đó chứng minh được gì?”
Người phụ nữ nghĩ một hồi lâu, đáp: “Lương tâm thức tỉnh? Hay là bị trói buộc nên không làm được?”
Tổ Phong khẽ phì cười, “Một con buôn chuyên bán thuốc, còn lương tâm gì nữa? Một kẻ hút máu của người chết, thì còn có nhân tính gì nữa? A Xíu à, em còn non lắm.”
Người phụ nữ ép sát người vào Tổ Phong như xung quanh chả có ai, bộ ngực no tròn vừa khéo kề ngay cánh tay của Tổ Phong, hộ vệ đứng đó thấy vậy đua nhau nuốt nước miếng, yết hầu lăn lên lăn xuống. Cô ta hơi ngúng nguẩy bộ ngực, trong mắt toả ánh nhìn đầy ngưỡng mộ, phả hơi lan huệ bên tai hắn: “Dạy em đi sếp, đi mà sếp…….”
“A Xíu à, em phải nhớ kỹ, cái này gọi là kim-thiền-thoát-xác.” Tổ Phong nói, “Có nghĩa là gì? Máu Lành Trường Sinh bị niêm phong, chẳng qua chỉ là một cái xác. Chút tiền đó có là gì…….”
Tổ Phong làm một động tác như vung tiền lên trời, cặp mắt sau gọng kính vàng vừa mãn ý vừa điên cuồng đuổi theo những đồng tiền ảo đang rơi khắp mặt đất, nói: “Thứ mà Máu Lành Trường Sinh quan tâm nhất, có giá trị nhất, đã được Thiện Trạch mang đi mất rồi.”
“Cho nên thật ra thứ chúng ta muốn lấy, chính là thứ mà ngài nói rằng có giá trị nhất phải không ạ?”
“Exactly.”
“Nó là gì thế ạ?” A Xíu sốt ruột muốn biết.
“Một thứ không thể nhìn thấy được……..”
Năm ngón tay của Tổ Phong làm ra vẻ như đang chụp bắt gì đó trong không trung, rồi như tóm được nó, cầm trong tay, cúi đầu, hai khoé mép nhếch cao lên thưởng thức.
“Một sáng chế liên quan đến kỹ thuật máu.”