CHƯƠNG
Vào Niêm Hoa đình, Đường Tống mới vừa ngồi xuống, chỉ thấy nơi tay mình có một ly trà đã uống được một nửa, không khỏi kỳ quái hỏi: “Tứ điện hạ, ngươi vừa rồi có khách ghé qua sao?”
“A, một bằng hữu bình thường, đến ngồi một chút lập tức lại đi rồi.” Lư Khâu Tĩnh Viễn vừa trả lời Đường Tống, vừa bảo người thu trà cũ đi, thay trà mới đến.
Đường Tống kỳ quái nhìn Lư Khâu Tĩnh Viễn thần sắc vẫn tự nhiên liếc mắt một cái, nếu y không có nhìn lầm, chén trà kia chính là “Khổ liên” , hơn nữa là khổ liên không thêm mật ong, mà trong số người Đường Tống biết, có thể uống loại trà cực đắng này chỉ có một.
Ba người ngồi trong chốc lát, tùy tiện hàn huyên vài câu liền tẻ ngắt . Lư Khâu Tĩnh Viễn bình thường luôn diệu ngữ hàng loạt hôm nay có vẻ càng tâm thần không yên, không giống trước kia có thể điều khiển không khí mọi người nói chuyện phiếm. Mà Đường Tống từ lúc vào cửa trong lòng đã bị nghi hoặc cuốn lấy như tơ nhện, cũng không muốn nói chuyện.
Cuối cùng ngược lại là Hàn Vương thường thường trầm mặc mở miệng : “Không biết Minh Châu công chúa ở quý phủ Tứ hoàng tử ở đã quen chưa?”
“A? Minh Châu công chúa không phải ở trong phủ chúng ta sao?” Đường Tống kinh ngạc hỏi han.
“Minh Châu công chúa đến tối đó ta liền đem nàng đưa đến chỗ Tứ hoàng tử, ta không phải đã cho người nói với ngươi rồi sao?” Hàn Vương kỳ quái nhìn Đường Tống.
Đường Tống lúc này mới nhớ tới đến, đêm Hàn Vương không về kia, tiểu tư đưa cơm từng nói với y gì đó, bất quá y lúc ấy đắm chìm trong tình cảm hối hận, cái gì cũng chưa nghe thấy. “Ách, ta nhất thời đã quên, đã quên. . . . . .” Đường Tống chột dạ nói.
“Cái kia, Minh Châu công chúa hiện ở Đông Noãn Các, từ lúc vào ở tới nay cũng không có gì bất mãn, muốn ta phái người thỉnh công chúa đến đây gặp Vương gia hay không?” Lư Khâu Tĩnh Viễn nói.
“Không cần.” Hàn Vương cũng chỉ là thuận tiện vừa hỏi, cũng không phải thật muốn gặp Minh Châu công chúa kia.
Hai người lại ngồi một lát, thật sự cảm thấy không có ý nghĩa, liền đứng dậy cáo từ .
Trên đường trở về, Đường Tống nằm trong lòng Hàn trầm mặc thật lâu sau mới nói: “Hàn, lúc chúng ta vừa tới ta hình như thấy một người quen từ phủ Tứ hoàng tử đi ra.”
“Là Tần Phượng Tê đi?” Hàn Vương thông minh sắc xảo nói.
“Ngươi cũng thấy à? Không biết vì sao trong lòng ta có cảm giác là lạ, cảm giác giữa bọn họ có gì đó.” Đường Tống chậm rãi nói, kỳ vọng ý nghĩ của mình có thể có được xác minh từ Hàn Vương.
“Quan hệ của bọn họ không tầm thường.” Hàn Vương gật đầu.
“Bọn họ sẽ không phải giống hai chúng ta đi? Nói vậy để Tứ hoàng tử thú Minh Châu công chúa sẽ rất tàn nhẫn.” Đường Tống thì thào nói.
“Đường Đường, việc này ngươi không cần lo lắng, quan hệ Lư Khâu Tĩnh Viễn cùng Tần Phượng Tê không giống với chúng ta.” Hàn Vương khẳng định nói, ý đồ đánh lạc hướng nghi ngờ của Đường Tống. Bảo bối của hắn nên là thời khắc nào cũng vui vẻ hết.
“Nga. . . . . .” Đường Tống lặng im trong chốc lát, vẫn là có chút lo lắng nói: “Hàn, nếu. . . . . . Ta nói nếu Tứ hoàng tử không cưới Minh Châu công chúa, có thể. . . . . . Có thể. . . . . .” Đoạn sau Đường Tống nói không nổi nữa, như là bị ý nghĩ của chính mình làm thấy xấu hổ.
“Có thể lại làm cho Minh Châu công chúa và ta thành thân hay không?” Hàn Vương thấy Đường Tống bộ dáng khó có thể mở miệng, hảo tâm thay y nói hết những lời phía sau.
Bị Hàn Vương nói trúng ý tưởng, trên mặt Đường Tống vẻ xấu hổ càng sâu .”Hàn, ta có phải rất ích kỷ không? Ta biết để Tứ hoàng tử cùng Minh Châu công chúa cưới nhau có thể sẽ thương hại đến Tần Phượng Tê. Thế nhưng nếu Tứ hoàng tử không đáp ứng, công chúa kia lại rất đáng thương . Mà, ta lại không muốn cho ngươi thú nàng. . . . . . Ta cảm thấy trong lòng đặc biệt mâu thuẫn. . . . . .”
“Đường Đường, ” Hàn Vương nhẹ nhàng gọi tên Đường Tống, nói: “Nếu muốn nói ích kỷ, ta so với ngươi ích kỷ hơn. Vốn Hách Hách Diêu Chiếu là muốn đem muội muội gả cho ta, kết quả bị ta giao cho Lư Khâu Tĩnh Viễn không phải sao? Bởi vì ta ích kỷ nghĩ muốn đem hết thảy của ta đều cho một mình ngươi. Đường Đường, ngươi ích kỷ không có sai, không cần tự trách. Nếu ngươi quá để ý, ta sẽ thương tâm . Hơn nữa, Lư Khâu Tĩnh Viễn cũng nhất định sẽ thú Minh Châu công chúa.”
“Ngươi làm sao biết được?”
“Lư Khâu Tĩnh Viễn có dã tâm, hắn cưới Minh Châu công chúa xong mới có thể được đến hậu thuẫn từ Hách Triết quốc, lại có thể được khu mỏ, mà ra lực lại là vi phu, loại chuyện tốt này hắn như thế nào không cần. Nếu Lư Khâu Tĩnh Viễn không lòng dạ nào thành thân, sẽ không để ta đi thật xa mang Minh Châu công chúa về đây.”
“Ai, việc này thật sự là hảo phức tạp, ta cảm giác mình như một đứa ngốc. . . . . .”
“Đường Đường ngươi cái gì cũng không dùng nghĩ nữa, chỉ cần tin tưởng ta là được rồi. Ta sẽ bảo vệ ngươi, vĩnh viễn vĩnh viễn bảo hộ ngươi. . . . . .”
Hết chương thứ sáu mươi sáu