CHƯƠNG
Hàn Vương vận khởi khinh công “phi” qua các nóc nhà của kinh thành, tốc độ nhanh cơ hồ làm cho người ta không thể nhận ra. Vậy mà, Hàn Vương còn hận không thể sinh thêm hai cái chân nữa , nhanh chóng chạy về Hàn Vương phủ.
Trái tim của Hàn Vương chưa từng đập nhanh như vậy quá, tựa như đại chuỳ hung hăng gõ vào ngực hắn. Mạc Ngôn cắn chặt khớp hàm, dùng hết toàn lực đi theo phía sau Hàn Vương, vẫn là chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh Hàn Vương càng ngày càng xa.
Trong phòng ngủ Cẩm Hà điện, ba chậu than lửa còn đang hừng hực cháy , khiến phòng ngủ nóng hầm hập, thế nhưng Hàn Vương lại cảm giác tâm mình từng đợt phát lạnh —— Đường Tống thế nhưng không ở nơi này!
Cái áo choàng tuyết trắng của Đường Tống lẳng lặng nằm ở trên giường, vẫn duy trì bộ dáng bị chủ nhân tùy ý thảy một cái, chính là màu đỏ nhìn ghê người ở mặt trên làm cho Hàn Vương thấy một trận kinh hãi. Hàn Vương nhìn chằm chằm vết máu một lúc lâu, đột nhiên quay người lại, hướng ra phía ngoài.
Mạc Ngôn mới vừa chạy về Vương phủ, lại thấy Hàn Vương xanh mặt từ Cẩm Hà điện đi ra. Mạc Ngôn trong lòng vừa động, chẳng lẽ Đường công tử thật sự mất tích?
“Chủ tử, ” Mạc Ngôn “bùm” một tiếng quỳ rạp xuống sàn nhà lạnh như băng, nói: “Thuộc hạ tự tiện rời vị trí công tác, hại Đường công tử bị gian nhân cướp đi, tội đáng chết vạn lần. Nhưng cầu chủ tử ban cho thuộc hạ một cơ hội, thuộc hạ nhất định sẽ mau chóng tra ra tung tích của Đường công tử, cứu công tử trở về.”
Hàn Vương chăm chú nhìn Mạc Ngôn trong chốc lát, sau một lúc lâu mới nói: “Ta còn có thể tin ngươi được sao?”
“Chủ tử, thuộc hạ lấy tánh mạng làm đảm bảo, nếu cứu không được công tử, cam nguyện lấy cái chết tạ tội.” Mạc Ngôn nói xong, dập đầu thật mạnh trước mặt Hàn Vương.
“Đi đi. Trước khi mặt trời lặn, ta phải có được tin tức xác thực.” Hàn Vương ném ra những lời này, cũng không quay đầu lại bước đi.
Thiên lao, từ trước là nơi kinh khủng thần bí nhất Sư quốc, bên trong không biết có bao nhiêu cô hồn dã quỷ đang lang thanh. Bao nhiêu tư dục dã tâm, bao nhiêu mày ngài mắt phượng, bao nhiêu kinh thiên oan khuất, đều bị tách rời sau vách tường lạnh như băng này, biến mất , cuối cùng hóa thành một âm thanh rên rĩ đâu đó. . . . . .
Lúc này trong Thiên lao, vừa đủ hai người.
Tần Loan cùng Tần Phượng Tê bị an bài trong hai phòng giam đối diện nhau, nhưng đãi ngộ của hai người đúng là kẻ trên trời người dưới đất. Phòng giam của Tần Loan thật phù hợp với đặc thù vốn có của nhà tù, mặt đất ẩm ướt, giường rách nát nhỏ hẹp, một ngọn đèn dầu đen nhánh có một ngọn lửa như hạt đậu, đem bóng của Tần Loan chiếu loang lổ vào tường.
Mà phòng giam của Tần Phượng Tê lại bố trí như phòng hảo hạng của Phượng Tê lâu, giường lớn khắc hoa rộng rãi, áo ngủ bằng gấm tơ lụa mềm mại, trên mặt đất bày một tấm da thú lông xù thật dày. Một đỉnh đồng ba chân có than cháy hừng hực, làm cho cả phòng giam ấm áp như xuân. Lư Khâu Tĩnh Viễn thậm chí bảo người ta ghế nằm Tần Phượng Tê thích nhất cũng mang đến, nếu không phải không gian nhà tù hữu hạn, chỉ sợ Lư Khâu Tĩnh Viễn cũng sẽ đem tủ sách của hắn đưa đến.
Tần Phượng Tê còn nhớ rõ biểu tình rời đi của Lư Khâu Tĩnh Viễn sau khi bố trí hảo mấy thứ này, cặp mắt xinh đẹp như ngọc lưu ly tất cả đều là không đành lòng cùng lưu luyến.”Phượng Tê, trước ủy khuất ngươi ở trong này vài ngày, ta rất nhanh sẽ đưa ngươi ra.”
“Không cần.” Tần Phượng Tê lạnh lùng cự tuyệt, không nhìn tới bóng dáng Lư Khâu Tĩnh Viễn ảm đạm rời đi.
“Hừ! Ta tưởng ngươi có bao nhiêu lợi hại, không nghĩ tới vẫn là dựa vào mông hầu hạ nam nhân mới có thể lật đổ được ta, kẻ thấp hèn sinh ra đứa con cũng thấp hèn.” Tần Loan ôm hai tay đỏ lại sưng, ác độc mắng.
Tần Phượng Tê chậm rãi quay đầu qua, đôi mắt sắc như dao hướng về Tần Loan, lạnh lùng nói: “Phụ thân đại nhân, ngài nói mẫu thân của ta thấp hèn, chỉ sợ ngươi ngay cả mẫu thân ta là ai, bộ dáng thế nào cũng đều không nhớ cả đi?”
“Ta Tần Loan cả đời chơi đùa vô số nữ nhân, ai biết nương ngươi là ai? Nếu không phải trên người ngươi quả thật có cái bớt con cháu Tần gia đều có, ta còn không tin ngươi là đứa con Tần Loan ta.” Tần Loan hầm hừ nói: “Nếu sớm biết rằng hôm nay ta sẽ bị súc sinh ngươi làm hại, năm ấy sẽ không đem ngươi mang về, để ngươi chết trên đường cái cho rồi.”
“Phượng Tê không chết cũng thật khiến phụ thân đại nhân thất vọng rồi.” Tần Phượng Tê vẫn đang vẫn duy trì biểu tình lạnh nhạt, giống như lời nói ác độc của Tần Loan căn bản không thương đến hắn.”Phụ thân đại nhân nếu không nhớ rõ mẫu thân, vậy để Phượng Tê nhắc một chút đi? Không biết phụ thân còn có nhớ ‘ kinh thành đệ nhất tài nữ ’ Liễu Tích hơn hai mươi năm trước hay không?”
” Liễu Tích?” Tần Loan trên mặt lộ ra biểu tình suy tư, sau một lúc lâu mới nói: “Như thế nào nương ngươi lại là nàng?”
“Đúng, nương ta chính là Liễu Tích. Năm đó ngươi lợi dụng quyền thế chiếm đoạt nương ta, sau lại chán ghét mà vứt bỏ, để kẻ khác đuổi nương ta ra ngoài. Ngươi có thể còn không biết đi, khi đó ta nương cũng đã có thai hai tháng. Nương về nhà, người trong nhà liền phát hiện , phái người đến nói cho ngươi tin tức này, lại bị gia đinh của ngươi đánh một trận, ngay cả cửa cũng không vào được. Cuối cùng, người nhà nương ta vì che lấp gièm pha này, ngay trong một tháng đem nương gả cho người ta làm tiểu thiếp. Bảy tháng sau, ta sinh ra . Nương vào cửa không đủ mười tháng đã sinh đứa nhỏ, lại làm cho nhà người kia nổi lên lòng nghi ngờ, lấy máu nhận thức thân phát hiện ta căn bản không phải đứa nhỏ nhà bọn họ. Vì thế, nương ta cùng ta lại bị đuổi đi, nương về nhà, người trong nhà cũng không muốn nàng. Cuối cùng một bà con phương xa đáp ứng lưu chúng ta, nương cao hứng phấn chấn đến nơi, lại bị thân thích kia bán vào kỹ viện. . . . . .”
Hết chương thứ bảy mươi ba