“ Nha đầu , ngươi đả tỉnh ’’ , lão bà bà tay cầm chén thuốc đứng bên cạnh giường của nàng . Nàng khẽ nhấc người muốn ngồi dậy “ Ngươi đừng có động đậy , nếu còn muốn sống ’’ , nàng đành nằm yên chỗ , lại cảm thấy rất đau đớn . Nàng còn nhớ nàng bị chính người nàng tin tưởng nhất giết chết . Đến khi nàng tỉnh lại , đã thấy mình nằm trong sơn động , còn có lão bà ăn mặc kì lạ đứng bên cạnh .
“ Lão bà bà , cho ta hỏi , ta hiện tại đang ở chỗ nào ’’
“Nha đầu ! Số ngươi quả thật rất may mắn , từ trên cao té xuống Hồng Hoa cốc vẫn không chết , quả là thiên ý”
Chẳng lẽ là mình xuyên không đến đây? Còn ông ngoại , ông như thế nào rồi ?Nàng chỉ nhớ ngay lúc cấp bách nàng đỡ một nhát chém của kẻ thù cho ông , rõ ràng chỉ bị chém một cái sao toàn thân bất lực , trước mắt một màu đen tối bao trùm . Đến khi tỉnh lại thì đã ở đây rồi .
Ba tháng qua lão bà bà luôn chăm sóc cho nàng tuy là không mở lời nói chuyện với nàng nhưng nàng hiểu bà ta là đang quan tâm nàng . Nàng bắt đầu hồi phục , suốt thời gian này nàng đã rất cố gắng hồi phục thân thể , luyện tập lại võ công lúc trước . Nơi này chính là Hồng Hoa cốc , rớt từ trên đỉnh núi băng kia xuống đây không chết cũng trở thành kẻ tàn phế . Còn có lão bà bà này lại là một cao nhân đi ẩn cư , một lần đi hái dược phát hiện nàng nằm ngay bờ sông liền như vậy đem nàng trở về chữa trị .
“Nha đầu tên ngươi là gì ?” Lão bà bà ruốt cuộc cũng nói chuyện với nàng
“Ta tên Ngọc Băng”
“Ngọc Băng! Ngươi vì sao từ trên đó rớt xuống ?”
“Lão bà bà ! Hiện tại ta cái gì cũng không nhớ .”
“Ngươi muốn rời khỏi nơi này chứ .”
“Chẳng lẽ ta phải ở đây với bà suốt đời sao !”
“Haha , nha đầu ngươi rất là thẳng thắng , ta thích . Nếu muốn rời khỏi đây không phải là không được nhưng ngươi phải giúp ta làm một việc .”