Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ăn xong cơm chiều, bốn phía đã tối đen một mảng. Triển Chiêu phân phó người thắp sáng tất cả các đèn lồng trong viện, nhưng thấy cây cỏ bốn phía lả lơi, ánh sáng phập phồng chằng chịt, Bạch Ngọc Đường thở dài: Quang cảnh tốt như vậy, cuối cùng bị phụ lòng như thế này đây.
Triển Chiêu không nói gì, nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn, là Bao Chửng và Công Tôn Sách đi đến.
Công Tôn Sách mặc quần áo thuần trắng, đứng ở dưới ngọn đèn, cả người giống như trong suốt. Y nói: Hai người các ngươi thật ra rất biết hưởng thụ, ta nói tại sao một ngày một đêm rồi mà không thấy bóng dáng của các ngươi đâu.
Bao Chửng cười hắc hắc, nói: Chắc Tiểu Ngũ thấy ngôi nhà này của ngươi có phong thủy tốt, tính mua lại đó.
Công Tôn Sách quay đầu lại trừng hắn: Ngươi mưu tính thì có! Ta đã nói với ngươi rồi, buổi tối đừng mặc đồ màu đen, ngươi không nghe, ngươi xem, Triển Chiêu và Bạch Ngũ hiệp chưa có nhìn thấy ngươi đâu.
Bạch Ngọc Đường vội vàng nói: Thấy rồi, thấy rồi, thấy một con thật lớn.
Triển Chiêu đứng dậy đi đến bên cạnh bọn họ, nhẹ nhàng nói: Công Tôn đại ca, thân thể của ngươi vẫn chưa bình phục như cũ, sao lại ra đến tận đây, vẫn nên ở Khai Phong phủ tĩnh dưỡng thì hơn.
Công Tôn Sách nói: Ta đã tốt rồi, không cần tĩnh dưỡng. Triển Chiêu, ngươi không cần phải lo lắng. Đi, lấy bộ trà cụ (dụng cụ pha, uống trà) trong phòng của ta đến đây, ta pha trà cho các ngươi uống.
Triển Chiêu nhíu mày, nhưng mà không nói gì nữa, xoay người đi nhanh về phía căn phòng. Lát sau hắn mang ra một bộ trà cụ bằng sứ men xanh, màu xanh biếc như đỉnh núi cao, đẹp không sao tả xiết.
Bạch Ngọc Đường uống trà kia, cũng không cảm thấy được hương vị gì, chiều ngày hôm trước uống trà đắng nhiều rồi, hơn nữa cái chén sứ này thật sự đáng yêu, bèn nhịn không được ngắm nghía nó. Chợt nghe Công Tôn Sách cười nói: Ngũ hiệp quả nhiên là tính tình của trẻ con, nhìn cái chén này, mọi chuyện đều quên hết.
Bao Chửng nói: Trong nhà của ngươi chứa rất nhiều đồ chơi hiếm lạ, về sau không còn kế mưu sinh, cũng đủ để mở một cửa hàng rồi.
Công Tôn Sách nói: Bán? Thật ra ta cũng muốn tìm một của hàng nào đó gửi bán nó, tùy tiện lấy ra một cái cũng đủ mua Khai Phong phủ của ngươi! Có điều, tuy nói bộ trà cụ này làm rất tinh tế, nhưng cũng không phải là sản phẩm tốt độc nhất vô nhị.
Bao Chửng nói: Nếu đã như vậy, chẳng thà ngươi cứ bán cho Bạch Ngũ hiệp đi, ta thấy hắn thật sự thích, hắc hắc.
Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh cực kỳ phối hợp mà gật đầu.
Công Tôn Sách cười nhạt, nghiêng đầu, suy nghĩ một hồi, y nói: Chẳng qua thứ ta luyến tiếc nhất lại thật sự là bộ trà cụ này, năm đó lúc người nọ tìm được bộ trà cụ này về, nói là thứ này giống ta nhất.
Nói xong, y giơ chén trà trong tay lên, chiếu dưới ngọn đèn tỉ mỉ nhìn giống như bình phẩm, Bạch Ngọc Đường nhìn tay của y như minh ngọc, tôn lên đầu mày xanh xanh, tóc mai đen đen, hai mắt như hàn băng chói sáng, dường như dần dần hòa làm một với chén sứ men xanh kia.
Triển Chiêu nói: Công Tôn đại ca, nhắc đến để làm gì.
Bao Chửng lại nói: Công Tôn, ta cũng cảm thấy, ngươi đừng nhắc nữa, ta và Bàng Thống kia, xưa nay chính kiến không hợp, gặp mặt thì đánh, duy chỉ có sự so sánh này của hắn, ta thật sự tâm phục.
Công Tôn Sách buông cái chén xuống, cười nói với Bao Chửng: Nếu hắn nghe thấy ngươi nói như vậy, hắn nhất định sẽ đập bộ trà cụ này đi, ngươi có tin hay không?
Bao Chửng buồn bực nói: Tin.
Bốn phía lại trở nên yên tĩnh, chợt có gió xuyên qua ngọn cây, thoáng mang theo mùi hoa. Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn đôi con ngươi óng ánh của Triển Chiêu, trong lòng cảm động, trên mặt cũng không nhịn được mà hiện lên nét cười.
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng của Công Tôn Sách, giọng nói, là vân đạm phong khinh trước sau như một, y nói: Trong khoảng thời gian này, các ngươi chăm sóc ta, trong lòng ta đều biết cả, nhưng mà loại quan hệ này của chúng ta, ta nói tiếng cảm ơn, thì có vẻ như xa lạ, vô duyên vô cớ liên lụy Bạch Ngũ hiệp, lại thật sự làm cho ta cảm thấy không yên.
Bao Chửng, các ngươi thương yêu ta, là bởi vì những năm qua chúng ta đồng cam cộng khổ. Cùng cảnh ngộ thì yêu quý nhau. Điều này giống như thương yêu chính bản thân các ngươi. Các ngươi đau khổ mệt mỏi, ta cũng đau lòng, tựa như những cảm giác này, ở trên chính người của mình.
Nhưng mà, hắn không giống vậy, hắn thương yêu ta, chỉ bởi vì hắn thương yêu ta, hắn muốn làm, thì sẽ làm.
Có thể, thế giới này vốn dĩ là đơn giản như vậy, khi so sánh với chúng ta, hắn mới là người thật sự giống như đứa trẻ.
Bao Chửng nói: Trẻ con sẽ không mưu đồ phản nghịch.
Công Tôn Sách nói: Chuyện này, đã xảy ra rồi, ngươi đến chết vẫn không chịu tha thứ, ta nói hắn giống trẻ con, chính là vì điểm ấy, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, nhìn nhận như thế nào, hắn đã cho là như vậy, thì sẽ làm như vậy.
Bao Chửng, có đôi lúc ta nghĩ, hai người các ngươi thật sự rất giống nhau, đều kiên trì vì tín ngưỡng của mình, không chịu buông tay.
Nhưng mà, hai người các ngươi vốn dĩ lại khác biệt, tín ngưỡng của ngươi, trung nghĩa nhân hiếu, là từ trời đất này, còn tín ngưỡng của hắn, đến từ nội tâm của hắn, yêu hận tình thù.
Khi đó, hắn luôn nói, Công Tôn Sách ngươi là đồ không có lương tâm, chưa bao giờ biết yêu thương ta.
Thật ra, ta sao có thể không yêu thương hắn chứ, hắn ở trước mặt ta, không phải là một Vương gia kiêu căng ngạo mạn, mà là một người tồn tại chân thực, biết đau, biết khóc.
Ta cũng vậy.
Bao Chửng, ta thật sự mê muội trong cái cảm giác này, được sống, giống như một con người, vô cùng sinh động.
A, ta thương yêu hắn, chỉ là không thể mặt dạn mày dày giống như hắn, nhất định phải nói ra khỏi miệng, nhưng hắn nhất định cũng sẽ biết được, tỷ như ta cho hắn uống thuốc, dược liệu và độ lửa, phải cân đo vừa đúng vừa đủ, mới có thể không đắng.
Bao Chửng buồn bực nói: Có lẽ làm thuốc của ta trở nên đắng như vậy, càng khó cân đo hơn.
Công Tôn Sách vỗ lên vai của hắn nói: Ta thừa nhận, là ta cố ý.
Bây giờ, ta muốn nói ra, lại không biết, hắn có nghe được hay không.
Nhưng vào lúc này, chợt nghe có người ở bên ngoài tường sâu kín thở dài: Nghe ngươi nói những lời này, lại phải đợi lâu như vậy.
Bạch Ngọc Đường thầm mắng chính mình chỉ biết nghe người ta nói chuyện cuối cùng lại sơ sẩy như vậy, buông lỏng cảnh giác, Triển Chiêu đã cầm Cự Khuyết trong tay phi thân lên, đâm thẳng đến người đang nhảy vọt qua từ bên kia tường, người nọ cũng không lách mình, khí định thần nhàn đứng lại, mũi kiếm của Triển Chiêu gần đến ấn đường của hắn bỗng nhiên dừng lại, hai bên giằng co, chợt nghe thấy Triển Chiêu run giọng nói: Ngươi là người hay là quỷ?!
Người nọ tùy tiện cười tà: Trước kia Triển hộ vệ không tin thần tin quỷ, sao hôm nay lại hỏi câu hỏi kiểu này, ta đương nhiên là người.
Nói xong, hắn đi về phía Công Tôn Sách. Trường kiếm của Triển Chiêu còn vươn ở giữa không trung, vẫn chưa thu lại, Bạch Ngọc Đường đi qua, nắm lấy tay cầm kiếm của hắn, mới cảm thấy được hắn đang run rẩy vô cùng.
Mà nam nhân vượt tường đi vào kia, là ai, trong lòng Bạch Ngọc Đường cũng đoán được tám chín phần.
Hắn vẫn chưa mặc y phục màu trắng như trong truyền thuyết, chỉ mặc một bộ trường sam màu mực, trên vạt áo thêu hoa văn đầu thú, bóng đêm, theo từng bước chân của hắn mà lui dần lui dần, lui đến quá khứ tối tăm. Đôi mày dài chạm đến tóc mai, khóe mắt xếch lên, tướng mạo vô cùng tuấn mỹ, nhưng mà nét mặt ngông cuồng, làm cho người ta nhìn thấy, trước hết là khiếp sợ khí chất của hắn, lại quên mất dung mạo của hắn.
Nam nhân kia đi đến trước mặt Công Tôn Sách, vươn tay, xoa lên gò má của y. Công Tôn Sách theo đó mà nghiêng mặt qua, toàn bộ sức nặng của đầu đều tựa hoàn toàn vào lòng bàn tay của hắn, bàn tay của người nọ đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trên gương mặt của y, sau đó theo bên má trượt xuống, ôm lấy cổ của y.
Bạch Ngọc Đường thấy rõ ràng, tảng băng trong mắt Công Tôn Sách vỡ tan thành từng mảnh, sóng mắt khẽ rung rung, xao động giống như xuân thủy. Y gắt gao nhìn gương mặt của nam nhân kia, vẻ mặt yên lòng bình tĩnh, dường như rất lâu trôi qua, y mới cắn răng nói: Bàng Thống, tật xấu men theo chân tường của ngươi, có phải nên sửa lại hay không!
—–
Tác giả:
. Ta cho rằng, cho dù là cao thủ bậc này như Bàng Thống mai phục ở bên ngoài tường, với công lực của hai người Bạch Triển chắc cũng phát hiện ra, nhưng trong này, để nổi bật tính hài của kịch bản, hạ thấp hai vị thiếu hiệp, mong chư vị thích Thử Miêu tha thứ cho.
. Vốn tính rằng, Bàng suất ở cuối tác phẩm mới xuất hiện nói cho mọi người biết là hắn chưa có chết, nhưng mà, ta sợ không đến được ngày đó đã bị ném chết không toàn thây. Trốn đây…