CHƯƠNG
“Ta muốn hỏi chính là ––– rốt cuộc Phượng Tê chết như thế nào?”
Đường Tống vừa nói xong, cả người Lư Khâu Tĩnh Viễn liền cứng đờ, nụ cười trên mặt cũng không nhịn được. “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Bằng hữu một hồi, Phượng Tê đã chết, vậy mà ngay cả hắn chết như thế nào ta cũng không biết…” Đường Tống nói xong, hốc mắt cũng đỏ.
Lư Khâu Tĩnh Viễn không khỏi có chút cảm động lây, nếu trên đời này có cái gì làm cho hắn hối hận không kịp, thì đó chính là không vào lúc Minh Châu công chúa đến thiên lao tìm Phượng Tê đi cứu hắn. Hắn thật sự thích Tần Phượng Tê, không biết ai đem chuyện này nói cho Minh Châu công chúa ––– thê tử tương lai của hắn, hoàng hậu hiện tại của Sư quốc. Vì thế Minh Châu công chúa liền mang theo người khí thế rào rạt đi giáo huấn ‘tình địch’, lúc ấy hắn đang cùng các thừa tướng thương lượng biện pháp làm cho Hàn Vương đánh mất ý niệm khai chiến trong đầu. Hắn nghĩ nhiều lắm thì Minh Châu công chúa chỉ cho Tần Phượng Tê ăn chút nỗi khổ da thịt, cũng không dám làm gì hắn, cho nên cũng không lập tức đến ngăn cản. Chờ buổi tối bọn hắn thương nghị xong, lúc Lư Khâu Tĩnh Viễn đến Thiên lao thăm Tần Phượng Tê, nhìn thấy cảnh tượng Thiên lao bị bao trong một cái g lửa.
Lúc ấy Lư Khâu Tĩnh Viễn kết luận việc này cùng Minh Châu công chúa chắc chắn có liên quan, tiếc rằng lúc ấy hắn cần hỗ trợ từ bên nhà mẹ ruột của Minh Châu công chúa, lại không có chứng cứ gì, cho nên chuyện này đã trở thành việc cháy ngoài ý muốn, không giải quyết được gì.
Trầm mặc thật lâu sau, lúc Đường Tống nghĩ Lư Khâu Tĩnh Viễn sẽ không trả lời, Lư Khâu Tĩnh Viễn liền nói chuyện: “Thiên lao cháy, Phượng Tê không thể trốn ra…”
“Nga? Là như thế này sao?” Đường Tống ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Ta sao lại nghe người ta nói Phượng Tê là bị người làm nhục đến chết? Hơn nữa trước khi chết khuôn mặt của Phượng Tê đều bị người hủy… A! Ngươi làm gì?” Đường Tống còn chưa nói xong, đã bị Lư Khâu Tĩnh Viễn mang vẻ mặt không thể tin túm được cánh tay.
“Ngươi nghe ai nói? A? Ai nói?” Lư Khâu Tĩnh Viễn dùng sức bóp cánh tay Đường Tống, lay thật mạnh, Phượng Tê dĩ nhiên là bị người làm nhục đến chết?
“Buông tay.” Một thanh âm lạnh như băng vang lên phía sau Lư Khâu Tĩnh Viễn, Đường Tống vừa thấy người tới, lập tức ủy khuất nói: “Hàn, hắn nắm tay ta đau quá a.”
Hàn Vương vừa nghe, vội vàng đoạt lấy Đường Tống từ tay Lư Khâu Tĩnh Viễn về. Đường Tống nhân cơ hội ở trên tay Lư Khâu Tĩnh Viễn cào một chút, cào ra ba đường máu. Hành động trả thù nho nhỏ này của Đường Tống không bị Lư Khâu Tĩnh Viễn đang hoảng hốt tinh thần phát hiện, lại làm cho Hàn Vương có chút dở khóc dở cười, tai nạn lần đó giống như khơi dậy ‘dã tính’ của Đường Tống, tiểu tử này càng ngày càng tiến hóa theo chiều hướng thành một tiểu hồ ly.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Lư Khâu Tĩnh Viễn thần sắc thống khổ nhìn Đường Tống, tựa hồ nhất định phải hỏi ra kết quả.
“Ta là nghe người khác nói, ngươi có thể đi tra một chút a. Nói không chừng có ngục tốt biết nga!” Đường Tống tức giận liếc Lư Khâu Tĩnh Viễn một cái, hiện tại biết thống khổ, ai cho ngươi không quý trọng, đáng đời!
Tiễn Lư Khâu Tĩnh Viễn đang thất hồn lạc phách đi, Đường Tống nhìn ánh mắt lạnh như băng của Hàn Vương một cái, âm thầm thè lưỡi. Ngô, đại băng sơn hình như lại sinh khí.
Đường Tống ngoan ngoãn đi theo Hàn Vương về phòng, mặc cho động tác Hàn Vương có chút thô lỗ khi cởi quần áo của mình xuống.
Hàn Vương thấy trên cánh tay Đường Tống có hai vết bầm chướng mắt, ánh mắt không phỏi lại lạnh vài phần. Xuất ra thuốc mỡ làm tan máu bầm, cẩn thận bôi cho Đường Tống, Hàn Vương cũng không nói một câu.
“Cái kia, Hàn, ta biết sai rồi.” Đường Tống cúi đầu nhỏ giọng nói, đồng thời nhanh nâng mắt lên nhẹ liếc Hàn Vương một cái.
Thấy bộ dáng cẩn thận này của Đường Tống, trên khuôn mặt lạnh như băng của Hàn Vương không nhịn được, không cẩn thận lộ ra tia cười Đường Tống vừa thấy sắc mặt Hàn Vương tốt lên, nghĩ đến vượt qua một cửa, cười ha hả nói: “Cái tên Lư Khâu Tĩnh Viễn kia khí lực ghê gớm thật, bất quá, ta cũng giáo huấn hắn, hắc hắc.”
Đường Tống cười vô cùng đắc ý, giống một con tiểu hồ ly trộm được gà, vừa nhìn thấy sắc mặt Hàn Vương lại muốn đông lạnh, khuôn mặt tươi cười không khỏi lại suy sụp xuống. “Ta chỉ tức giận thôi mà.”
“Vì Tần Phượng Tê.”
“Không, cũng vì ngươi. Hắn thật sự là cái tên lấy oán trả ơn, chẳng lẽ ngươi không tức?”
“Không sao cả, dù sao ta lại không thích làm vương gia.”
“Hừ!”
“Tốt lắm, Đường Đường, ngươi cũng đã châm hỏa vào hậu viện của người ta, còn không vừa lòng?”
“Ha ha, còn nói ta, ngươi không phải cũng đã châm hỏa vào tiền viện của người ta sao?”
“Đúng, vậy ngươi còn không mau kiểm tra thu dọn đồ đạc?”
“A? Vì sao muốn thu dọn đồ đạc?”
“Đương nhiên là trước khi người ta phái Ngự lâm quân tới bắt hai tên phóng hỏa chúng ta đây thì phải chạy trốn a!”
“Tuân lệnh!”
Hàn Vương vừa lòng nhìn thấy Đường Tống chạy ngược chạy xuôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, trên khuôn mặt lạnh như băng không khỏi lộ ra một nụ cười thỏa mãn, có thê như thế, phu còn cầu gì a!
Sau một lúc lâu, nụ cười trên mặt Hàn Vương không nhịn được. “Đường Tống, ngươi xác định chúng ta phải chạy trối chết chứ không phải đi dạo chơi ngoại thành?”
“Đúng vậy.” Đường Tống đương nhiên đáp.
“Vậy ngươi ôm bình rượu kia làm gì?” Hàn Vương nhìn thấy Đường Tống như ôm bảo bối ôm cái bình kia, kỳ quái hỏi.
“Đây là tuyết ngươi lấy ở trên hồng mai, ta còn chưa kịp pha trà uống mà.” Đường Tống trả lời, theo nha đầu của vườn mai nói, một vò tử tuyết này chính là do Hàn Vương tự tay hái hai ngày mới được. Tuy rằng hiện tại tuyết tan chỉ còn lại nửa bình nước, nhưng đây là bảo bối của Đường Tống.
“Điểm tâm này cũng muốn?”
“Đây là ta ngày hôm qua làm, đây chính là điểm tâm lần đầu tiên ta tự tay làm. Ngươi còn chưa ăn, ta đương nhiên muốn mang đi, nói không chừng trên đường còn có thể làm lương khô đấy.” Đường Tống vui rạo rực ôm điểm tâm hình thù kỳ quái, đủ loại màu sắc này, chút không phát hiện trong đôi mắt lạnh như băng của Hàn Vương toát ra một loại cảm xúc kêu ‘sợ hãi’. (ngô, tác giả nói chen vào, đứa nhỏ không thành thực xứng đáng chịu trừng phạt. Hàn Hàn: Pia phi ~)
“Vậy cái thảm này là chuyện gì xảy ra?” Hàn Vương nhìn tấm thảm được Đường Tống cuộn tròn lại, hỏi.
“Đây là cái thảm ta thích nhất, ngươi không thấy mỗi lần ta nằm trên ghế đều chỉ đắp nó sao?” Đường Tống ôm thảm cọ hai cái, cảm thấy mỹ mãn nói. Nói xong, Đường Tống đột nhiên trợn to đôi mắt ngập nước, giống như con chó nhỏ cầu xin thương xót nhìn biểu tình của Hàn Vương đã không khác băng là mấy: “Hàn, nếu có thể cũng mang cái ghế nằm kia theo được không, nằm trên nó đọc sách rất thư thái.”
Hàn Vương hít sâu một hơi, đột nhiên ôm ngang người Đường Tống, khiêng lên vai, sau đó không khách khí vỗ một chút lên cái mông đang không ngừng giãy dụa của Đường Tống, nói: “Nếu là trốn chết, vậy vi phu mang theo ngươi là được rồi.” Nói xong, không để ý đến phản kháng của Đường Tống, đường đường chiến thần của Sư quốc, Hàn Vương khiêng vợ yêu Đường Tống của mình, chạy trối chết đi…
Hồng Vũ nguyên niên tháng tư, Hàn Vương để lại thư trốn đi, từ nay về sau hoàng hạc song phi, biệt vô tung tích.
Hết chương thứ chín mươi tám
__ Chính văn hoàn __