.
Tôi được cha Lâm đưa về nhà.
Lâm Dao ghét tôi lắm, vừa thấy tôi đã rơm rớm nước mắt.
Như thể phải chịu ấm ức gì ghê lắm vậy.
"Chị."
Tôi ngoan ngoãn lên tiếng, muốn chào hỏi cô ta.
Nhưng Lâm Dao chỉ trừng tôi một cái, lau nước mắt rồi chạy lên lầu.
Cha Lâm quay đầu nhìn tôi, thở dài bảo tôi bỏ qua cho.
Ông ta nói, Lâm Dao là đứa con gái ông ta thương nhất, từ nhỏ đã được cưng chiều, tôi là em gái thì nên nhường cô ta một chút.
Tôi gật đầu vâng dạ.
Thái độ rộng lượng hiểu chuyện của tôi khiến cha Lâm rất hài lòng, dặn dì giúp việc trong nhà dẫn tôi lên phòng ổn định trước.
Lúc đi ngang qua phòng Lâm Dao, cô ta hé cửa, thò nửa cái đầu ra, thái độ căm thù tôi vô cùng vô tận.
"Một đứa con rơi, không danh chính ngôn thuận, mày thật sự coi mình là tiểu thư nhà họ Lâm à, mày còn chưa xứng xách giày cho tao đâu!"
Lời cô ta nói rất ác độc, nhưng cũng là sự thật.
Lâm Loan.
Chính là tôi hiện tại.
Chỉ là đứa con rơi nhà họ Lâm để rớt ở ngoài mà thôi.
Hồi trẻ cha Lâm ăn chơi thả cửa, đến tuổi trung niên lại "nhặt" được về mấy đứa con "ruột".
Mà tôi, là một trong số đó.
Lúc phát hiện ra tôi, cha Lâm lập tức xét nghiệm ADN, sau đó dẫn tôi về nhà họ Lâm.
Lâm Dao là đứa con duy nhất của Lâm phu nhân, cũng là đứa duy nhất trong giá thú.
Danh chính ngôn thuận, đương nhiên tôi không thể nào làm lung lay vị trí đại tiểu thư của Lâm Dao được.
.
Tôi tên là Chu Loan.
Nhị tiểu thư phủ Trấn quốc công ở Đại Tề, hồi nhỏ nhiều bệnh nên sống ở quê nhà Vân Châu.
Chị gái thương tôi, ở Vân Châu với tôi năm năm.
Mãi đến tận khi cha tôi bảo chị về kinh lấy chồng, chị ấy mới lưu luyến từ biệt.
Về kinh lấy chồng, lấy chàng trai tốt nhất Đại Tề, Vân Vương điện hạ.
Cũng là ý trung nhân của chị tôi bao năm nay.
Vân Vương điện hạ và chị tôi đều có tình cảm với nhau, quen nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã.
Thánh thượng ban hôn, hồi còn ở Vân Châu với tôi, chị đã thêu áo cưới xong.
Tôi cứ ngỡ lần này chị về kinh, nhất định sẽ thành hôn với Vân Vương điện hạ, thỏa tâm nguyện, sống vui một đời.
Nhưng không ngờ, Lâm Dao xuyên đến.
Cô ta tuyên bố mình là người xuyên không, thi từ ca phú không gì không biết.
Trên người Lâm Dao có một loại sức hấp dẫn kỳ lạ, cứ thế thu hút ánh mắt của toàn bộ nhân sĩ kinh thành.
Mới hai tháng, cô ta quậy tanh bành cả kinh thành luôn.
Cô ta kinh thường chị tôi, bảo rằng chị tôi bảo thủ nhạt nhẽo, còn cố ý gần gũi với Vân Vương điện hạ trước mặt chị tôi.
Rồi ỷ vào việc Thái tử thích cô ta, thuê gái lầu xanh gài bẫy Vân Vương hòng phá hôn sự của chị tôi, nhưng lại bất cẩn khiến Vân Vương bỏ mình.
Trong cái mà cô ta gọi là "trò đùa", chị tôi bị mấy tên ăn mày làm .
Chị tôi không còn trong trắng, cuối cùng quyết định tự thiêu.
Sau khi biết chuyện, tôi vội vã hồi kinh.
Tôi nhất định phải báo thù cho chị.
Nhưng mà...
Lúc tôi về kinh, Lâm Dao đã biến mất.
Tựa như chưa từng xuất hiện trên thế giới này.
Tôi bỏ rất nhiều công sức mới điều tra ra được rằng, Lâm Dao có thể tới thế giới này nhờ một miếng ngọc.
Ngọc cổ thông linh.
Cô ta xuyên không là nhờ nó.
Mà lúc cô ta giằng co với chị tôi, miếng ngọc vỡ làm đôi.
Chị tôi mặc áo cưới tự thiêu, oán hận không tan.
Lâm Dao sợ quá cầm nửa miếng ngọc quay về thế giới của cô ta.
Còn chị tôi, thì ngay cả hài cốt cũng không còn.
Trước khi đi, Lâm Dao còn nói rằng trong mắt cô ta, tất cả mọi chuyện chỉ là một trò đùa mà thôi.
Buồn cười biết bao.
Mạng của chị tôi, trong mắt cô ta chỉ là một trò đùa.
Tôi cầm nửa miếng ngọc còn lại, thử rất nhiều cách.
Cuối cùng, tôi đã thành công.
Tôi tới được thế giới của Lâm Dao.
Một thế giới xa lạ, lại khiến tôi thù hận.
Vừa đến thế giới này, mở mắt ra tôi đã thấy cha Lâm.
Ông ta cầm tờ giám định nói rằng tôi là con gái ông ta.
Tôi đang định phủ nhận.
Không ngờ lại nhìn thấy bức ảnh trên điện thoại của ông ta.
Lâm Dao.
Hung thủ sát hại chị tôi.
Ở Đại tề, tôi mang theo mối thấu xương xem rất nhiều hình vẽ của cô ta.
Chính là để đến ngày tìm cô ta báo , không nhận nhầm người.
Thế là tôi nhận thân phận này.
Nhưng vì tôi là người xuyên không, nên tôi biết mình không phải Lâm Loan thật.
Không biết cô ấy đang ở đâu, thế là tôi bèn âm thầm tìm Lâm Loan thật.
Tôi theo cha Lâm về nhà họ Lâm.
Tôi muốn dùng cách của mình, bắt cô ta trả giá cho những hành động của mình!
.
Ngày thứ hai tới nhà họ Lâm.
Tôi theo giúp cha Lâm ở nhà xử lý công việc.
Ông ta thích uống trà.
Mà tôi thì lại có tay nghề pha trà rất khá.
Cha Lâm rất hài lòng, không quên gọi Lâm Châu đến cùng thưởng trà.
Lâm Châu.
Tôi đã tìm hiểu rõ thân phận của hắn.
Nhà họ Lâm chỉ có mình Lâm Dao là do Lâm phu nhân sinh ra, ngoài ra còn có một đứa con trai cũng là con rơi giống như "tôi".
Lâm Châu là con trai, nên mấy năm trước đã được đón về nhà họ Lâm, chắc là muốn bồi dưỡng thành người thừa kế.
Lâm Dao và ông anh này rất thân thiết.
Hồi còn ở Đại tề, cô ta từng nói mình có một người anh, còn kể rằng rất nhiều thủ đoạn của cô ta là do anh dạy.
Tựa như, cô ta chỉ ghét cô em gái là "tôi" mà thôi.
Có điều, với tôi mà nói, như thế lại là chuyện tốt.
Dù sao thì cô ta càng gây chuyện nhiều, kế hoạch báo của tôi càng dễ thực hiện.
"Mời anh hai uống trà."
Tôi rót trà cho Lâm Châu, diễn vai cô em gái ngoan ngoãn vô cùng đạt.
Không cho ai bắt bẻ được chút nào cả.
Lâm Châu khách sáo nói cám ơn, nhưng đáy mắt vẫn lạnh lẽo.
Dù sao thì tôi cũng mới vào nhà họ Lâm.
Hắn cảnh giác với đứa em có thể góp một chân chia tài sản này có lòng cảnh giác, cũng là đương nhiên.
Thư phòng yên lặng như tờ.
Cha Lâm xử lý công việc, Lâm Châu cầm máy tính không biết đang xem cái gì.
Tôi thì yên lặng ngồi bên pha trà.
Sau đó, Lâm Dao vào phòng.
Cô ta cứ thế xô cửa bước vào, vô cùng hào hứng khoe với cha Lâm chiếc túi hiệu cô ta mới mua.
Cha Lâm còn đang gọi điện thoại, đưa tay lên môi suỵt một cái bảo cô ta im lặng, sau đó không nhìn cô ta nữa.
Lâm Dao bị ngó lơ, lại nhìn thấy tôi ở trong phòng.
Nháy mắt vẻ mặt trở nên rất khó coi.
Tôi nhíu mày, tiếp tục ung dung pha trà.
Ngay lúc cha Lâm cúp máy, tôi bưng một chén trà tới cho Lâm Dao.
"Chị, chị có muốn uống trà không ạ?"
Hương trà quen thuộc, tôi đoán là cô ta nhất định còn nhớ.
Lâm Dao vốn đã không vui, giờ lại nghe được hương trà quen thuộc.
Hương trà này, là mùi hương chỉ có trên người chị tôi.
Lâm Dao tái xám mặt mày, tựa như nhớ lại một đoạn ký ức không vui, xô tôi ra.
"Mày cút ngay cho tao!"
Nước trà nóng hổi đổ lên tay tôi, da thịt trắng trẻo lập tức đỏ ửng lên cả mảng lớn.
"Loan Loan..."
"Lâm Dao!"
Lâm Châu lập tức bước tới, nắm chặt tay tôi, bảo dì giúp việc lấy thuốc mỡ bôi cho tôi.
Rất ra dáng anh trai thương em gái.
Trước mặt cha Lâm, hắn luôn đóng vai dịu dàng hết mực với tất cả mọi người.
Cha Lâm tức giận đỏ mặt tía tai, chỉ vào mặt Lâm Dao.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, vào thư phòng phải gõ cửa. Em gái mày bưng trà cho mày, mày lại còn xô em nó, thái độ kiểu gì đấy hả?"
Nghe cha Lâm trách mắng, Lâm Dao uất ức khóc òa lên, sau đó che miệng chạy ra ngoài.
Cha Lâm mắng thêm vài câu, sau đó cầm tài liệu đi ra khỏi thư phòng.
Lâm Châu có vẻ lo lắng cho cô ta.
Nên tôi bèn dịu dàng nói: "Anh hai, anh xem chị ba thế này rồi đi, đừng để xảy ra chuyện gì đấy."
Lâm Châu mặt mày xoắn xuýt nhưng vẫn đứng dậy đi tìm Lâm Dao.
Tôi nhìn theo bóng lưng hắn, suy tư bước tiếp theo.
Rất rõ ràng.
Lâm Dao là một ả .
Ưu thế duy nhất chính là thân phận của cô ta, cùng với sự bảo vệ của Lâm Châu.
Thân phận thì không thay đổi được rồi.
Nhưng sự bảo vệ của Lâm Châu, thì chưa chắc.
Tôi cúi đầu nhìn tay phải đang quấn băng, bỗng bật cười.
Ngày tháng còn dài.
Lâm Dao, cố gắng tận hưởng đi.