CHƯƠNG
Ngày hôm sau, khi Đường Tống mở to mắt, Hàn Vương đã không ở bên người . Đường Tống thất vọng thở dài, lại nghe thấy ngoài bình phong truyền đến tiếng bước chân, đồng thời nghe thấy thanh âm Hàn Vương ôn nhu nói: “Đường Đường, mới sáng sớm ngươi thở dài cái gì a?”
Đường Tống kinh hỉ ngước lên, thấy Hàn Vương khoác một cái miên bào từ ngoài bình phong vòng về, bây giờ gương mặt băng tuyết bao trùm như là bị ai làm ma pháp rồi ấy, mang theo ý cười xuân phong, đôi mắt như Nữ Nhi Hồng ẩn dấu hơn hai mươi năm, tình yêu bên trong cơ hồ sắp tràn ra đến nơi.
Đường Tống bị ánh mắt Hàn Vương sáng quắc nhìn ngượng ngùng, cúi đầu né tránh ánh mắt Hàn Vương, “Không có gì. . . . . .” Chỉ là nghĩ đến ngươi lại đi ra ngoài.
Hàn Vương đi đến bên giường, cởi miên bào trên người, rất nhanh xốc lên góc chăn, trước khi gió lạnh tiến vào dùng chăn bông quấn kín lên chính mình cùng Đường Tống.
“Hôm nay tuyết lại rơi, ta đi bảo người bỏ thêm chậu than, hôm nay cũng thật là lạnh!” Hàn Vương một bên oán giận , một bên ôm chặt Đường Tống vào trong ngực.
Trời quả nhiên rất lạnh, Hàn Vương chỉ đi ra ngoài trong chốc lát, trên người liền lạnh lẻo , xứng với danh hiệu “Đại băng côn” . Đường Tống đưa tay ôm thắt lưng Hàn Vương, làm bản thân cùng thân thể Hàn Vương sát vào nhau một chút khe hở cũng không, cam tâm tình nguyện làm “Tiểu hỏa lò” của hắn.
Hàn Vương ôm thân thể Đường Tống nóng hầm hập, thỏa mãn than thở nói: “Đường Đường, hôm nay ta sao cũng không đi, chúng ta nằm một ngày trên giường thế nào?”
Tốt, Đường Tống trong lòng nhỏ nhẹ trả lời, nhưng cùng lúc trong lòng lại có một thanh âm nói, Hàn Vương còn phải đi cùng Hách Triết quốc Minh Châu công chúa mà, như thế nào có thể thật sự cùng y nằm trên giường một ngày.
Đường Tống mặc kệ ôm Hàn Vương nằm nửa canh giờ, ước chừng thời điểm sắp ăn điểm tâm, Đường Tống cắn chặt răng, đột nhiên từ trong lòng Hàn Vương ngẩng đầu lên.
Hàn Vương vốn nhắm mắt dưỡng thần bị động tác Đường Tống quá mạnh làm kinh động , cúi đầu kinh ngạc nhìn y, “Đường Đường, làm sao vậy?”
“Ngươi không cần cùng Minh Châu công chúa dùng đồ ăn sáng sao?” Biểu tình của Đường Tống hiện tại cơ hồ có thể dùng từ “chịu nhục” để hình dung , tựa như vợ cả nhà giàu vì vâng theo cổ huấn hiền lương thục đức, khuyên trượng phu của mình đi nơi tiểu thiếp vậy.
Đường Tống dùng sức trợn tròn mắt, như vậy nước mắt sẽ không dễ dàng rơi xuống . Nhưng mặc kệ Đường Tống cố gắng nhẫn nại thế nào, đôi mắt vẫn là đỏ.
Hàn Vương lẳng lặng nhìn Đường Tống, một bàn tay nhẹ nhàng xoa hai má Đường Tống.”Đường Đường, ngươi là muốn khóc sao? Vì cái gì?”
Thanh âm ôn nhu phối hợp vuốt ve ôn nhu, rốt cục làm cho Đường Tống hỏng mất , nước mắt tựa như vòng châu bị đứt một giọt tiếp một giọt rơi trên hai má Đường Tống, mang theo độ ấm bỏng người rơi vào lòng bàn tay Hàn Vương.
“Đường Đường, ngươi làm sao vậy? Vì cái gì khóc?” Nước mắt Đường Tống làm Hàn Vương đối mặt thiên quân vạn mã cũng sẽ không nhíu mày hoàn hoàn toàn toàn luống cuống tay chân, Hàn Vương vụng về ôm Đường Tống vào trong ngực, một chút một chút vỗ lưng Đường Tống đã bắt đầu khóc thút thít.
“Đường Đường, có chuyện gì ngươi liền nói với ta, ngươi khóc lòng ta muốn tan nát.” Hàn Vương những lời này nói ra được thực thành tâm thành ý, cơ hồ làm cho Đường Tống tin là thật , chính là tưởng tượng đến đồn đãi y ngày hôm qua nghe được, Đường Tống trong lòng ủy khuất càng lớn. Rõ ràng ngươi sẽ cùng công chúa kia đính hôn, vì cái gì còn ôn nhu như vậy với ta?
“Minh Châu công chúa không phải ngươi mang về để đính hôn sao?” Đường Tống ủy ủy khuất khuất mở miệng, trong nội tâm vẫn là hy vọng Hàn Vương có thể phản bác, có thể nói cho y đồn đãi là giả.
Thế nhưng, Hàn Vương nghe Đường Tống nói xong, nở nụ cười.”Hóa ra chuyện này ngươi đã biết a?” Hàn Vương cười tủm tỉm nhìn Đường Tống, ánh mắt kia tựa hồ nói thêm, này có cái gì làm cho ngươi thương tâm?
Cái này, Đường Tống cơ hồ sắp hộc máu . Đây là Hàn Vương đêm qua còn ôn nhu nói với y “Ta yêu ngươi” sao? Mới qua mấy canh giờ hắn đã vô cùng cao hứng muốn thú nữ nhân vào cửa . Lư Khâu Sương Hàn, ngươi nghĩ rằng ta Đường Tống là đứa vô tâm sao?
Trước khi Đường Tống phát tác ra, Hàn Vương còn nói thêm: “Nhưng mà chuyện này lại không liên quan gì đến ngươi, ngươi khóc làm chi a?”
Đường Tống đã muốn khóc không ra nước mắt, chỉ có thể lăng lăng nhìn Hàn Vương vẫn đang dùng ánh mắt ôn nhu nhìn y, rốt cuộc là cái gì có thể làm cho hắn tàn nhẫn đến độ này. . . . . .
Hết chương thứ sáu mươi ba