CHƯƠNG
Không nói đến Hàn Vương luôn luôn lạnh như hàn băng giữa quan viên hai quốc nghị hòa nói Đường Tống là ái nhân của hắn khiến những người khác khiếp sợ, đây là điều kiện làm cho đám người Lưu Dục chủ trì nghị hòa của Sắc Lặc quốc thập phần khó xử.
Lúc ấy Đường Tống trốn khỏi phủ Thừa tướng, tin tức tựa như nê ngưu như hải [trâu bùn tan giữa biển, ta nghĩ thế], hoàn toàn mất tung tích. Lưu Dục đoán có người nào đó đang âm thầm trợ giúp Đường Tống, thế nhưng đã qua một tháng mà Đường Tống còn chưa trở lại bên Hàn Vương, hơn nữa Hàn Vương cũng có ý cho rằng Đường Tống vẫn đang ở Sắc Lặc quốc, như vậy người trợ giúp Đường Tống tất nhiên không phải người của Hàn Vương.
Người nọ trợ giúp Đường Tống, lại chưa đưa Đường Tống về trong tay Hàn Vương, như vậy nếu không phải có ý đồ với Đường Tống thì chính là không có năng lực đưa Đường Tống đi, nếu là tình huống trước, hiện tại Sư cùng Sắc Lặc bắt đầu nghị hòa đã gần ba ngày , nếu hắn đích xác có ý đồ, hiện tại cũng nên hành động ; song, đến bây giờ Đường Tống hoặc người trợ giúp Đường Tống vẫn không xuất đầu, nói vậy chỉ có tình huống sau, người này không có năng lực đem Đường Tống đưa đến trong tay Hàn Vương, phỏng đoán một chút, như vậy Đường Tống tám chín phần đã trì hoãn tại Xích Hà thành.
Trước đó vài ngày thám tử điều tra trong thành báo lại, Phúc Lai khách sạn có một đội thương nhân, nghe nói là một tháng trước từ Yến Đô tới. Tính ngày bọn họ xuất phát lại trùng với lúc Đường Tống thoát khỏi phủ Thừa tướng, bởi vậy, Lưu Dục hoài nghi Đường Tống có phải ẩn thân trong Liễu gia mã đội không.
Đã là tháng ba mùa xuân, Sắc Lặc quốc tuy rằng không có cỏ mọc chim bay như phương nam, cảnh tượng cũng không đơm hoa kết trái, nhưng cũng chậm rãi hiện ra chút xuân ý. Tuyết đọng trên ruộng đã tan bảy tám phần, lộ ra đất đen ướt át. Song phương ngưng chiến nghị hòa tựa như xuân phong thổi qua Xích Hà thành, thành nhỏ bị bóng ma chiến tranh bao phủ trầm xuống rốt cục lại náo nhiệt.
Hôm nay sáng sớm, Đường Tống chợt nghe trong sân Phúc Lai khách sạn nhao nhao ồn ào, tựa hồ lại có người nào tiến vào. Nếu lại có vào ở, Đường Tống liền tính toán hôm nay không ra khỏi cửa phòng , chờ buổi tối lại đến chỗ Liễu Phi Li tìm hiểu tin tức. Cho nên, nếm qua điểm tâm, Đường Tống lại leo lên giường, nhặt lên binh thư tối hôm qua để trên đầu giường xem tiếp. Tuy rằng giường khách so ra kém nhuyễn tháp ở Cẩm Hà điện, nhưng so với cái ghế cứng kia vẫn tốt hơn.
Mới vừa nhìn mấy dòng, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập “bác bác”.
Đường Tống hồ nghi mở cửa ra một khe, từ khe cửa thấy được Liễu Phi Li mang mũ sa đứng ở bên ngoài. Đường Tống vội vàng mở cửa, lúc này mới phát hiện, hóa ra ngoài cửa không chỉ một mình Liễu Phi Li. Hai người Đường Tống quen thuộc đứng phía sau Liễu Phi Li, rõ ràng là Lưu Dục cùng Vương Phúc.
“Tiểu Đường, ta rốt cục tìm được ngươi .” Vương Phúc nhìn thấy mặt Đường Tống có chút ngốc lăng, cao hứng nói.
Đường Tống phản ứng đầu tiên là muốn đóng cửa phòng, lại bị Vương Phúc mau tay nhanh mắt đưa tay chặn cửa phòng. Đường Tống dùng sức đóng cửa, nhất thời kẹp phải tay Vương Phúc. Cùng lúc tay bị kẹp đau, Vương Phúc kêu lên một tiếng đau đớn, biểu tình trên mặt trở nên vặn vẹo.
Đường Tống gặp cửa kẹp lấy tay Vương Phúc, sợ tới mức vội vàng mở cửa ra. Y chỉ là không muốn thấy bọn họ thôi, cũng không muốn thương tổn Vương Phúc.
Liễu Phi Li thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tống mâu thuẫn, thở dài nói: “Đường Tống, để bọn ta đi vào rồi hãy nói.”
Đường Tống lăng lăng để ba người vào phòng, bốn người ngồi xuống quanh bàn tròn giữa phòng, Liễu Phi Li nhìn chung quanh liếc mỗi người một cái, cuối cùng đem tầm mắt dừng trên người Đường Tống đang dùng ánh mắt khiển trách nhìn hắn, nói: “Đường Tống, không cần nhìn ta như vậy, ta cũng không bán đứng ngươi.”
Đường Tống bị Liễu Phi Li nhìn ra suy nghĩ trong lòng, có chút bực mình cúi đầu, nghe thanh âm Liễu Phi Li khàn khàn nói: “Đường Tống, trước mắt hai quốc nghị hòa, ngươi cũng là một trong các điều kiện nghị hòa. Hàn Vương yêu cầu Sắc Lặc quốc đem ngươi không sứt mẻ giao trở về, bởi vậy Lưu thừa tướng trước khi đem ngươi trả lại cho Hàn Vương sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.”
Ngữ khí Liễu Phi Li cho Đường Tống một loại cảm giác thoải mái, thói quen phỏng đoán ý của Liễu Phi Li khiến y lần này cũng không ngoài ý muốn nghe ra một ẩn ý trong lời của hắn, chẳng lẽ còn có người ý đồ bất lợi với mình sao?
Đường Tống ngẩng đầu đang muốn mở miệng hỏi, lại nghe thấy Vương Phúc nói: “Tiểu Đường, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ liều mạng bảo vệ ngươi.”
Đường Tống quay đầu, thấy tay phải của Vương Phúc đặt trên bàn tròn, giữa bốn ngón tay có một vết bầm đen nhánh, đã có chút sưng lên, nhất định rất đau đi. Vương Phúc thấy Đường Tống nhìn tay hắn, trên mặt biểu tình vừa quan tâm lại tự trách, không khỏi khóe miệng nhếch lên cao cao, mà tay cũng không phải đau đến thế. Vương Phúc có chút hàm hậu cười nói: “Tiểu Đường, tay của ta không đau, ngươi đừng khó chịu.”
Hết chương thứ chín mươi hai