CHƯƠNG
Bắt đầu từ ngày hôm sau ở Xích Hà thành, Đường Tống cứ dựa theo Liễu Phi Li nói, đóng cửa không ra ngoài bắt đầu bế quan. Một ngày ba cơm đều do Hồ Lợi đưa tới, hơn nữa sau lần nói chuyện đó, Đường Tống cũng không gặp Liễu Phi Li.
Ở trong phòng nghẹn suốt ba ngày, Đường Tống cảm giác tựa như đã qua ba năm vậy. Hồ Lợi mỗi lần đến đều là buông cơm rồi bước đi, cũng không nhìn y, cũng không cùng hắn nói chuyện, ra vẻ là còn giận y, thật đúng là một con hồ ly lòng dạ hẹp hòi.
Ngày thứ tư, Đường Tống thật sự nhịn không được , sáng sớm đã đi qua phòng Liễu Phi Li. Núi không đến chỗ ta, ta leo lên núi còn không được sao?
Mở cửa cho Đường Tống chính là Hồ Lợi, vừa thấy người đến là Đường Tống, Hồ Lợi vốn cười tủm tỉm nháy mắt suy sụp xuống. Liễu Phi Li thấy Đường Tống tiến vào, cũng không quá kinh ngạc, tiếp đón Đường Tống ngồi xuống liền bảo Hồ Lợi đi ra ngoài.
Đường Tống ngồi vào chỗ của mình xong, Liễu Phi Li tự tay châm một ly trà cho y. Đường Tống uống một hơi, không phải khổ liên, mà là mao tiêm, màu sắc nước trà xanh trong, vào miệng tinh khiết mà thơm ngát, cực kỳ mát lòng.
Đường Tống có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua ly trà, lại nhìn Liễu Phi Li bình thản ung dung liếc mắt một cái, lời trong miệng chung quy cũng chưa nói gì ra. Mặc kệ thân phận chân chính của Liễu Phi Li là gì, chén trà này của hắn cũng nói cho y biết, hắn hiện tại đã khác với dĩ vãng. Nếu hắn không muốn nhắc tới, y cho dù hỏi cũng không có nhiều tác dụng, ngược lại càng tăng phiền não thôi.
Đường Tống lại uống một khẩu trà, cười nói: “Mao tiêm cũng không tồi, trong hương thơm tựa hồ còn mang theo chút thanh điềm.”
Liễu Phi Li tựa hồ cũng cười , “Đó là bởi vì nước tốt, đây chính là tuyết đầu mùa a.”
Nhắc tới tuyết, Đường Tống bỗng nhiên nhớ tới trước lễ mừng năm mới một ngày, Hàn Vương từng nói qua chờ hoa mai trong vườn nở, phải lấy tuyết trên cánh hoa mai pha trà cho y. Đáng tiếc, cho đến ba mươi tết, hồng mai cũng chỉ là nụ hoa mà thôi.
Nghĩ đến Hàn Vương trơ mắt trong doanh trướng ngoài Xích Hà thành, hai người gần trong gang tấc lại không thể gặp, Đường Tống không khỏi cảm thấy một trận nóng lòng.
Buông chén trà, Đường Tống đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Liễu tiên sinh, không biết hiện tại ngoài thành tình hình chiến đấu như thế nào?”
“Ta vốn biết ngươi sẽ nhịn không được mà đi hỏi.” Liễu Phi Li khẽ cười một tiếng, “Lại nói mùa đông không thích hợp đánh giặc, thứ nhất, Sắc Lặc quốc thời tiết lạnh khủng khiếp, Sư quốc binh lính có thể không thích ứng; thứ hai, mùa đông lương thảo cũng không gom góp đủ được, bởi vì mùa đông qua đi lập tức chính là thời kì mùa xuân gieo hạt, rất nhiều dân chúng đều luyến tiếc lấy lương thực ra. Cho nên, Đường Tống, Hàn Vương vì ngươi cả quốc gia không để ý mà.”
Đường Tống yên lặng, vốn y còn nghĩ vì cái gì y bị cướp đi hơn một tháng Sư quốc mới hướng Sắc Lặc quốc tuyên chiến, hiện tại xem ra, vì mau chóng khai chiến nghĩ cách cứu viện chính mình, Hàn Vương không biết đã trả giá cố gắng bao nhiêu.
“Kia tình thế hiện tại chẳng phải là bất lợi với Hàn sao?” Sau một lúc lâu, Đường Tống mới tìm lại được thanh âm của mình.
“Kia cũng không phải vậy, ” Liễu Phi Li thanh âm bình thường nói: “Chiến thần Hàn Vương trong lòng Sư binh uy vọng như mặt trời ban trưa, cơ hồ cả Sư quốc sĩ binh đều theo Hàn Vương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, lần này thảo phạt Sắc Lặc quốc, bọn lính dưới sự chỉ huy của Hàn Vương, có thể nói thế như chẻ tre. Xích Hà quan tuy rằng được xưng ‘ Sắc Lặc đệ nhất quan ’, đáng tiếc dưới Sư binh mãnh liệt tấn công, không đủ lực chống đỡ, chỉ có thể khổ thủ mà thôi. Hiện tại Sắc Lặc quốc mất đi ngươi một quân cờ trọng yếu như vậy, Hàn Vương càng không cố kỵ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng một tháng, Hàn Vương nhất định có thể hạ được Xích Hà thành.”
Liễu Phi Li nói lạc quan, Đường Tống lại ẩn ẩn có chút bất an. Cau mày suy nghĩ trong chốc lát, rồi lại hoàn toàn không rõ ràng, đành phải mở miệng hỏi: “Liễu tiên sinh, ngoài ý muốn ngài nói là chỉ ngoài ý muốn gì?”
“Ha hả, nếu là ngoài ý muốn, đương nhiên không phải chúng ta có thể đoán trước được.” Liễu Phi Li lạnh lạnh nói một câu, cũng không nói thêm gì nữa .
Đường Tống cũng không ép hỏi, vẫn đang cau mày suy nghĩ. Đường Tống thuở nhỏ sinh trưởng ở dòng dõi thư hương, đối hành quân đánh giặc có thể nói dốt đặc cán mai. Hàn Vương tuy rằng được xưng “Chiến thần” , lại cực hiếm khi trước mặt y nhắc tới chuyện trên chiến trường. Cho nên, Đường Tống tuy rằng thân ở Xích Hà thành, nhưng cũng không giúp được gì cho Hàn Vương. Hơn nữa, cho dù có thể giúp được, Đường Tống chỉ cần vừa ra khỏi Phúc Lai khách sạn, lại có thể bị người của Lưu Dục tóm gọn, kết quả là không chỉ phiền hà Liễu gia mã đội liên can, ngay cả Hàn Vương thế tất cũng sẽ vì y mà bị kiềm chế.
Nhưng là, cho dù cái gì cũng giúp không được, Đường Tống cũng vẫn chú ý chiến sự biến hóa, quan tâm tình cảnh Hàn Vương. Liễu Phi Li nói một loạt vừa rồi kia, chốt lại vẫn là Hàn Vương chiếm hết ưu thế, lại giống như còn gì đó chưa nói hết, ý tại ngôn ngoại [ý ở trong, lời ở ngoài].
Hết chương thứ tám mươi chín