- Dạ? Dạ vâng... em biết rồi....
Ha Ram buồn rầu đặt điện thoại xuống bàn.
Anh Mon vừa gọi điện về thông báo anh với anh Jin phải đi hội thảo bên nước ngoài gấp cho công ty mấy ngày. Tae với Min hôm nay cũng đưa nhau ra ngoài ăn uống hàn gắn tình cảm rồi. Thế là hôm nay có mỗi cô và người còn lại ở nhà ăn cơm. Nghĩ đến Ha Ram đã rùng hết cả mình.
CẠCH...
Có tiếng mở cửa, Ha Ram quay ra thì thấy Suga với bộ dạng đầy máu, cả tay chân anh đều bị xước sát hết cả
- OPPA! ANH LÀM SAO THẾ NÀY?
Cô hoảng hốt chạy tới đỡ anh vào nhà.
- Anh không sao, chấn thương khi chơi bòng thôi.
- sao cơ, anh chơi bóng mà tay chân anh rách hết rồi này.
- Còn không phải tâm trí anh đặt ở chỗ em hay sao.
- Lúc này anh còn đùa được à?
cô chạy đi lấy đồ sơ cứu ra rửa vết thương cho anh.
- Sao anh không băng bó ở đó luôn cho khỏi nhiễm trùng?
- Anh thích em chăm sóc hơn!
-...
- Ha Ram này, em lo lắng cho anh như vậy, có chắc là em không thích anh không?
Cô không trả lời anh, chuyên tâm xử lí vết thương.
Hình như Hoseok và JK và vừa ra ngoài về. JK lớt qua thấy cảnh tượng này trong lòng có hơi dậy sóng nhưng cũng chỉ liếc qua rồi in lặng đi vào phòng.
- Hyung! sao thế? - Hobi lộ rõ vẻ lo lắng đối với Suga.
- Anh mày là mất não rồi nên mới thế này đấy, bao nhiêu năm chơi bóng rồi lần lần đầu bị nặng thế này. - Suga uể oải đáp lại.
Hoseok quay sang khoác vai Ha Ram:
- Nhưng mà được em gái nhỏ chăm sóc tận tình thế này thì cũng đáng hyung nhỉ?
Sắc mặt Suga trở nên rất khó coi, một phần cũng do bị xót từ vết thương:
- BẬY! Bỏ ngay cái tay ra đi!
---------
- Ha Ram ăn cơm đi, anh đói rồi. -JK đã xuống nhà từ bao giờ.
Cô nhìn Suga ái ngại, nhưng Suga lại hất mặt về nhà bếp ý bảo cô " cứ đi đi"
Suy cho cùng không phải anh Suga sẽ nhường, chỉ là anh sẽ tìm được cách để cậu em của anh không phải tổn thương thôi.
Ăn cơm xong, mọi người đều đã về phòng, chỉ có mình JK vẫn ngồi đó nhìn cô chăm chú. Khi cô đang rửa bát thì anh bước tới ôm lấy cô từ đằng sau.
- Này, làm gì vậy? Mau bỏ em ra!!!
- Chỉ một lát thôi, xin em đấy...
Anh gục xuống vai cô, như vậy rất lâu, có lẽ... Anh không bao giờ muốn rời xa cô, anh sợ anh sẽ mất cô...
- anh không thể từ bỏ em sao?
- Tại sao anh phải từ bỏ? Ngược lại anh muốn em thích anh!
- Anh xoay người cô lại, dần dần áp sát...
"Anh ấy... sắp hôn mình?" Ha Ram có thể hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Cốp - Ha Ram dùng đầu mình cộc thẳng vào đầu anh.
- Ui da...đau...
- Cho anh chừa!
- Chừa gì chứ? Em thua rồi, rõ ràng anh thấy em đã nhắm mắt!
Anh béo má cô anh cười, cười rất tươi rồi thủng thẳng bỏ đi.
- Ơ...Cái anh này.
Cô đang chẳng hiểu anh cười cái gì? Cười vì cô đã thua ư? Hay cười vì...