Công Tôn Sách hỏi đại khái sự tình, lập tức gọi người đưa Lưu phu nhân về phòng nghỉ ngơi, sau đó giải tán tôi tớ, chắp tay sau lưng đợi nhóm Bao Chửng trở về. Đầu mày tuy rằng nhíu chặt, nhưng một chút cũng không lo lắng. Có Bàng Thống ở đây, y sẽ không lo lắng. Cứ coi như y tự mình đa tình, luôn cảm thấy, chỉ bằng việc bọn họ là bằng hữu của hắn, Bàng Thống sẽ bảo vệ bọn họ chu toàn.
Đợi khoảng hơn một khắc, Triển Chiêu nhịn không được muốn đến sau núi tìm người, Công Tôn Sách nói: “Đợi thêm chút nữa.” Nói được một nửa, Bao Chửng dìu Tiểu Man vào phòng, Bàng Thống đi theo phía sau. Vẻ mặt của Bàng Thống cũng nghiêm túc cẩn thận hiếm thấy, ngay cả một thân hắc y cũng trở nên trầm trọng, nhưng mà giương mắt nhìn thấy Công Tôn Sách, liền nhướng mày cười.
Buổi tối vốn định mượn chỗ Lưu phủ tiến hành dạ tập, không ngờ trong phòng có hai tiếng hít thở, đèn còn sáng. Trộm nhìn qua khe hở cửa sổ, Triển Chiêu ngủ ở phía giường trong, một bàn tay của Công Tôn Sách gác lên trên người của hắn, ngây ngốc không biết nghĩ cái gì. Vì thế hắn xoay người rời đi. Đêm dài đằng đẵng không có ý định muốn ngủ, tính toán đi chọc Bao Chửng, ai ngờ gặp phải một trận dạ tập chân chính.
Bàng Thống cười với Công Tôn Sách, cười rất ngả ngớn. Công Tôn Sách không nhìn được bộ dạng công tử phóng đãng của hắn, xoay người, đối lưng với hắn.
Cánh tay của Tiểu Man bị lưỡi đao xẹt một đường, đau đến mức kêu to ôi chao ôi chao. Bao Chửng nói: “Phải mời một đại phu a.”
Tiểu Man nói: “Khuya như vậy làm gì còn có đại phu a.”
Bàng Thống nói: “Tìm đại phu làm gì, bỏ gần tìm xa, chỗ ta có sẵn thuốc đây.”
Công Tôn Sách xuất phát từ tò mò của thầy thuốc, nhịn không được dùng khóe mắt liếc cái mà hắn gọi là linh đơn diệu dược, vừa nhìn thấy bình sứ hắn lấy ra từ trong ngực, ngay sau đó vút một cái quay đầu về.
Còn cần nói sao, chẳng phải là bình sứ kia sao. (Bình sứ Bàng Thống cho Công Tôn Sách ở chương )
Bàng Thống băng bó miệng vết thương cho Tiểu Man, thật ra đây nên là việc của Công Tôn Sách, nhưng Công Tôn Sách không muốn có chút tiếp xúc với Bàng Thống, chỉ lo quay đầu đi, dùng mọi cách không để ý tới. Bàng Thống nói: “Kim sang dược này của ta, vô cùng hiệu nghiệm. Đảm bảo miệng vết thương của ngươi không để lại một chút sẹo.”
Công Tôn Sách nghĩ: Một loại thuốc ngươi phải khoe như bảo bối mấy lần a? Đều là bọn giang hồ lừa gạt…
Tiểu Man không cảm kích: “Ta lại hy vọng để lại hai ba vết sẹo, rất khí phách!”
Bàng Thống phấn khởi: “Vậy sao? Ngươi thích sẹo? Trên người của ta chỗ nào cũng có sẹo!” Ngụ ý giống như muốn cởi sạch đồ.
Trên người nam nhân có chút sẹo không tính là gì, không chừng Hoàng Thượng cũng có hai vết, nhưng mà chỗ nào cũng có… Công Tôn Sách thả lỏng nét mặt, nhớ đến thiếu niên thanh sam năm đó, xuất thân hào môn như bảo bối như châu báu, cũng chỉ trong lòng bàn tay phải cầm kiếm có một tầng chai mỏng. Bây giờ chỗ nào cũng là vết thương, nghe vào tai, có chút chua xót.
Kiếm danh kiếm lợi không có gì đáng trách, nhưng cũng không phải không vì giang sơn Đại Tống này a…
Tiểu Man kêu lên: “Đừng bảnh chọe a! Ta nói là nữ nhi. Nam nhân a…” Chuyển giọng điệu, chuyển thành đùa giỡn: “Vẫn là như Công Tôn Sách vậy, chải chuốt bảnh bao vẫn đẹp hơn.”
Công Tôn Sách nhíu mày lườm nàng: Con gái con lứa nói cái gì vậy! Đều là Bao Chửng chiều quen…
Bao Chửng Triển Chiêu không dám thở mạnh, bắt đầu từ lúc thiếu niên, Công Tôn Sách không thích có người soi mói bình phẩm diện mạo của y, nói suất nói anh tuấn, vậy còn được, nói xinh đẹp nói dễ nhìn, vậy giẫm phải lôi rồi. Bàng Thống làm sao biết y có tật xấu này, cười nhìn y, nghĩ: Ai, nếu ta nói ngươi đẹp chắc chắn ngươi sẽ không bằng lòng, nhưng đây là cô nương người ta nói a!
Công Tôn Sách quay đầu nhíu mày, cả người phát ra một bầu lãnh khí, trong lòng chẳng hiểu tại sao lại căm tức và ủy khuất: Tiểu Man là cô nương ta không so đo với nàng, ngươi giúp một cô nương cùng nhau chế giễu ta ngươi chết chắc rồi!
Bàng Thống bị lãnh khí phóng xạ đến, ngượng ngùng đứng lên, cười ha ha đi mất.
Tiểu Man bỗng nhiên vứt cho bóng dáng hắn cái nhìn khinh thường: “Tiếu lí tàng đao, đáng ghét.”
Với nhĩ lực của Bàng Thống, những lời này hắn nghe được nhất thanh nhị sở. Quả nhiên là vật họp theo loài, nhận được điều tốt từ người ta chưa bao giờ biết nói tiếng cảm ơn, không cảm ơn cũng thôi, quay lưng còn muốn mắng. Tạo nghiệt a tạo nghiệt, may mà là Bàng Thống, làm người trượng nghĩa, ân đức như suối tuôn chẳng cần kiểu báo đáp như giọt nước.
Bao Chửng ở bên kia khuyên Tiểu Man: “Đừng như vậy, người ta tốt xấu gì cũng cứu ngươi một mạng…”
Những lời này, Bàng Thống cũng nghe thấy, cười cười đi ra khỏi sân của bọn họ: Mấy người các ngươi, tính ra Bao Chửng ngươi phúc hậu nhất. Đừng trách ta luôn khi dễ ngươi, quả hồng dù sao cũng phải chọn quả mềm mà bóp, ta muốn bóp Công Tôn Sách a ta bóp được hắn sao…
Tiểu Man nghe xong câu của Bao Chửng bắt đầu cáu kỉnh: “Được, ngày mai ta gả cho hắn, ta lấy thân báo đáp ơn cứu mạng của hắn!”
Biết rõ Tiểu Man là tức giận mà nói, Công Tôn Sách vẫn khẩn trương trong lòng, nhìn thấy gương mặt thở phì phì của Tiểu Man, xác nhận là tức giận mà nói không thể nghi ngờ mới yên tâm. Sau đó không khỏi nghĩ: Kì quái a, ta khẩn trương cái gì? Ta lại an tâm cái gì? À, đúng rồi. Ta đang khẩn trương thay Bao Chửng, yên tâm thay Bao Chửng a!
[…] Công Tôn Sách là người tâm can trong suốt thông minh lanh lợi, nhưng năng lực nhận thức tình cảm của bản thân lại không đủ cao. Không biết tại sao mà thành, không biết tại sao mà tắt. Lại nói, rốt cuộc đối với Bàng Thống là tâm tư gì, y căn bản không muốn biết, không mong biết.
Bàng Thống về phòng, Công Tôn Sách đi vài bước đến ghế đá vừa nãy hắn ngồi ngồi xuống.
Bao Chửng thờ ơ nhìn y: Chẳng phải ngươi có tật khiết phích sao? Ghế người ta ngồi còn nóng hừng hực ngươi đi đặt mông lên không chê bai chán ghét sao?
Chuyện không chê bai chán ghét vẫn còn ở phía sau. Công Tôn Sách rót thêm nước vào cái chén trước mặt, sắc mặt vui vẻ bưng lên uống một ngụm. Chén trà trước chỗ ngồi của Bàng Thống, tất nhiên là của Bàng Thống, sở dĩ phải thêm nước, vì nước trước đó đã bị Bàng Thống uống hết rồi.
Bao Chửng ẩn giận a! Nghĩ ta và ngươi thanh mai trúc mã lưỡng tiểu vô xai tình như thủ túc, nhưng món cá chiếc đũa của ta đã gắp người không chịu ăn nữa bánh trung thu ta đã cắn ngươi cũng vứt đi. A! Với một tên người ngoài trái lại ngươi không chê bẩn a? Hơn nữa căn cứ vào mép chén môi dán lên nhìn ra được là cùng một vị trí… phi phi phi, ngươi không ghê tởm ta ghê tởm.
(hai đứa nhỏ vô tư, ví với bạn bè thuở nhỏ hồn nhiên chơi với nhau)
Đây là Bao Chửng oan uổng Công Tôn Sách, Công Tôn Sách nghĩ về tâm sự làm gì chú ý nhiều như vậy. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chính vì là vị trí của Bàng Thống đã ngồi y mới phớt lờ.
Triển Chiêu nói: “Ta có một câu hỏi, Bàng Thống này quyền cao chức trọng bộ dạng không tồi công phu không tồi, tại sao còn chưa thành thân a?”
Bao Chửng đang buồn bực ăn chua, bụng dạ khó lường nói: “Bàng Thống ta không biết, cái này hỏi Công Tôn bác học đi.”
Công Tôn Sách không nghĩ nhiều, kể đơn giản vắn tắt bí sử phong lưu về Tứ Đức cô nương của Tê Phượng lâu nghe được từ Bát Quái hiên một lần, nhưng không đề cập đến chuyện của công tử kia, Công Tôn Sách phát hiện chính mình đặc biệt không muốn nhắc tới hắn.
“…Có lẽ a, nam nhân này, chính là tình cảm ngắn ngủi. Cảm giác mới mẻ qua đi, chẳng còn gì nữa.”
Nếu Bàng Thống nghe thấy câu này chắc hắn sẽ đấm tường khóc rống. Nhớ thương Công Tôn Sách bao nhiêu năm đã sắp thành hòn vọng phu, nhưng bởi vì hình tượng liệt phu trung trinh vẫn chưa đắp nặn tốt, hết thảy khổ tâm toàn bộ đều toi công.
Tìm được thi thể, Bao Chửng chuồn trước một bước. Bao Chửng không có cũng tốt, đỡ vướng tay vướng chân. Công Tôn Sách xử lí xong thi thể đi tìm hắn, nói về chuyện năng lực tâm linh.
Công Tôn Sách nói: “Về năng lực tâm linh, mấy người chúng ta đều là kẻ ngoại đạo…”
Bao Chửng nói: “À… vậy nên tìm ai?”
Vào lúc này, thật ra trong lòng Công Tôn Sách và Bao Chửng có một ý nghĩ xẹt qua, đều là vị thần côn dẫn binh kia, đương nhiên, đây chỉ là xẹt qua mà thôi.
Buổi tối Công Tôn Sách gặp Thiên Vấn cô nương, liên tục rút ra ba quẻ Hàm, rút được như lọt trong sương mù choáng váng hồ đồ. Thiên Vấn cô nương không nói rõ ràng sắc mặt hoảng loạn có ý tiễn khách, không tiện điều tra kỹ. Công Tôn Sách quay về phòng, không có Triển Chiêu, chắc là ở lại cùng Bao Chửng xem xét sổ sách. Có Bàng Thống. Vẫn bộ dáng cũ ngồi bên bàn khoan thai uống trà, giống như ở nhà của mình.
Lần này Công Tôn Sách không nói với hắn tại sao lại là ngươi a tại sao luôn là ngươi a, cũng không tạc mao, cũng không trưng sắc mặt, bình thản như đã biết trước từ sớm. Trở tay đóng cửa, đến ngồi ở phía bên kia bàn, rót cho mình một chén trà, vẻ mặt nặng nề như có điều suy nghĩ.
Sau một lúc lâu không tiếng động, Bàng Thống kéo dài giọng phá tan yên tĩnh: “Thúc Trúc a…”
Công Tôn Sách chặn ngang hắn: “Ngươi nói, ba cây quẻ Hàm, là ý gì?”
Đối với Phục Hy quẻ Bàng Thống có chút suy luận, lúc thiếu niên, luôn lấy đến dùng để lừa cô nương. Sử dụng chút mánh khóe, rút ngẫu nhiên đều là quẻ Hàm, rút một lần không tính, đến ba lần bốn lần mới kêu là ý trời. Còn nói: “A ~ Hàm hanh lợi trinh, là quẻ phu phụ. Gần đây cô nương có hồng loan chi hỷ a.” Vừa nói vừa dùng hai mắt phóng điện, vì thế các cô nương đều thuận theo vận mệnh.
(ý là Bàng Thống hiểu thuật Phi Tinh nên từ đó suy ra được những quy tắc của quẻ Phục Hy
việc mừng cưới hỏi)
Hồi ức về quẻ Hàm thật sự rất hạ lưu, thần kinh não co rút: “Ngươi rút ngẫu nhiên ra quẻ Hàm? Ở đâu? Với ai?”
Công Tôn Sách lườm hắn một cái. Ý là: Ai cần ngươi lo!
Lưới trời tuy thưa, báo ứng xác đáng, có câu Hàm quẻ nhân giả, nhân hoành Hàm quẻ chi. Báo ứng của Bàng Thống, liền rơi trên người Công Tôn Sách.
(Câu này chắc tác giả bịa:v theo mình hiểu giống như gậy ông đập lưng ông)
Bàng Thống hàm hồ nói: “Không có ý gì, dù sao không phải là ý tốt.”
Công Tôn Sách đứng lên phủi phủi vạt áo: “Không nói thì thôi. Mời Tướng quân về cho, hạ quan phải nghỉ ngơi.”
Bàng Thống làm gì chịu về như vậy, không có Triển Chiêu, ngàn năm một thuở a: “Chuyện ở Bát Quái hiên ngày ngươi về kinh, ta đã biết.”
Công Tôn Sách chắp tay mà đứng, có chút khó chịu ừ một tiếng.
“Tiểu công tử kia, ta đuổi đi rồi.”
Công Tôn Sách nói: “Gia phong trong phủ của Bàng Tướng quân, nên đàng hoàng nghiêm túc. Nhưng mà chuyện này không cần nói với hạ quan.”
Bàng Thống nói: “Ta còn biết hắn đoạt mất một khối ngọc của ngươi, tiếc là ngọc đó nát rồi, hôm nào ta bồi thường cho ngươi.”
Công Tôn Sách nói: “Thứ Tướng quân phải bồi thường cho hạ quan rất nhiều!”
Bàng Thống kinh ngạc nhìn y: “Hả? Còn gì nữa?”
Công Tôn Sách nói: “Bình an kết.”
Bàng Thống nhìn chăm chăm gương mặt của y trong chốc lát, không biết y đơn thuần muốn đòi về một món đồ, hay là không đơn thuần muốn cả hai không dây dưa, ngoài đồ vật ra còn kết thúc cái gì nữa.
“Cái này không thể trả ngươi, nó theo ta đã lâu, có cảm tình.”
Công Tôn Sách nhướng nhướng mày: “Không sao. Dù sao kiếm của Tướng quân vẫn còn ở chỗ của ta.”
Bàng Thống vui vẻ, vừa định nói điều này chẳng tốt sao hai ta thiếu đến thiếu đi không có kết thúc. Công Tôn Sách tiếp tục nói: “Đến lúc ta quay về Lư Châu, sẽ phái ngươi giao trả cho Tướng quân.”
Bàng Thống thu lại nụ cười, buông cái chén trong tay xuống đứng lên đi đến trước mặt Công Tôn Sách, rũ mắt nhìn y, cảm giác áp bức nồng đậm đổ ập xuống. Đây không phải văn nghệ cường điệu xây dựng cường thế của Bàng Thống, người làm tướng quân, đứng trước thiên binh vạn mã, nếu không có chút khí thế và kiên quyết, thật sự không xong. Đây là thân kinh bách chiến tôi luyện ra.
Thân mình của Công Tôn Sách đứng rất thẳng, chiều cao tuy rằng không đủ, nhưng khí thế khó chống lại cũng tương đương. Khi ở Song Hỷ trấn ban đêm một mình xông vào Liêu doanh gặp Da Luật Văn Tài, không có chút khí thế và kiên quyết, cũng thật sự không xong. Ánh mắt thẳng tắp đến đón nhận, một thân khí khái biệt nữu.
Hai người đấu nhãn lực đấu hết nửa ngày, ai cũng không lui bước, lúc này lui bước vậy không phải là nam nhân, mắt có xót nữa cũng phải chống đỡ đến chết. Nhưng mà Bàng Thống lại bỏ trận bật cười. Cùng Công Tôn Sách giằng co, hắn luôn thật sự không vùng dậy nổi. (>////