Băng Xuyên Tiệm Noãn

chương 16: chương 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Được nhiều người khen ngũ quan xinh đẹp, Lâm Tri Dạng gần như đã miễn dịch, càng tin tưởng người khác khen ngợi chỉ vì lịch sự.

Nhưng Úc Triệt rất hiếm khi khen, nhất là khi ánh mắt nàng kiên định nói ra những lời này.

Cao hứng qua đi Lâm Tri Dạng lại thấy không vui, chỉ bởi vì cô lớn lên xinh đẹp, nên mới có thể lừa được Úc Triệt.

"Nếu có ai đó xinh đẹp hơn em thì sao?"

Úc Triệt suy nghĩ một chút, không cảm xúc nói: "Không có liên quan gì đến tôi.

Nàng không nhàm chán như vậy.

Lâm Tri Dạng yên tâm, chợt nổi lên tâm tư muốn dạy dỗ: "Tuy rằng em lớn lên có khả năng đẹp một chút.

Nhưng em là con cái nhà đàng hoàng, chỉ đối với Úc lão sư nhất kiến chung tình, cũng chỉ theo đuổi mỗi mình Úc lão sư, chị không thể trông mặt mà bắt hình dong nha."

Nửa đoạn trước làm Úc Triệt không thể tin được, làm sao có một người có thể tự tin khoe khoang bản thân mình như vậy nhỉ, dù cho đó đều là sự thật.

Nửa đoạn sau như làm ngưng động bầu không khí yên tĩnh, những hạt bụi li ti lơ lửng dưới ánh đèn chìm nổi, trong mắt Úc Triệt giờ đây, chỉ còn lại bộ ánh Lâm Tri Dạng câu môi mỉm cười.

Nhất kiến chung tình.

Chỉ theo đuổi mỗi mình nàng.

Dù cho lời Lâm Tri Dạng nói là nói dối, nàng cũng sẽ xem nó như lời nói thật mà bảo tồn thật kỹ, giấu kí ức ở chỗ sâu nhất trong tim.

Bữa tối này tựa hồ phá lệ dài dăng dẳng.

Cãi nhau, hồ nháo, đã khóc, giải thích.

Lúc sau thân mật nàng cũng không phản kháng, đem cả thân mình trao cho Lâm Tri Dạng, mặc cho cô muốn gì đều có thể tùy thích.

Điều nàng không nói ra chính là, trừ bỏ đối với mị lực của Lâm Tri Dạng không yên tâm được dẫn đến suy nghĩ bậy bạ, còn có lòng nàng cũng đang hoảng loạn.

Đối mặt với Lâm Tri Dạng, nàng luôn cảm thấy hèn nhát cùng bất lực, cũng không cho rằng tính cách lãnh mạn của Lâm Tri Dạng lại có thể dễ dàng chịu đựng và thứ tha cho vô vàng thói hư tật xấu của nàng lâu như vậy.

Cũng không cho rằng một người như nàng lại xứng đáng để cô luôn yêu thích như vậy.

Hôm nay khi nói ra hai chữ "kết thúc", nếu Lâm Tri Dạng đồng ý, nàng cũng chỉ sẽ an an tĩnh tĩnh mà rời đi.

Nhưng Lâm Tri Dạng không có đáp ứng.

Cô tức giận làm Úc Triệt rất vui, nàng rất may mắn khi chính mình nói chuyện đáng ghét như vậy, vẫn luôn có một người sẽ không mảy may để ý.

"Lâm Tri Dạng, tối mai chúng ta đi rạp chiếu phim xem phim đi."

Cho rằng chính mình nghe lầm, sửng sốt một hồi, Lâm Tri Dạng kinh ngạc ngóng nhìn Úc Triệt, trong ánh mắt đã sáng lấp lánh.

"Tôi tạm thời không làm được nhiều chuyện như em nói, nhưng nếu xem phim chiếu rạp, cũng không phải việc khó." Úc Triệt chân thành đưa lời mời: "Đồng nghiệp tôi gần đây vẫn luôn nói bộ phim mới chiếu rất hay, tôi cảm thấy rất hứng thú, có thể mời em đi xem cùng không?"

Còn chưa nghe xong, Lâm Tri Dạng đã nhịn không được nở nụ cười, duỗi tay muốn xoa xoa đầu nàng, nghĩ lại nàng không phải Mạnh Dữ Ca để cô bắt nạt, thắng gấp, dừng ở trên vai Úc Triệt, vuốt ve nói: "Không cần đâu, tối thứ sau, người đông lắm."

Cô là muốn Úc Triệt có thể thả lỏng một chút, dũng cảm lên, thoải mái hào phóng mà cùng cô ở bên nhau, nhưng tốt nhất vẫn là suy nghĩ kỉ càng một chút, cùng nhau tải qua một ngày bình lặng, lý trí mà thay đổi sao có thích hợp.

Chứ không phải để sau khi hai người khắc khẩu cãi nhau, dùng phương thức này để bù đắp dỗ dành cô.

Nếu nó chỉ làm tăng thêm phiền toái cho Úc Triệt, đó là điều Lâm Tri Dạng không muốn nhất.

Tuy rằng hay ngẫu nhiên bực bội về Úc Triệt, nhưng cô không muốn tổn thương nàng, vì như vậy cô cũng sẽ tổn thương.

Úc Triệt chú ý tay cô còn chưa chạm lên đỉnh đầu mình đã đổi hướng, không khỏi mất mát.

Cô chỉ có thể xoa đầu bạn mình, nhưng động tác thân mật như vậy, Lâm Tri Dạng cũng không muốn làm với nàng.

Úc Triệt cẩn thận quan sát Lâm Tri Dạng, xác định cô không có nghĩ một đằng nói một nẻo, là đang nghiêm túc xem xét khả năng ra ngoài tối mai.

Cùng cô thương lượng: "Vậy chúng ta tự mình đến mua vé, sau đó nhau trong rạp."

Bên trong tối lửa tắt đèn, ngay cả khi hai người nói nói cười cười, cũng sẽ không làm cho người khác chú ý.

Lâm Tri Dạng cảm thấy cái phương án này có khả thi, "Được, chúng ta phân công nhau hành động, xem xong liền tách ra."

Nàng giống như một đứa trẻ chưa bao giờ được ăn kẹo nay lại tình cờ thấy được, Úc Triệt bỗng dưng chua xót, cơ hồ không muốn khống chế chính mình nữa, ôm lấy cổ Lâm Tri Dạng, chôn mặt vào lòng ngực của cô: "Cho tôi thêm một chút thời gian nha."

Động tác hôn lên tóc nàng của Lâm Tri Dạng chợt chậm lại, tim như lỡ vài nhịp, trịnh trọng mà nhẹ nhàng đáp ứng: "Được."

"Có lẽ sẽ hơi lâu một chút."

"Được."

...

Sáng sớm giờ, Lâm Tri Dạng còn chưa về nhà, Mạnh Dữ Ca sau khi rời giường dùng máy cà phê pha ca phê.

Một tuần chỉ gặp bạn một lần, cần ngủ thêm một chút.

Cô ấy đã nộp hồ sơ trước khi trở về Trung Quốc, hai ngày nay ở nhà đã xử lý được một số công việc, muốn nghỉ ngơi thật tốt hai ngày tiếp theo, vì dự kiến thứ hai tuần sau sẽ chính thức đi làm.

Mạnh Dữ Ca ngồi bên cửa sổ gặm bánh mì nướng, Lâm Tri Dạng nuôi rất nhiều cây xanh cao lớn trong nhà, ngôi nhà tràn đầy sức sống, khác hẳn với vẻ ảm đạm bên ngoài vào cuối thu đầu đông.

Khi đang tận hưởng niềm vui, nhận được một cuộc gọi từ số lạ, cô ấy nuốt xuống bánh mì trong miệng, cao giọng hỏi: "Xin chào, ai vậy?"

Hồi lâu vẫn không truyền đến thanh âm, Mạnh Dữ Ca buồn bực liếc nhìn dãy số, máu trong nháy mắt liền đông lại, cô ấy nhận ra được, đây không phải là một cuộc gọi quấy rầy bình thường,

Cô ấy biết cô ấy nên treo máy, thế nhưng thần xui quỷ khiến sao lại cầm di động đặt bên tai, gọi: "Kỳ Úy."

Đã quên mất đã bao lâu rồi không gọi hai chữ này.

Kỳ Úy trả lời, thận trọng nhỏ giọng nói: "Cậu đã trở về nước rồi đúng không, ngày nào đó tớ mời cậu một bữa nha."

"Không cần, tôi không thích ra ngoài ăn." Mạnh Dữ Ca gắt gao siết chặt cái muỗng trong ly cà phê.

"Không muốn ăn sao, vậy tớ mời cậu đi uống cà phê được không?"

Mạnh Dữ Ca đem cái muỗng buông ra, nhìn ly cà phê trong tầm tay, ngữ khí lạnh lùng cứng rắn: "Cũng không thích uống cà phê."

"Vậy tớ mời cậu đi xem phim, được không?" Như trong dự liệu, lời mời đều bị cự tuyệt, Kỳ Úy cũng không có ủ rũ: "Có diễn viên cậu thích nhất, doanh thu phòng vé và danh tiếng cũng rất tốt."

Có chút ký ức không thể đụng vào, vết sẹo nơi trái tim đã khép lại nay lại có dấu hiệu rỉ máu, Mạnh Dữ Ca cười lạnh: "Chồng cậu sẽ đồng ý cho cậu đi xem sao?"

Kỳ Úy dừng một chút, ngữ khí ôn nhu: "Tri Dạng không nói cho cậu sao, tớ đã ly hôn từ lâu rồi."

"Cậu ấy không cần phải nói về cậu."

"Ừm, không nói cũng không có việc gì." Kỳ Úy không hề nao núng đối với mặt họng súng lạnh lùng, dịu dàng lặp lại một lần nữa: "Tối nay tớ mời cậu đi xem phim, được không?"

Mạnh Dữ Ca trả cho cô ấy một câu: "Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước."

Cô ấy treo máy.

Nửa phút sau, Kỳ Úy gửi tin nhắn qua: "Đúng vậy, sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước.

Dù cho cậu còn hận tớ, nhưng chúng ta cũng nên gặp mặt một lần, đem mọi chuyện nói rõ ràng không tốt sao, nói rõ ràng xong tớ sẽ liền buông xuống mọi thứ.

Về sau chuyển sang một thành phố mới sinh sống, sẽ không quấy rầy cậu nữa."

Mạnh Dữ Ca thẫn thờ nhìn đoạn tin nhắn này mà phát ngốc, cô ấy nhớ thật lâu trước khi, nhớ thời khoảng thời gian khi các cô còn chưa chính thức ở bên nhau, cô ấy phải mổ ruột thừa, Kỳ Úy đã chạy đến bệnh viện cẩn thận chăm sóc cô ấy.

Cô ấy nói: "Chỉ là một cuộc tiểu phẩu thôi mà, cậu thế nào so với mẹ tớ còn khẩn trương hơn thế."

Khi đó Kỳ Úy đáp gì thì cô ấy không nhớ, chỉ biết là từ đó về sau các cô liền nhận định lẫn nhau.

Màn hình di động tối đen chợt vang lên, Lâm Tri Dạng mở ra, thấy Kỳ Úy nhắn thêm: "Cậu yên tâm, nói xong tớ nhất định sẽ đi thật xa, miễn một ngày nào đó cậu đụng phải tớ ở Hoa Thành sẽ không vui."

Mạnh Dữ Ca dao động, ngói tay như không khống chế được mà nhắn xuống: "Cho tôi địa điểm."

"Tám giờ tối nay, quảng trường thế kỉ mới."

Hẹn thời gian đã xong, Mạnh Dữ Ca đã không còn ăn vô bất cứ thứ gì, cô ấy có thể cự tuyệt, nhưng cô ấy không làm.

Rõ ràng hận chết người kia, đã dặn lòng là cả đời sẽ không qua lại với nhau.

Khoảng giờ , Lâm Tri Dạng huýt sáo mở cửa, thấy Mạnh Dữ Ca thẫn thờ ngồi trong phòng khách, cô cười hì hì nói: "Bồ câu nhỏ, mới ngủ dậy sao."

Mạnh Dữ Ca không phủ nhận, nhấp một ngụm cà phê lạnh, cười nhạo mặt mày hớn hở của cái tên kia: "Là cậu dậy sớm quá đó."

"Chị ấy phải đi làm lúc giờ, tớ muốn ngủ cũng không được." Lâm Tri Dạng không thành thật nói, Úc Triệt chưa bao giờ quấy rầy giấc ngủ của cô, chính cô mới là người đeo bám Úc Triệt.

Sáng sớm đồng hồ báo thức của Úc Triệt đánh thức hai người, các nàng ở trong chăn hôn thật lâu, thiếu chút nữa không nhịn được mà làm thêm một lần.

Úc Triệt nổ lực nhắc nhở: "Tôi còn có lớp."

Tiến đến gần bên tai Lâm Tri Dạng: "Không được, có chút khó chịu."

Lâm Tri Dạng đêm qua đòi hỏi vô độ, Úc Triệt đều dung túng hết thảy, lúc đó thích thú biết bao, nay sau khi tỉnh lại liền khó chịu không chịu được.

Lâm Tri Dạng đau lòng thay nàng, ngoan ngoãn thu tay lại.

Cho túi trà vào ly sức màu xanh, rót thêm nươc sôi vào, Lâm Tri Dạng bưng tách trà nóng ngồi xuống bên cạnh Mạnh Dữ Ca,"Trưa nay dẫn cậu đi ăn đồ ngon, buổi tối tớ còn có việc, không dẫn cậu đi ăn được."

Không muốn bị Lâm Tri Dạng phát hiện ra điểm khác thường, Mạnh Dữ Ca miễn cưỡng lên tinh thần, cười chế nhạo: "Không phải một tuần chỉ gặp một lần sao?"

"Ngẫu nhiên sẽ có thời điểm ngoại lệ." Lâm Tri Dạng toe toét cười miệng rộng tới mang tai, nhịn không được chia sẻ: "Chị ấy nói, kêu tới cho chị ấy một chút thời gian."

"Ba năm năm năm cậu cũng cho sao?" Mạnh Dữ Ca nhướng mày.

"Thời gian bao lâu không phải là mấu chốt, quan trọng là chị ấy bắt đầu có suy nghĩ về việc này, đây chẳng phải là tiến bộ sao" Lâm Tri Dạng hay tay ôm tách trà, trong hơi nước mờ mịt mà dịu dàng chờ mong: "Có nghĩa là chị ấy đã bắt đầu coi trọng chuyện của chúng tớ."

Cho dù ba năm hay năm năm, cho dù Úc Triệt cả đời làm không được, nhưng lời hứa hẹn đó chứa đựng muốn vàn thành ý, đã là vô giá rồi.

Mạnh Dữ Ca đưa tay hướng trên đầu cô xoa nhẹ một phen, người này vừa thấy chắc chắn là dậy sớm không chảy đầu, quơ quào hai cái liền ra cửa.

Vố dĩ muốn cười lời cô nói quá ngu ngốc, nhưng nghĩ đến bản thân mình, tự giễu mà cười: "Cậu nói cũng đúng."

"Chứ sao."

Mạnh Dữ Ca ra vẻ bâng quơ nói: "Cậu không cần lo cho tớ, bận chuyện của cậu đi, buổi tối tớ cũng phải đi gặp bạn."

"Được rồi." Lâm Tri Dạng mở di động, lướt một chút, bỗng nhiên nhạy bén phản ứng lại: "Cậu muốn đi gặp cậu ấy sao?"

Bị vạch trần, Mạnh Dữ Ca cũng không che giấu: "Ừ, tớ muốn gặp cậu ấy."

Lâm Tri Dạng cảm khái, cô cùng Mạnh Dữ Ca sở dĩ có thể trở thành người bạn thân nhất của nhau, là vì các cô đều ngốc.

Cô không có gì thêm.

Hai người sóng vai ngồi cạnh nhau, một người uống trà nóng, một người nuốt cà phê lạnh, mỗi người mỗi nghịch di động.

Úc Triệt chắc là đã tan làm trở về văn phòng, gửi cho nàng một tin nhắn.

[Buổi tối em nên mặc cái gì đây?]

[Không mặc gì ha~]

[Em biến thái.]

Lâm Tri Dạng hắc hắc khúc khích cười, Mạnh Dữ Ca cũng cười theo, nỗi cô đơn lập tức tràn ngập trong lòng ngực, giống như nhìn con kiến, từng chút gặm nhắm con tim cô ấy.

Người đang yêu thật sự rất vui vẻ, chẳng sợ người khác đang đau vì tình muốn chết, đương sự vẫn mặc kệ mà tận hưởng niềm vui.

Cái loại tình cảm này, không thể nói đạo lý được.

Đặc biệt là Lâm Tri Dạng còn hướng về phía cô ấy nghiêm túc thể hiện tình cảm ân ân ái ái của hai người bọn họ: "Cậu nhìn nè, chị ấy còn học được cách mắng tớ, không nể mặt gì hết, thất tốt."

Mạnh Dữ Ca: "..."

- ------

Đơn xin nghỉ phép: Mấy nay bệnh quá nên cho mình xin nghỉ phép vài ngày nha nha, he he

Chương nay vừa uống thuốc xong nên cứ lâng lâng như chơi đồ, check chính tả bất ổn lắm, mọi người có gì vừa đọc vừa check hộ mình nha, iu iu

Mọi người cho mình xin VOTE nhé >.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio