CHƯƠNG
Càng là tiếp cận rừng cây kia, Hàn Vương càng có thể cảm giác được hơi thở của Đường Tống. Cảm giác tựa như ngày ở biên quan. Lư Khâu Sương Hàn cơ hồ có thể xác định, tờ giấy kia cũng không nói sai, Đường Tống quả nhiên ở trong rừng rậm.
Lư Khâu Sương Hàn đi vào trong rừng, thấy ở cánh rừng có một đám người đang đánh nhau. Bất quá nếu nói là song phương đánh nhau, không bằng nói là đơn phương tàn sát. Năm sáu người cầm phác đao vây quanh một thanh niên cầm chủy thủ mà chém, tuy rằng trên người mấy người này cũng mang thương, cũng không nghiêm trọng như thanh niên cầm chủy thủ vậy.
Quần áo trên người thanh niên kia đã bị máu tươi ướt đẫm, miệng vết thương trên người ngổn ngang chứng tỏ phần lớn máu kia là của chính hắn. Một chân cắm một phác đao, hắn đã không đứng nổi, miễn cưỡng chống thân, chủy thủ quơ trong tay ngăn cản những người đó tới gần.
Hàn Vương nhìn quét một vòng, không thấy hình bóng Đường Tống, cuối cùng tầm mắt rơi trên mặt người trẻ tuổi. Theo ánh đuốc lay động không chừng, Hàn Vương cơ hồ liếc mắt một cái liền nhận ra, người này đúng là mã xa phu bắt đi Đường Tống.
Lư Khâu Sương Hàn quan sát rồi tăng tốc, thanh niên kia đã sắp duy trì không được , ánh mắt tan rã, chủy thủ trong tay cũng mềm nhũn. Một đại hán bộ mặt dữ tợn thấy có thời cơ, giơ phác đao trong tay lên, hướng tới ngực người nọ chém tới.
Hàn Vương cả kinh, vội vàng rút nhuyễn kiếm bên hông ra, trước khi đại hán hạ đao xuống đâm vào hậu tâm của đại hán kia, cứu thanh niên kia một mạng. Hắn còn chưa hỏi tung tích Đường Tống từ trong miệng thanh niên kia, sao có thể nhìn thanh niên kia chết được.
Những người còn lại vừa thấy lão Đại bị giết, đều dời mục tiêu, giơ đao hướng Hàn Vương chém tới. Hàn Vương ngăn hai thanh đao, thuận tiện tặng cho hai người hai kiếm, hai người kia cũng rất rõ ràng đi đầu thai lần nữa. Lúc này, Mạc Ngôn đã đến, Hàn Vương phân phó một tiếng “Lưu người sống” đem mấy tiểu tặc còn lại giao cho Mạc Ngôn, bản thân hướng tới thanh niên kia.
Tựa hồ cảm giác được Hàn Vương tới gần, thanh niên kia nỗ lực mở mí mắt nặng chịch, môi mấp máy, tựa hồ nói gì đó với Hàn Vương. Hàn Vương nghĩ hắn nói tung tích của Đường Tống, đang tới gần để nghe, mới vừa đi một bước, chỉ thấy người trẻ tuổi kia tựa hồ hao hết tất cả khí lực, suy sụp ngã về về phía sau. Đồng thời cùng một tiếng “Phốc”, một mảnh đao mang theo máu tươi đâm ra khỏi ngực hắn. Chờ Hàn Vương tới gần, người nọ đã đoạn khí. Nguyên lai phía sau lưng người nọ đã sớm bị một cây đao đâm vào, vừa mới rồi người trẻ tuổi chống người lên cũng là bởi vì mặt sau bị đâm như thế.
Hàn Vương nhìn người trẻ tuổi đã không còn hơi thở, trong mắt tựa hồ phát ra ra gió lốc muốn cuốn lấy người khác. Hàn Vương đột nhiên bỏ kiếm trong tay, tiến lên bắt lấy thân thể người trẻ tuổi máu tươi đầm đìa đã chết đi kia, đánh mất lý trí hô to: “Đường Đường ở nơi nào? Đường Đường ở nơi nào?”
Mạc Ngôn đã giải quyết xong vấn đề đi tới, thấy Vương gia luôn luôn bình tĩnh đánh mất lý trí lắc thi thể người trẻ tuổi, không khỏi nhảy dựng. Đột nhiên, Mạc Ngôn thấy sau thân thể người trẻ tuổi bị Hàn Vương lắc lộ ra một cái túi, trong gói to tựa hồ có gì đó còn sống, đang chậm rãi run rẩy trong túi to.
Mạc Ngôn trong lòng vừa động, tiến lên tháo gói to kia, cởi bỏ dây thừng trên miệng túi, mở ra vừa thấy, quả nhiên thấy một người máu tươi đầy mặt và cổ bên trong, tứ chi bị trói đơn giản, miệng tắc một miếng vải. Mạc Ngôn giật vải trong miệng người nọ ra, thuận tay dùng nó lau hai cái trên mặt người kia, gương mặt Đường Tống thanh tú trắng bệch liền lộ ra.
Đường Tống từ lúc thoát khỏi túi liền quỳ trên mặt đất bắt đầu nôn khan, trong mũi miệng đều là huyết tinh khí, tất cả đều là máu. Đường Tống đầu óc hỗn độn hoàn toàn không thể tự hỏi, chẳng lẽ mình còn đang nằm mơ sao? Vì cái gì giấc mơ này chân thật như vậy? Đương Đường Tống cơ hồ lá gan cũng muốn nôn ra rồi, ác mộng rốt cục tỉnh, một thanh âm ngày nhớ đêm mong cùng một cái ôm ấm áp kéo y từ trong ác mộng ra.
“Đường Đường, ta rốt cục tìm được ngươi .”
Hết chương thứ chín mươi lăm