Án của Bàng Tịch hình như có bước chuyển, nhưng mà có người không muốn nhìn thấy bước chuyển này. Bọn họ tố cáo Bàng Tịch ở trong ngục qua lại thư từ với bên ngoài, ngục tốt đều tra xét qua một lần, thậm chí hoài nghi đến trên người hai vị đại nhân thẩm án. Hình bộ Thượng thư còn chưa biện bạch, Trầm Nguyệt Nho đã nhíu mày: Hình bộ là chỗ nào? Một phạm quan mấy chục ánh mắt trông giữ, Bàng Tịch có năng lực cỡ nào mà mua chuộc được người thay hắn gian lận?
Đối phương tìm không thấy chứng cớ bị hắn lấp miệng không nói được gì, ngược lại tra đến chỗ Công Tôn Chân. Ban đêm Công Tôn Chân ra vào phủ của mấy quan viên vô cùng trọng yếu, có hiềm nghi rất lớn. Thừa dịp án tử còn chưa lật lại, thừa dịp Trầm Thượng thư chưa kịp hành động, vu tội danh cho Công Tôn Chân muốn áp giải vào Hình bộ. Trên triều Trầm Nguyệt Nho đứng ra chưa nói lời nào, Hoàng Thượng xua tay cấm hắn lên tiếng. Bọn họ là thân thích, lúc này hắn nói gì Hoàng đế cũng không muốn nghe.
Hình bộ thăng đường thẩm vấn Công Tôn Chân, bởi vì tránh đi thân thích, Trầm Nguyệt Nho không gặp được y. Hắn chỉ biết đã dùng chút hình, nhưng mà Công Tôn Chân vô cùng chặt miệng. Dù sao tội danh cũng chưa định rõ, dù sao y cũng là con rể của Trầm Thượng thư, Hoàng Thượng cũng không có sát tâm. Chỉ có thể giày vò làm cho y nhận tội, tánh mạng thì không sao.
Trầm Nguyệt Nho đã sớm đoán được chuyện của ngày hôm nay, nhưng hắn thật sự không hiểu rõ Công Tôn Chân, vị tỷ phu này là người nhu nhược bị người khác lớn tiếng vài câu đã run rẩy, tại sao đến chuyện của Bàng Tịch lại giống như biến thành một người khác, Trầm Nguyệt Nho cũng không nhận rõ được y. Chưa đến hai ngày nhận được tin tức Công Tôn Chân bị bệnh trong ngục, Trầm Nguyệt Nho vừa gạt tỷ tỷ, vừa chi bạc đút lót, mong lính canh ngục nhóm một chậu than, hay là cho một tấm chăn cũng được. Lính canh ngục không dám nhận, nói bề trên chính là muốn cho y chịu khổ cực mới mở miệng được.
Công đường Hình bộ vốn dĩ là chỗ làm cho người ta dù không chết nhưng cũng tróc một lớp da, lông tóc vô thương nhưng có thể làm cho ngươi chết đi sống lại, hình phạt thẩm án vừa đê tiện vừa bỉ ổi, hơn nữa còn rắp tâm chà đạp. Công Tôn Chân là người đọc sách văn nhã lịch sự ở trong đó chịu đựng những gì, Trầm Nguyệt Nho không dám nghĩ nữa. Mỗi ngày lấy một đĩnh bạc đổi một câu của quan trông ngục: Nhận tội chưa?
Quan trông ngục luôn lắc đầu.
Công Tôn Chân vẫn không mở miệng, y biết Bàng Tịch nhất định có thể tử nhi hậu sinh. Y vẫn luôn chịu đựng một mực chịu đựng, chịu đựng đến khi trong triều có người đứng ra thoát tội thay cho Bàng Tịch, chịu đựng đến khi Hoàng Thượng nhả ra, chịu đựng đến khi đổi chủ thẩm thẩm vấn Bàng Tịch. Mùa đông này Công Tôn Chân chịu lạnh chịu đau, cuộn mình trong góc tường lần chuỗi hạt đào, một ngày dài như cả cuộc đời. Đợi đến khi dương liễu trổ ra cành non xanh tươi đầu tiên, Bàng Tịch rửa sạch tội danh khôi phục nguyên chức, Trầm Thượng thư cũng vận tác thay Công Tôn Chân không sai biệt lắm, hai người gần như là chân trước chân sau được thả ra.
(Tìm được đường sống trong chỗ chết, sống lại sau khi chết)
Công Tôn Chân đã không còn đi đường nổi nữa, y được ngục tốt đỡ ra bên ngoài, giao vào trong tay Gia Đinh. Công Tôn Chân nhớ ngày này khí trời trong xanh lạnh lẽo, bầu trời xanh lam ngàn dặm không mây. Y ngẩng đầu nhìn mặt trời kia, hai mắt đau như bị kim châm, bất giác nước mắt chảy xuống. Ngục tốt bên cạnh nói: Công Tôn đại nhân, ngài ở trong ngục mấy ngày không thấy ánh mặt trời, ánh sáng mãnh liệt như vậy hai mắt chịu không nổi đâu. Quản gia, quản gia, ngài che cho đại nhân đi.
Gia Đinh bị gọi hai tiếng mới phản ứng được, hắn chùi nước mắt đỡ Công Tôn Chân lên xe. Nắm lấy tay y, gầy trơ xương, bộ dạng người nọ cũng không thể nhìn được, giống như người già chậm chạp tiều tụy, làm gì còn nhìn thấy chút bóng dáng của văn sinh tuấn nhã lúc trước.
Ở trong xe ngựa Công Tôn Chân tựa vào trên người của Gia Đinh, che mắt lại, hơi thở hư nhược chậm rãi hỏi hắn: Trong nhà vẫn tốt chứ?
Gia Đinh chỉ khóc. Công Tôn Chân cười nói: Khóc cái gì? Ta đây chẳng phải vẫn tốt sao? Trở về trước tiên tắm rửa thay quần áo cho ta, không thể cứ để thế này gặp phu nhân được.
Y lại nhẹ giọng nói: Cơ thái y nói bệnh này của phu nhân qua ba năm thì tốt rồi. Cơ Thái y là miệng phán quan, đoán ra một ngày cũng không sai. Ta ở bên trong tính qua, A Sách là sinh nhật vào mùa xuân, phu nhân qua được tháng này là tốt rồi. Đại nạn không chết nhất định sẽ có phúc ngày sau, sau này cả nhà chúng ta yên ổn mà sống…
Xe ngựa nhẹ nhàng lắc lư đi về phía nhà, Công Tôn Sách bình yên trong lòng, dần dần ngủ đi. Trong chốc lát Gia Đinh nhẹ giọng gọi bên tai y: Lão gia, tới rồi, lão gia… Nhưng hắn lại ôm bả vai của Công Tôn Chân không hề có động tác gì.
Công Tôn Chân tỉnh lại nói: Được, mau đỡ ta xuống đi. Ai, chân này của ta không còn nhanh nhẹn nữa.
Công Tôn Chân ra khỏi xe ngựa, thấy Công Tôn phủ rèm bố trắng xóa một mảng, đèn lồng trắng đung đưa trong gió, bên trên ghi chữ Điện màu lam. Công Tôn Chân cảm thấy ánh mắt rất đau, đau thẳng đến trong lòng, nhắm mắt lại mở ra, cái gì cũng không còn thấy nữa. Y đẩy Gia Đinh ra chạy về phía cửa phủ, bị bậc thang ngáng chân té ngã, lại đứng dậy, Trầm Nguyệt Nho bạch y tố cảo đứng trước mặt y, nhưng y vẫn không nhìn thấy.
(Cúng, tế
Áo tang)
Trong mắt Trầm Nguyệt Nho đều là tơ máu đỏ lòm, nhìn chằm chằm Công Tôn Chân một câu cũng chưa nói, sau đó tích đủ khí lực hung hăng đá một cước. Cú đá này đá trúng bụng dưới, Công Tôn Chân chịu đủ đày đọa, làm sao còn có thể chịu được đòn này, y ôm bụng nôn ra một ngụm máu liền ngất đi. Trong lúc mê man, bên tai chốc lát là tiếng khóc của Gia Đinh, chốc lát lại là tiếng Công Tôn Sách đang gọi cha. Một giấc mơ cũng không mơ thấy, trong lòng tối mịt trống rỗng. Lúc ấy ở trong ngục, khi ngủ y luôn cho rằng mình đang ở nhà, trong giấc mộng mơ hồ gọi người rót trà bưng nước, sau khi tỉnh lại vắng lặng vô biên. Bây giờ trở về nhà, vậy mà lại cảm thấy như đang ở trong ngục, không dám mở mắt không dám tỉnh.
Bàng Tịch ngồi trên ghế bên cạnh giường nhìn y, hỏi Cơ Quân Ánh: Sao hắn vẫn chưa tỉnh?
Cơ Quân Ánh nói: Không thể! Đã nói hôm nay chính là hôm nay. Ngươi gọi hắn.
Bàng Tịch liền gọi hắn: A Tu A Tu A Tu…
Công Tôn Chân khẽ hé mắt, ảm đạm tối tăm mịt mù, quả nhiên vẫn còn ở trong ngục.
Bàng Tịch vui mừng nói: A Tu tỉnh rồi. Muốn uống nước không?
Công Tôn Chân nói: Đốt đèn, ta muốn ngồi dậy…
Bàng Tịch sửng sốt, vươn tay lên vẫy trước mặt y, mạnh mẽ quay đầu nhìn Cơ Quân Ánh. Cơ Quân Ánh đáp lên cổ tay của Công Tôn Chân trầm ngâm một lúc lâu, nhỏ giọng nói với Bàng Tịch: Cấp hỏa công tâm, ánh mắt cháy hỏng rồi.
Công Tôn Chân nghe thấy, dùng sức giật cổ tay ra chống người muốn ngồi dậy, Bàng Tịch ấn y nằm xuống, dỗ dành nói: Có Cơ Thái y ở đây, còn sợ trị không khỏi bệnh sao? Cơ Quân Ánh cũng mềm giọng nói: Mau nằm xuống mau nằm xuống. Đây chẳng phải bệnh gì nặng, huyết mạch tắc nghẽn mà thôi, ta châm cho ngươi hai châm, không quá bảy ngày sẽ khỏi hẳn.
Công Tôn Chân nằm xuống, ánh mắt vô hồn mở to nhìn đỉnh giường, nói: Nếu Cơ Thái ty thật sự có bản lĩnh như vậy, chuyết kinh cũng không đến nỗi đoản mệnh.
(Cách gọi khiêm tốn vợ mình)
Nói xong liền rơi nước mắt, nước mắt còn chưa chảy đến mép tóc, gương mặt lại cứng rắn không hề có chút thần sắc bi thương. Cơ Quân Ánh há miệng như muốn bác bẻ cái gì, nhưng nhìn thấy nước mắt của y liền mềm lòng, hắn quay người thở dài, kêu Xuyên Bối thu thập hòm thuốc một lời cũng chưa nói đi ra khỏi cửa. Bàng Tịch ngồi bên giường y, yên lặng nhìn gương mặt say ngủ của y, không biết nên nói gì mới tốt.
Lúc Bàng Tịch Công Tôn Chân không chịu thú nhận tội chứng, hàng ngũ của đối phương trong lòng đều biết nếu như Bàng Tịch ra khỏi Hình bộ sẽ giống như mãnh hổ vào núi, nhất định không tha cho bọn họ. Bọn họ liền ra một kế sách cuối cùng, muốn bắt ba đứa con của hắn uy hiếp hắn đồng ý nhận tội. Một đội binh mã gào thét xông vào Công Tôn phủ tìm người, ngay cả phòng của Trầm Nguyệt Trúc cũng tìm một lần. Trầm Nguyệt trúc bảy tám ngày không thấy Công Tôn Chân đã nổi lên lòng nghi ngờ, một trận ồn ào như vậy, trong lòng vừa tức vừa gấp lại vừa lo âu, đêm hôm đó bệnh tình trở nặng vài lần ngừng thở. Cơ Quân Ánh vất vả chạy tới phủ cấp cứu cho nàng, khuyên giản an ủi nàng: Công Tôn phu nhân, chữa bệnh chữa mệnh khó chữa tâm, ngài trấn an chút đi. Có Trầm Thượng thư, Công Tôn đại nhân sẽ không sao đâu, ngài chỉ cần dưỡng tốt thân thể chờ hắn trở về.
Trầm Nguyệt Trúc lau nước mắt lắc đầu: Phụ huynh làm quan nhiều năm trong triều, phụ nhân tuy là nữ tử, nhưng cũng biết đến chuyện của nha môn. Công đường Hình bộ chính là Sâm La bảo điện trên dương thế, há có thể dễ đối phó. Dù cho không có tội trạng mười phần, đi vào cũng khó có thể nguyên vẹn trở ra. Lão gia văn nhược thư sinh, sao có thể chịu được?
Tâm tư người đang bệnh có phần hơi tiêu cực u buồn. Cơ Quân Ánh cũng không quá hiểu chuyện trong triều, muốn khuyên thêm nhưng lại hết câu từ. Chuyện đã lộ ra, Trầm Nguyệt Nho mỗi ngày đều đến phủ bầu bạn với tỷ tỷ, còn ôm Công Tôn Sách vào phòng chơi đùa. Bệnh của Trầm Nguyệt Trúc lại như đá rơi xuống giếng, một ngày chìm thêm một ngày. Cơ Quân Ánh dùng hết toàn lực trì hoãn cho nàng thêm mười ngày, nàng vẫn không chịu nổi mà đi. Trầm Nguyệt Trúc là vì sầu lo quá mức mà chết.
Ở Hình bộ qua một hồi, thân thể của Công Tôn Chân không còn được như xưa, tuổi chưa đến ba mươi trăm bệnh cùng phát, một chút lạnh một chút gió cả người đều rất khó chịu. Nhưng mà Cơ Quân Ánh nói đây không phải hoàn toàn do Hình bộ làm, chủ yếu là một cước kia của Trầm Nguyệt Nho quá kinh khủng, đá trúng khí hải của y, đã đá vỡ khí huyết của y rồi. Không tưởng tượng được Hình bộ Thị lang một quan văn, lấy từ chỗ nào ra khí lực lớn như vậy.
Công Tôn Chân suy sụp cười cười. Đối với Trầm Nguyệt Nho mà nói, tỷ tỷ chết trước mặt hắn, ngay cả ý giết người hắn cũng có, một cước này coi như nhẹ rồi. Thật ra nếu không phải vì Công Tôn Sách, Công Tôn Chân cũng không muốn sống nữa. Trầm Nguyệt Trúc vì y mà lo lắng đến chết, y áy náy không chịu nổi, thầm nghĩ đuổi theo thê tử mà đi. Có một lần ở trước linh cữu của Trầm Nguyệt Trúc, bốn phía tịch liêu, y thật sự nảy sinh ý muốn chết. Đúng lúc Công Tôn Sách được Gia Đinh nhắc nhở bưng một chén cháo cho y ăn, trẻ con thanh khiết dễ thương, thần sắc gương mặt loáng thoáng có dáng dấp của mẫu thân nó. Công Tôn Chân nhìn thấy nó, liền nhìn thấy lý do sống sót. Y ôm đứa con vào trong lòng, lệ rơi tràn mặt nói: Sách nhi Sách nhi, liên lụy ngươi còn nhỏ đã tang mẹ, về sau phụ thân chỉ vì ngươi mà sống.
Một câu này không phải nói chơi, Công Tôn Chân tính tình ôn hòa mềm mỏng vốn đã dễ dàng cưng chiều con cái, từ đó lại càng khó lường. Y dẫn Công Tôn Sách bên người tự mình chăm sóc, đòi sao sẽ không đưa trăng. Thời gian ngoài công việc toàn bộ đều dùng để bầu bạn bên con. Tay dắt tay dẫn dạy Công Tôn Sách biết chữ chơi cờ, tìm trong trí nhớ những chuyện xưa trên trời dưới biển kể cho Công Tôn Sách nghe.
Sóng gió qua đi, Hoàng Thượng bắt đầu cực kỳ coi trọng Bàng Tịch, cho rằng hắn không quan tâm thiệt hơn trầm ổn vững vàng, hơn nữa rất có thể chịu ủy khuất. Bàng Tịch không phụ sự phó thác, mấy công việc đều làm rất thỏa đáng, càng củng cố thêm sự tín nhiệm của Hoàng Thượng, vì thế biến rủi thành may, trong triều tự thành lập một phái dần dần đứng vững gót chân. Có một ngày hạ triều hắn gọi Công Tôn Chân lại như có chuyện muốn nói, hắn biết Công Tôn Chân vì mình mà chịu rất nhiều khổ cực, nhưng lại vướng phải mạng của Trầm Nguyệt Trúc. Sau khi thoát tội hắn bận rộn xử lý đối thủ, Công Tôn Chân vẫn luôn cáo bệnh không gặp, hắn vẫn chưa có cơ hội an ủi y.
Công Tôn Chân xoay người cúi đầu chắp tay, nhàn nhạt cười, dùng một loại cung kính gần như hèn mọn: Bàng đại nhân, gọi hạ quan có chuyện gì?
Thân hình của Bàng Tịch ngẩn ra, tràn trong mắt là không thể tin và thương tiếc.
Trận tai ương này trôi qua, Công Tôn Chân thay đổi, làm việc xử sự càng trở nên khúm núm, đâm một cây kim cũng không phát ra một tiếng động, hơi dính chút thị phi thiệt hơn, y còn trốn nhanh hơn thỏ. Y không cùng quan viên trong triều tụ tập, ngay cả Giản Thư Hoa cũng xa lánh.
Công Tôn Chân ở quê nhà Bình Giang có chút gia nghiệp tổ tiên, cả đời này không cần làm ăn cũng đủ sống. Y muốn từ quan dẫn con về quê, nhưng mà không tìm ra cơ hội. Hoàng Thượng bệnh tâm tình không tốt, ai dám vào lúc này làm chuyện chướng tai gai mắt, Hoàng Thượng phát cáu có thể sẽ bị phán tội. Công Tôn Sách cẩn thận làm quan, cẩn thận sống, chờ đợi thời cơ rời đi.
Hoàng Thượng bệnh nặng, Triệu Đức Phương cũng bệnh. Công Tôn Sách bất chấp mặt mũi xấu hổ, nhận được tin liền đến thăm hắn. Liên tiếp vài lần bị từ chối ở ngoài cửa. Công Tôn Chân từ bên ngoài nhìn vào, Quản Lăng Quận Vương phủ thâm trầm tĩnh mịch, từ trên đầu tường có thể nhìn thấy cây ngô đồng và cây nhãn bên trong, cành cây xanh biếc lá non mơn mởn. Y biết Triệu Đức Phương đang tức giận y, giận y vì Bàng Tịch mà trả giá nhiều như vậy, vừa ghen tỵ vừa đau lòng, nhìn thấy y sẽ không thoải mái, cho nên cũng không muốn gặp y. Sau đó vừa hạ triều Bàng Tịch chặn Công Tôn Chân lại, Công Tôn Chân không muốn nói chuyện với Bàng Tịch, cúi người chắp tay không nói. Bàng Tịch đến gần một bước muốn quan tâm hai câu, thấy dáng vẻ này của y, không mở được miệng, hắn im lặng hồi lâu mới nói: Tình hình hiện giờ của Triệu Đức Phương rất không tốt, ngươi đã hạ quyết tâm chỉ lo thân mình, vậy đừng qua lại ở phủ của hắn nữa.
Ngay cả phủ của Quảng Lăng Quận Vương cũng giám thị được, hay là nói, trong Hoàng Thành Ty có người của hắn. Nói chung khi Hoàng đế bệnh trận này, Bàng Tịch mượn thánh sủng một tay che trời
Công Tôn Chân cúi đầu nói: Bàng đại nhân giáo huấn rất phải, hạ quan nhớ rõ.
Sau đó có một ngày Bàng Tịch ở trong triều mưu hại vài vị trọng thần, trong đó có Trầm Thượng thư. Hoàng Thượng bệnh đến hồ đồ, hắn nghĩ thừa dịp mình còn chưa quy thiên, thay con trai xử lý mấy tai họa ngầm vĩ đại bất điệu trong triều. Bàng Tịch có thể coi như là tài năng mới nhất triều thiên tử nhất triều thần để lại cho Triệu Trinh, bọn Trầm Thượng thư không thể giữ. Hắn nhìn một vài thứ gọi là chứng cứ xác thực lại nghe Bàng Tịch hùng hồn đầy lý lẽ liền cho là thật, lập tức tạm thời cách chức điều tra. Lần này liên can quá lớn, đẩy ngã không ít chỗ dựa, các thần tử liên danh dâng lên tấu chương vạch tội Bàng Tịch. Chiết tử vạch tội truyền đến Công Tôn Chân muốn y ký tên, mọi người cho rằng, là con rể của Trầm Thượng thư, y nhất định sẽ làm gương đi đầu.
(Thế lực cấp dưới quá mạnh thì cấp trên khó bề khống chế
Vua nào triều thần nấy: Khi thay người cầm quyền thì thuộc hạ bên dưới cũng thay đổi)
Công Tôn Chân quỳ trước bài vị của Trầm Nguyệt Trúc nguyên một đêm, trên tay đeo chuỗi phật châu hạt đào, nhưng không niệm kinh. Đến lúc phải vào triều, Gia Đinh ở ngoài cửa thúc giục hai lần. Công Tôn Sách dập đầu trước thê tử.
Bàng Tịch quả thật có hành vi của kẻ nịnh thần, nhưng mà y không ký tên ở trên tấu chương. Như vậy có lỗi với Trầm Nguyệt Trúc, cũng có lỗi với gia huấn của Công Tôn gia. Các đại thần khác nhận được tấu chương vô cùng kinh ngạc, bởi vì ngay cả Giản Thư Hoa nhát gan nhất lánh xa tranh đấu nhất cũng ký tên. Bọn họ cho rằng Công Tôn Chân sợ thế lực của Bàng Tịch, sợ đắc tội với Bàng Tịch, nói không chừng Bàng Tịch có được hy vọng trong lúc khó khăn thoát khỏi Hình bộ, thật sự là vì Công Tôn Chân chuyển thư tín. Từ đó nhân sĩ chính phái hết sức khinh thường Công Tôn Chân, hơn nữa đánh đồng y về Bàng đảng.
Thật ra quyển chiết tử này có ký bao nhiêu tên thì cũng đều vô dụng. Nó căn bản không thể được Hoàng đế nhìn thấy.
Trong một đêm khuya Công Tôn Chân ngồi kiệu đi vào Bàng phủ, Bàng Tịch còn chưa ngủ, hắn ngồi ở thư phòng thắp một cây Thủy trầm hương, lẳng lặng suy nghĩ sự tình. Nhìn thấy Công Tôn Chân đến thăm, hắn rất vui sướng. Chiết tử liên danh nằm ngay trên bàn của hắn, bên trên không có tên của Công Tôn Chân.
Người hầu dâng trà điểm tâm, Công Tôn Chân vẫn đứng thẳng không ngồi xuống. Đợi đến khi người hầu đều lui xuống, y vén vạt áo quỳ trên mặt đất.
Bàng Tịch khẩn trương đến dìu y: A Tu, A Tu đứng lên rồi nói.
Công Tôn Chân bất động, trên mặt tĩnh lặng nặng trĩu. Bởi vì cái chết của Trầm Nguyệt Trúc mà trong một đêm y trưởng thành, thậm chí có thể nói là trở nên già đi. Bộ dạng cử chỉ không còn khờ dại, trên mặt ưu buồn ngưng trệ trùng điệp, giống như luôn có tâm sự.
Công Tôn Chân nói: Lúc ấy ta vì tìm con của ngươi, vì có thể gặp được ngươi một lần, đã quỳ hai lần đi cầu xin Triệu Đức Phương. Hôm nay cũng theo như vậy mà cầu xin ngươi. Ngươi thả Trầm thượng thư đi.
Một đầu gối của Bàng Thống chấm đất, hắn ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào y, trong ánh mắt ôn nhu như nước: A Tu, ta biết ngươi vì ta mà chịu khổ. Nhưng ngươi có biết không? Những người hại ta năm đó, có một phần của Trầm Thượng thư.
Dù sao lúc này Bàng Tịch cũng còn trẻ, vẫn còn phong cách của quân nhân có thù tất báo. Một khi có được cơ hội, nhất định sẽ thanh toán nợ cũ với kẻ thù, đem những cực khổ đã chịu trả lại gấp bội, một chút đường sống để cứu vãn cũng không có.
Công Tôn Chân biết tính tình này của hắn, nói: Vậy ta ở Hình bộ thay ngươi truyền tin, có phải ngươi cũng nên báo đáp ân của ta hay không? Ta không cần ngươi hồi báo. Ta chỉ muốn ngươi thả Trầm Thượng thư.
Bàng Tịch không nghĩ đến Công Tôn Chân sẽ nói ra những lời xa lạ như vậy, tuy rằng Công Tôn Chân đã sớm trở nên xa lạ với hắn. Hắn nhìn Công Tôn Chân suy nghĩ thật lâu, đứng dậy nói: Buông tha hắn thì không thể, đã kết thành thù oán rồi. Bây giờ thả hắn, về sau sẽ đứng ngồi không yên. Ta đồng ý với ngươi, giữ cho thân gia hắn khỏe mạnh.
Điều này đối với Công Tôn Chân là đã đủ rồi.
Hoàng Thượng ban một đạo ngự chỉ, cảm niệm Trầm Thượng thư làm nguyên lão hai triều ngậm đắng nuốt cay, dù có sai lầm cũng không truy cứu nữa. Để cho hắn về quê Lâm An dưỡng lão, cũng coi như một kết quả không tồi. Trầm Nguyệt Nho trải qua cái chết của tỷ tỷ, trải qua tranh đấu trong triều, nản lòng thoái chí từ chức Hình bộ Thị lang, cùng phụ thân và gia quyến về quê. Ngày bọn họ rời kinh, Công Tôn Chân dẫn theo Công Tôn Sách đến tiễn bọn họ. Trầm Thượng thư không nói chuyện với Công Tôn Chân, chỉ ôm cháu ngoại luyến tiếc không rời. Công Tôn Chân và Trầm Nguyệt Nho đối mặt không nói lời nào. Lúc trước y có chút sợ Trầm Nguyệt Nho u ám và dễ nổi giận, hiện giờ sắp chia tay, lại sinh ra một loại tình cảm lưu luyến giữa người thân với hắn, hai người sóng vai đi một đoạn đường.
Trầm Nguyệt Nho nói: Thật ra ngươi thay Bàng Tịch truyền tin tức phải không? Chuyện đến ngày hôm nay, ngươi cũng để ta hiểu rõ đi. Lúc thẩm án Bàng Tịch ở Hình bộ khắp công đường đều là quan binh nha dịch, các ngươi làm sao âm thầm truyền đạt nội tình?
Công Tôn Chân cúi đầu áy náy nói: Tay phải của Bàng Tịch ở bên thân vẽ chữ cho ta xem. Vẽ ba lần, ta đều thấy rõ.
Thẳng thắn xong rồi, Công Tôn Chân chờ đợi cơn giận dữ ngập trời của Trầm Nguyệt Nho. Lần trước bị đá một cước, lần này ít nhất cũng phải chịu hai tát tai. Trái lại Trầm Nguyệt Nho bình tĩnh khác thường, gật gật đầu, nói: Phần ăn ý này của ngươi và Bàng Tịch, thật khó có được. Nhưng mà Công Tôn Chân, ngươi cứu hắn ra, là cứu ra một con sói, đến khi hắn cắn vô số người tội ác tày trời, ngươi sẽ hối hận.
Công Tôn Chân không nói gì đáp lại, trên mặt lộ vẻ ưu sầu. Sự lợi hại của Bàng Tịch y đã hiểu biết rồi, Hoàng Thượng hồ đồ, vẫn đang mặc kệ để hắn lớn mạnh.
Trầm Nguyệt Nho nói: Ngươi không ký tên trên tấu chương buộc tội Bàng Tịch, phụ thân khó tránh khỏi oán giận ngươi, dù sao tỷ tỷ cũng không còn… Về sau chúng ta cắt đứt quan hệ thân thích, đừng qua lại nữa.
Công Tôn Chân cảm thấy vô cùng đau lòng và không nỡ, bởi vì yêu ai yêu cả đường đi, y xem Trầm gia như thân nhân đặt ở trong lòng, nhưng người Trầm gia lại hận y. Y không nhịn được hai mắt ươn ướt muốn khóc.
Đi được nửa dặm đường, là nên đến lúc chia ly. Trầm Nguyệt Nho nói: Khi tỷ tỷ qua đời ta ở ngay cạnh bên, Công Tôn Chân, tỷ tỷ không giận ngươi, nàng chỉ lo lắng cho ngươi. Ngươi… bảo trọng.
Hạ nhân ôm Công Tôn Sách đến nói lời từ biệt. Hiếm khi Trầm Nguyệt Nho nhoẻn miệng cười, ngón tay xoa hai má của Công Tôn Sách: Gọi cậu.
Người cậu này từ trước đến nay thần sắc nghiêm nghị, Công Tôn Sách cũng có chút sợ hắn, nó mờ mịt nhìn gương mặt tươi cười trăm năm mới gặp của hắn, không có mở miệng.
Trầm Nguyệt Nho nói: Được rồi, gió lớn, trở về đi. Chúng ta đi.
Đội xe ngựa lớn đi trong màn bụi, Công Tôn Chân đứng giữa con đường giao giữa ngoại ô và kinh thành, lấy tay áo chùi nước mắt.